Lục Bái Đông đánh được hai ván cờ với ông bạn cũ mà vẫn chưa thấy đủ, đang định làm thêm ván nữa thì bị vợ Ngô Kim Hoa gọi ra vườn.
“Lão Lục, giúp tôi tìm với. Lệ Mai đẻ trứng rồi mà tôi không biết nó đi đâu để đẻ rồi.”
Cao Trường Lâm cũng đang vào đà. Ban nãy thua hai ván, ông3ta còn đang muốn gỡ lại một ván thì chị dâu lại đến.
Đều đã chừng này tuổi rồi, ông ta cũng không tiện nói gì, liếc mắt nhìn Lục Bái Đông. Vậy mà chỉ thấy Lục Bái Đông giả vờ như không hiểu ý của ông ta, ngoan ngoãn thu dọn bàn cờ, đáp lại: “Tới đây. Lão Cao đi tìm cùng tôi luôn.”
Cao2Trường Lâm miễn cưỡng bị lão Lục kéo vào vườn. Lão Lục cũng lớn tuổi rồi mà còn phải cong mông đi tìm trứng gà, vừa tìm vừa nói liên tục: “Lệ Mai là con gà vợ tôi mang ấp từ hồi mới đẻ ra mà nuôi lớn. Cũng năm tuổi rồi, đẻ trứng giỏi lắm. Mỗi năm chỉ nghỉ ngơi có hai tháng0thôi, còn lại cứ ngày nào cũng đẻ một quả trứng. Chỉ có mỗi cái là không chịu sinh ở một chỗ mà cứ chạy đi linh tinh để đẻ.”
Nhìn thấy ông bạn già đầu bạc trắng vẫn đang rất chăm chỉ cong lưng tìm kiếm một cách khó khăn, Cao Trường Lâm cảm thấy ông đã già thật rồi.
Ở trong vườn tìm mãi,0cuối cùng họ cũng tìm thấy một quả trứng trong một góc vườn.
“Ông sờ xem.”
Cao Trường Lâm tò mò mà tiến lại gần, sờ sờ, lại cảm thấy vẫn còn hơi ấm ấm. Ông ta ngạc nhiên lắm. “Chắc là mới đẻ không được bao lâu đây mà.”
“Đúng vậy, Lệ Mai ở trong vườn mà kêu lên, vợ tôi liền biết nó đẻ trứng3rồi, liền gọi tôi đi tìm đấy.” Lục Bái Đông thở dài mà nói.
Ông cầm quả trứng, đi tìm vợ với dáng vẻ rất oai phong.
“Này, tìm được trứng cho bà rồi đấy.”
Ngô Kim Hoa cầm lấy nó, giơ lên cao, hướng về phía ánh nắng mà ngắm nhìn. Bà cười tủm tỉm nói: “Quả này có vẻ ổn đấy, giữ lại, thế nào cũng có thể ấp ra một chú gà con.”
Cao Trường Lâm nhìn bọn họ chỉ với một quả trứng mà có thể nói qua nói lại rất lâu liền có chút hâm mộ lão Lục. Vợ ông ta mất năm năm rồi. Nghe thì có vẻ thấy buồn nhưng thật ra cũng không đáng buồn. Năm đó, hai người đến với nhau cũng vì do cha mẹ định sẵn. Trải qua bao nhiêu sóng gió, bọn họ cũng thành người thân của nhau, trở nên quen thuộc, mới cảm thấy có chút tình cảm với nhau.
“Bà ấy ấy à. Bà ấy chê tôi suốt ngày chỉ ngồi trong phòng đọc sách. Ngày nào cũng tìm cách lùa tôi để tôi ra ngoài đi lại một chút.” Sau khi nói chuyện với vợ xong, nhìn thấy lão Cao đang ngây người ra, Lục Bái Đông liền đi qua giải thích một chút.
Vì thế nên hai ông già đi bộ vài vòng trong sân vườn phơi nắng. Bóng lưng của hai người đều không còn rắn rỏi như trước đây nữa mà đã hơi cong cong. Thời khắc đấy, bỗng Cao Trường Lâm cảm thấy bọn họ đang quay lại quãng thời gian du học bên Mỹ. Ông ta và lão Lục đi song song trong sân trường, cùng nói về tương lai, nghĩ về cảnh tượng sau khi về nước. Đột nhiên ông ta cảm thấy như được trực tiếp đến tương lai vậy...
