Trời mới tờ mờ sáng, đồng hồ báo thức đã vang lên.
Lục Thành Tuấn mở mắt, lông mi dài, dày và rậm.
Thiếu niên bị báo thức đánh thức, còn chút mê man, vẻ mặt ngơ ngơ. Quay đầu nhìn thoáng qua lịch trên bàn, mới nhớ ra, hôm nay cậu phải đi Thụy Điển.
Đây không phải là lần đầu tiên đi nước ngoài, nhưng lần này phải đi hơn một tháng,3cảm thấy như vậy hơi lâu.
Phòng của cậu màu sắc rất đơn điệu, ngoài đen ra thì chỉ có trắng, chăn cũng là màu trắng.
Kéo tủ quần áo ra, bên trong đều là cùng một kiểu dáng áo phông trắng, quần đen, áo sơ mi, âu phục.
Không biết từ lúc nào, cậu không thích mặc quần áo giống chị mình nữa. Chỉ mặc đồ trắng đen.
Đại khái là lần đó gửi2cho Chi Chi một tấm ảnh mình chụp chung với chị gái và anh Thành Triển, lúc Chi Chi trả lời thư nói cái anh mặt đồ màu trắng trông rất anh tuấn, còn khen mình cũng rất đáng yêu nữa.
Lục Thành Tuấn bình thường cũng rất thích cái từ “đáng yêu” nhưng so với cái từ “anh tuấn” của anh Thành Triển, thì còn kém xa!
Vậy là sau này, tủ0quần áo của cậu liền biến thành như vậy, quần áo gần như giống hệt nhau. Liễu Mạch làm mẹ mà không phân biệt nổi, rốt cuộc con trai mỗi ngày có thay quần áo không, chỉ là con trai lúc nào trông cũng sạch sẽ, vẫn luôn bảnh bao ưa nhìn, cô cũng không quá chú ý nữa.
Lục Thành Tuấn làm cái gì cũng ngăn nắp trận tự, cậu mỗi0ngày gần như đều bóp cùng một lượng kem đánh răng như nhau, chải răng lên lên xuống xuống 104 lần, rồi mới kết thúc công việc đánh răng. Vệ sinh cá nhân xong, cậu ngồi trước bàn đọc sách, kéo ra cái ngăn kéo đầu tiên bên tay phải, lấy ra một chiếc hộp.
Bên trong tràn đầy hộp thư, còn có các lọai tranh.
Cậu chăm chú chọn tranh, cuối cùng3chọn mang ra một bức thiếu nữ dắt ngựa, còn lại thì đặt lại vào hộp.
Bức tranh này, màu sắc tươi sáng, ánh mặt trời ánh vàng ánh đỏ, thảm cỏ xanh rì, trời xanh mặt nước cũng xanh, ở trong căn phòng trắng tinh trên nền đen của mặt bàn, bức tranh sống động cực kì.
Cậu để bức tranh vào một túi kẹp nhựa, rồi bỏ vào trong balo, đặt cùng với thẻ căn cước, xong xuôi mới đứng dậy xuống tầng.
Dưới tầng, Liễu Mạch đang mặc một chiếc váy cắt xẻ, đây là chiếc váy Liễu Mạch rất thích được một nhà thiết kế làm, nhìn trông đơn giản, nhưng rất tinh xảo trang nhã, làm nổi bật lên đường nét của cô ta.
Trong phòng khách thì thỉnh thoảng truyền tới tiếng thét chói tai của Lục Tiểu Mãn: “Dì Vương, đôi giày đính ngọc trân châu của cháu đâu? Cháu tìm không thấy, dì mau qua đây tìm giúp cháu…”
“Dì Vương, cái cháu cần không phải là cái hòm cũ của Louis Vuitton này, cháu cần cái kẻ caro của…”
Lục Thành Tuấn đã quá quen thuộc với cái tính kén chọn của chị mình, kì thực cậu cũng rất kén chọn, thế nên mới đổi đồ đạc thành giống hệt nhau, còn chị thì nhất quyết không dùng đồ giống nhau, chỉ cần giống một chút thôi là đã không muốn.
“Bố, mẹ, chào buổi sáng.” Lục Thành Tuấn cất tiếng chào, liền ngồi xuống, cứ thế đeo tai nghe, chuẩn bị ăn sáng.
