“Chi Chi, em trả lời câu hỏi đi.” Tiểu Chi Chi bị gọi đến.
Cô bé nhìn những con số trên bảng đen, vô cùng hoang mang.
Lý Hướng Tiến vội vàng viết số 17 thật to trên vở của mình. Chi Chi trả lời: “17.”
Giáo viên hừ một tiếng cho cô bé ngồi3xuống.
Nếu như trong mắt thầy Tiểu La, Chi Chi là một thiên tài thì trong mắt cô Trịnh dạy toán thì Chi Chi chắc chắn là một đứa ngu ngốc...
Hoàn toàn là đứa một chữ bẻ đôi cũng không biết.
Cô Trịnh sống ở trên trấn, năm nay 27 tuổi. Bởi vì vẫn2còn chưa lấy chồng nên trở thành bà cô già có tiếng trên trấn. Nghe nói trước đây đã từng yêu một anh trên thành phố, cả hai nhà cũng gặp mặt rồi. Ở cái trấn Lục Phong bé tí này, hai nhà gặp mặt thì coi như là đã định rồi,0thế nhưng bên nhà trai lại yêu một cô gái khác làm cùng công ty rồi kết hôn.
Cô Trịnh bị lỡ dở, trở thành trò cười của mọi người.
Bởi vì tính cách cô Trịnh cũng không tốt, so với các cô gái trẻ cũng không ưa nhìn bằng, Tiểu Chi Chi tuy0rằng mới lớp một nhưng với nhan sắc của mình, cô bé chắc chắc sẽ nằm trong top các cô gái trẻ đẹp, thế nên cô Trịnh lúc nào cũng không thuận mắt với cô bé.
Khó khăn lắm mới hết giờ học toán, đến giờ tự học, những bạn nhà xa có3thể về nhà trước, những bạn nhà gần có thể tự mình làm bài tập.
Nhưng bởi vì có cửa hàng trò chơi, mọi người hầu như đều đi về hết. Chỉ vừa mới tan học là đã ùa ra cửa hàng trò chơi như bầy ong vỡ tổ. Tiểu Chi Chi vừa lúc trưa chơi đến nghiện, nhân lúc còn yêu thích liền dẫn theo lớp trưởng, lớp phó học tập đến cửa hàng trò chơi một cách đường hoàng.
Đã chơi là chơi đến tận lúc trời sắp tối đen, vẫn luôn là một mình Tiểu Chi Chi chơi, mọi người đứng xem. Chỉ cần thấy cô bé chơi máy nào là sẽ chơi gần như là từ đầu đến cuối, nếu không phải vì thời gian không cho phép, cô bé còn có thể chơi được lâu nữa.
Ông chủ gần như khóc lóc muốn tiễn chúng về.
Tiểu tổ tông này ơi... ông chủ bỏ bao nhiêu tiền mới mua được cái máy trò chơi này, mới có chút khởi sắc. Nếu như ngày nào cũng như thế này, ông chủ còn làm ăn thế nào được nữa.
Màn đêm buông xuống.
Một đoàn người với Tiểu Chi Chi đi sớm về đêm, khuôn mặt ai cũng hưng phấn, trên đường đều đang nói chuyện về trò chơi.
Đến nhà, Tiểu Chi Chi vẫn còn chưa hết thòm thèm.
Nhìn thấy bố đứng ở cổng, cô bé liền nhào tới, tự hào nói: “Bố ơi, hôm nay anh Sơn Quy đưa con đi chơi trò chơi điện tử. Con nhìn một tí đã biết chơi, đã chơi rất giỏi đấy.”
Chu Mộc có biết về cửa hàng trò chơi mới mở trên trấn kia. Cho đến nay, bởi vì có mỏ than Bình Khẩu, thu nhập của người dân cũng được tăng lên, hoàn cảnh sống đương nhiên cũng sẽ có sự thay đổi. Chu Mộc cảm thấy như vậy cũng rất tốt, cuộc sống đã tiện lợi hơn nhiều. Nhưng không ngờ rằng, sự thay đổi đầu tiên lại là con gái của mình.
Trước đây anh ta ở trong tù, có nhiều người phải chịu phạt, sớm nhất đều là do chìm đắm trong trò chơi. Những người đó cả ngày chơi trò chơi, không muốn làm việc, sau đó không có tiền nên mới bắt đầu đi trộm cắp vặt rồi dần dần không thể quay đầu lại nữa.