Lục Tiểu Mãn ở trong vườn đợi anh Thành Triển đi vệ sinh về. Nhưng anh Thành Triển đi lâu quá, Lục Tiểu Mãn đành vào nhà tìm thì thấy em trai mình đang cùng anh Thành Triển nghịch máy ảnh.
Gần đây, em trai cô bé như bị tàu hỏa nhập ma vậy. Đi đến đâu cũng chụp ảnh, còn nhờ người khác chụp ảnh cho nữa, bảnh chọe lắm.
Đối với người khác thì cô bé còn có thể khiêm nhường nhưng với em trai mình thì cô bé quen rồi. Cô bé chạy vội lại giành lấy chiếc máy ảnh trong tay em.
“Anh Thành Triển, chúng mình đi ra vườn chụp ảnh đi, em chụp ảnh cho anh nhé?” Lục Tiểu Mãn cầm chiếc máy ảnh cười thật tươi tắn quay sang hỏi.
Cô bé rất đáng yêu, mắt to, mặt lại nhỏ. Dù cho là giành đồ vật của người khác cũng rất hoạt bát, đáng yêu, làm cho người khác không thể ghét được. Tuy vậy nhưng Cao Thành Triển vẫn không thể thích được Lục Tiểu Mãn. Cậu cảm thấy quá phiền.
Giống như lúc này vậy, Lục Tiểu Mãn làm nũng kéo cậu ra ngoài vườn, làm cậu không từ chối được.
Vì vậy nên cậu cũng kéo Lục Thành Tuấn đi theo. “Ra vườn anh chụp giúp em vài tấm.”
Ra đến vườn thì gặp ông nội của bọn họ đang đi đến. Biết được bọn nhỏ đang muốn chụp ảnh, Cao Trường Lâm cười nói: “Chụp cho ông với lão Lục một tấm, để ông xem so sánh với tấm ảnh ngày xưa xem nào.”
Vốn dĩ Lục Thành Tuấn muốn có máy ảnh để sau này có thể chụp ảnh gửi cho Chi Chi. Ai ngờ được rằng các ông cũng muốn chụp ảnh. Vì vậy nên mọi người đều chụp chung một tấm.
Lục Thành Tuấn nghĩ, chỉ riêng giải thích cho Chi Chi những ai xuất hiện trong ảnh thôi là cậu bé có thể viết một bức thư rất dài rồi.
Lần này một lúc cậu bé nhận được hai bức thư. Bức thư trước đúng là được gửi đến trường học, mà hôm đó đổi bảo vệ nên chưa gửi cho cậu.
Trong thư, Chi Chi nói bố cô bé làm việc ở hầm mỏ cũng không kiếm được bao nhiêu tiền. Ông nội bảo cô bé xin nghỉ học để lên núi đi chăn thả. Đọc đến đây, cậu bé không kìm được nước mắt.
Cậu bé vội vàng mở đọc bức thư thứ hai thì thấy Chi Chi kể những câu chuyện vui ở trên núi, còn gửi cả bức tranh ông nội vẽ cô bé đang chăn ngựa nữa thì cậu bé mới yên tâm. Nhưng dù vậy, trong lòng cậu bé vẫn rất buồn.
Chụp ảnh cho hai ông xong, Lục Thành Tuấn, Lục Tiểu Mãn và Cao Thành Triển cũng chụp chung một tấm. Trong ảnh, Lục Thành Tuấn và Lục Tiểu Mãn mặc theo bộ có hình hoa hướng dương. Cao Thành Triển thì đơn giản hơn, áo phông trắng với quần sooc, tóc ngắn, cười rất tỏa nắng, cao hơn cặp sinh đôi một chút.
Lục Tiểu Mãn có nhiều ảnh nhất. Cô bé cứ một chốc lại chạy qua đòi chụp ảnh với anh Thành Triển, một chốc lại đòi chụp ảnh chung với ông nội, đòi ông nội ôm cô bé. Trong mỗi tấm ảnh, cô bé đều cười rất tươi, rất ngọt, còn biết tìm tốt góc mặt, không có một chút lo lắng nào. Tất cả là do cô bé phải biểu diễn, nên cần luyện tập cười làm sao cho đẹp nhất.
Trong vườn, Lệ Mai sau khi đẻ trứng xong thì nằm yên tĩnh ở một góc để nghỉ ngơi. Cái đầu của nó cứ nghển lên nhìn đám người trong sân cười cười nói nói... Nó hô lên một tiếng “cục tác cục tác” rồi lại cúi đầu xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...