Liễu Mạch một mặt đang dịu dàng chỉnh lại cổ áo cho chồng, thấy con trai vẫn là dáng vẻ lạnh như băng, thực sự không biếtt nên nói gì cho phải.
Con trai cô ta ngoại trừ khuôn mặt có nét giống cô ta, đặc biệt ưa nhìn, nhưng tính cách vô cùng quái lạ, vừa nói cái đã làm cô ta tức giận, cũng may con trai thành tích luôn rất tốt.
Có chồng trước mặt, cô ta dịu dàng cười với con trai, không nhìn dáng vẻ tập trung ăn uống của con trai nữa, tiếp tục cùng chồng nói chuyện.
“Lục Cẩm Hoa, hay là em không đi Pari nữa, cùng anh tới tỉnh Cam Tây có được không?” Liễu Mạch đã qua đầu ba nhưng trong mắt của Lục Cẩm Hoa, cô ta vẫn cứ như một cô gái trẻ, mềm mại thanh tú.
“Chắc chắn là không được rồi, anh đi công tác, bố mà biết em đi cùng, có mà mắng chết anh.” Lục Cẩm Hoa mặt bất đắc dĩ.
Trong lòng Liễu Mạch vô cùng tức giận, bố chồng cấp bậc cao như vậy, điều chồng mình đi chỗ nào không điều, mà lại là tỉnh Cam Tây, nơi đây nổi tiếng là địa phương nghèo nàn lạc hậu.
“Ở đấy khí hậu không tốt, bão cát lớn, em rất lo cho anh.” Liễu Mạch tất nhiên không thể trước mặt chồng than phiền bố chồng, chỉ có thể nói giọng uất ức.
Lục Cẩm Hoa hoàn toàn không hiểu vợ mình sao nói vòng vo nhiều như vậy, thật ra bố muốn điều anh đi quân khu Thượng Hoa, thành phố Thượng Hoa lại là trung tâm kinh tế quốc tế, so với Quảng Nam phát triển hơn nhiều. Có điều cũng coi như biết trước, anh sẽ không đổi ý, anh cũng là một con người kiêu ngạo, không muốn dựa vào bố mình để thăng tiến, lần này bị điều động đi đóng quân ở quân khu Cam Tây, còn là một cơ hội rất tốt với anh.
Tới khi Lục Tiểu Mãn vội vội vàng vàng tới ăn sáng thì Lục Thành Tuấn đã ăn xong rồi, nhưng mà cậu đeo tai nghe nên không biết bố cậu phải đi tỉnh Cam Tây, nếu như mà biết… cũng tốt thôi, nếu mà biết cũng chẳng sao, mẹ không thích cậu kết bạn qua thư, luôn nói đấy là lừa đảo, điều này càng làm Lục Thành Tuấn thêm trầm mặc.
Máy bay cất cánh, chậm rãi chạm đến những tầng mây, Lục Thành Tuấn chọn chỗ khoang hạng nhất, không ngồi cùng các bạn học khác, cậu luôn cảm giác khó chịu khi ngồi máy bay, vừa lên máy bay cậu đã lấy từ balo ra túi đựng căn cước, lấy bức tranh đặt vào phía sau của ghế trước, nhìn chăm chú…
Cậu chưa từng được tới vùng thảo nguyên quen thuộc kia, trên đó bao nhiêu là bò là dê, đếm không hết, cùng với những con ngựa với nhiều màu sắc. Dưới đất là cỏ kim cức không cẩn thận sẽ bị châm vào người, cỏ linh lăng mà loài dê thích ăn, cỏ ba la nhai nát có thể cầm máu, hoa hoàng nham sinh trưởng trên đá, khó khăn mọc ra để rồi mấy con ngựa nghịch ngợm ăn mất…
Tiểu Chi Chi luôn cười, cưỡi ngựa như bay trong gió.
Trời quá nóng, cô liền nhảy xuống mặt hồ xanh trong, một lúc sau từ dưới hồ ngoi lên, trên đầu còn vướng chút rong rêu, ướt sũng, cô lắc đầu, dưới ánh mặt trời, nụ cười cùng giọt nước cùng một chỗ tản ra, đều là thải sắc.
Cậu hoàn toàn quên mất bản thân đang ở trên máy bay, sắc mặt cũng không quá tái nhợt, tay cũng không còn run, cậu cứ như vậy, ngủ thiếp đi, khóe miệng vẫn giữ một nụ cười nhẹ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...