Nghe thấy anh Sơn Quy mà con gái nhắc đến, là đứa con trai của sở trưởng Lưu Văn Hùng, Chu Mộc có quan hệ khá tốt với ông ấy. Lần này mỏ than xảy ra chuyện, ông ấy cũng giúp đỡ rất nhiều, thế nhưng con trai ông ấy lại làm hư con gái mình...
Chu Mộc âm thầm đưa tên của bạn học Sơn Quy vào trong danh sách đen.
Sau đó anh ta vẫn dùng khuôn mặt ấm áp khen ngợi: “Chi Chi giỏi quá. Nếu như con thích chơi, bố mua máy trò chơi về nhà cho con chơi được không?”
Tiểu Chi Chi ngẩng đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Thôi ạ. Mấy cái trò chơi đó quá dễ, chơi vài lần đã biết. Đợi khi nào có trò chơi mới thì chúng ta mua. Bố ơi, con đói rồi.”
“Được, chúng ta ăn cơm thôi. Ông làm xong cơm rồi, tối nay có móng giò hầm đậu tương.”
Tiểu Chi Chi vừa nghe liền quăng chuyện máy trò chơi ra khỏi đầu, trượt vội từ trên người bố xuống chạy vào phòng bếp. Trong bếp quả nhiên có mùi thơm của thịt và đậu tương, vừa mềm vừa ngọt. Bụng Tiểu Chi Chi cũng bắt đầu kêu rồi.
“Ông ơi, con về rồi ạ.”
Tuy rằng trong nhà đã có bình đun nước, cũng có nồi chiên bằng điện thế nhưng lúc nấu cơm, lão tú tài vẫn thích dùng lò đất, như thế mới nấu ra được hương vị thơm ngon của các món ăn.
Lúc này, nhìn thấy cô bé giờ mới về là ông biết chắc chắn nó lại ham chơi. Vừa hay móng giò và đậu tương cũng phải hầm lâu một chút, lão tú tài nhìn lửa.
“Hôm nay học được gì ở trường thế? Bài tập toán con đã làm xong chưa?”
Lão tú tài mỗi ngày ở nhà đều phải làm người xấu, kiểm tra bài tập các thứ. Bởi vì Chu Mộc kia mãi mãi chỉ có một câu: “Chi Chi là giỏi nhất... Con muốn gì thì bố sẽ mua... mua hết...”
Bị hỏi đến bài tập toán, Tiểu Chi Chi chột dạ lấy ra bức thư mình nhận được, lanh lợi chuyển chủ đề: “Ông ơi, con nhận được thư của bạn, ông xem này.”
Quả nhiên lão tú tài tò mò nhận lấy thư. Chu Mộc cũng nghiêng đầu qua xem.
Bạn qua thư của Chi Chi là một cậu bé, tất nhiên là phải xem.
Tiểu Chi Chi nhân lúc ông và bố đang đọc thư liền mở trộm nắp xoong lên, múc một thìa to đậu tương, vẫn chưa mềm lắm, lúc ăn vẫn còn sàn sạn và giòn nhưng bên trên được phủ nước sốt thịt quá là ngon.
Lão tú tài và Chu Mộc cùng nhau đọc thư, một lúc sau đã lật đến bức ảnh và con tem phía sau.
Nhìn thấy con tem hình con khỉ của Tân Tân, lão tú tài trợn tròn mắt. Đây là con tem có sớm nhất, cả thành phố này chắc cũng không có...
Lúc nhìn thấy bức ảnh, lão tú tài mới thầm thì một câu: “Người đàn ông này trông thật quen mắt, hình như đã gặp qua ở đâu.”
Hai người ngẩng đầu liền nhìn thấy đứa trẻ nhà mình đang phồng mặt, trên đó còn dính cả nước tương giống y hệt con mèo tam thể...
Lão tú tài bỏ thư xuống lau mặt cho Tiểu Chi Chi.
Chu Mộc bận bưng thức ăn và lấy cơm.
Bức ảnh của gia đình hạnh phúc và hoa lệ kia bị rơi theo tay xuống dưới lò đất của căn nhà cùng với đống củi lửa.
Ngọn lửa trong lò đất cháy rừng rực, thổi bức ảnh ở phía không xa lật ngược lại. Bên phải nụ cười trên mặt Lục Cẩm Hoa là một lúm đồng tiền nhỏ, giống y hệt Chi Chi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...