Hắc Thiên Kim

Đối với các học sinh tiểu học thị trấn Lục Phong mà nói, hành động cứu trợ người nghèo cũng không có quá nhiều ảnh hưởng, dù gì thành phố Tây Hồ cũng cách thị trấn Lục Phong quá xa.

Nếu không phải vì sự việc mỏ than thôn Bình Khẩu bị lún thì cái địa phương hẻo lánh như thế này rất khó được các vị lãnh đạo tự dưng nhớ tới.

Chỉ có3điều khi bọn họ đang ở lớp thì đều nhận được thư tới từ thành phố Đại Kinh, lập tức sợ ngây người.

Mỗi người lên bục giảng nhận thư của mình, còn nhận một bút mới, một quyển vở ghi chép bìa cứng.

Các bạn nhỏ vui như ăn tết. Có khi còn vui hơn cả ăn tết, dù gì cũng là liền một lúc nhận được bao nhiêu là đồ, ăn tết còn2không được nhiều như vậy.

Mọi người cầm đồ lên, nhao nhao so sánh với nhau.

“Hộp bút của cậu là màu xanh lá cây, còn của mình là màu xanh nước biển.”

“Vở của mình đẹp hơn, vở màu đỏ đấy.”

“Cái bút này đẹp quá, vừa viết liền ra mực.”


Với tư cách là bạn cùng bàn của Chi Chi, Lý Hướng Tiến (cậu bé yêu cầu mãnh liệt) mở đồ vật mình nhận được ra,0mặt nở nụ cười hỏi: “Chi Chi, cậu thích màu của mình không? Nếu thích mình đổi cho cậu.”

Chu Mộc đối với con gái chẳng tiếc thứ gì, mấy cái văn phòng phẩn này Chi Chi cũng chẳng có cảm xúc gì to tát, cô bé lắc đầu nói: “Không cần đổi đâu, mình thấy như vậy là ổn, chúng mình đọc thư đi, có khi có người viết thư cho chúng mình0đấy, ông nói là chỉ có bạn thân mới viết thư thôi.”

“Vậy xem của mình trước.” Lý Hướng Tiến bóc thư.

Cái đầu nhỏ của Chi Chi ngó sang, mặt kinh ngạc nói: “Giấy viết thư thơm quá, lại còn màu hồng.”

Lý Hướng Tiến khẽ gật đầu: “Không sao đâu, đọc xong rồi đưa cậu.”

Tiểu Chi Chi lè lưỡi: “Mình cũng có.”

Cô bẽ cũng bóc thư và quả thật cũng là một tờ giấy3màu hồng thơm thơm.

“Cậu nói xem có phải các bạn học sinh ở Đại Kinh đều dùng loại giấy thơm thơm này để viết thư không?”

Lý Hướng Tiến lắc đầu nói: “Mình cũng không biết, chờ chúng mình sau này lớn, đến Đại Kinh xem là biết mà.”

Lý Hướng Tiến từ trước tới giờ luôn chững chạc hơn các bạn, bây giờ đã lập mưu cùng Chi Chi đi Đại Kinh rồi.

Mở thư, Lý Hướng Tiến xem qua một cái, kinh ngạc nói: “Chi Chi, chữ viết của bạn này đẹp quá, đẹp gần bằng cậu rồi này.”

Tiếu Chi Chi nhìn những dòng chữ, gật gật đầu: “Ừ, rất nắn nót, chắc là viết theo cách Linh Phi Kinh*, ông nói thể chữ này rất hợp để con gái tập viết.”

* Một thể chữ của Trung Quốc.

Lý Hướng Tiến nghe xong, mặt lộ rõ vẻ ngưỡng mộ Chi Chi. Chi Chi thật giỏi, cùng học như nhau nhưng bạn ý lại biết rất nhiều, mỗi lần như vậy, Lý Hướng Tiến đều cảm thấy thích thật thích.

“Chi Chi chữ của cậu cũng là cách viết kia?”

“Mình biết rất nhiều cách viết, ông nói là không nên cứ chăm chăm chỉ viết một kiểu, cái gì cũng có thể học, nhưng mà mình khá là thích thể chữ của Âu Dương Tuần, nét bút có thể kéo liền luôn, cậu cũng biết là thầy giáo Tiểu La và ông giao cho mình rất nhiều bài tập, viết chữ cần phải nhanh một chút thì mới có thời gian chơi cùng các cậu được.”


Hai đứa trẻ một bên nói chuyện một bên đọc thư.

“Chào bạn, mình là Lục Tiểu Mãn học năm nhất lớp một trường tiểu học Lam Tinh, rất vui khi viết thư cho bạn, giáo viên của mình nói, điều kiện sống của các bạn rất khó khăn, nếu như có việc gì cần giúp đỡ, bạn có thể viết thư cho mình, chúc bạn học tập tiến bộ, sức khỏe dồi dào. Lục Tiểu Mãn.”

Tiểu Chi Chi cũng mở thư ra, nội dung thư của hai bé không giống nhau.

“Xin chào bạn Chu Chi Chi, mình là Lục Thành Tuấn học năm nhất lớp một trường tiểu học Lam Tinh, giáo viên bắt chúng mình viết thư cho cậu, đây là bài tập của chúng mình, bạn trả lời hay không đều được. Lục Thành Tuấn.”

“Các bạn kia toàn là người họ Lục à, có phải là giống ở thôn Thượng Lương, cả thôn đều là người họ Vu?” Lý Hướng Tiến kinh ngạc nói.

“Chắc là vậy, thì ra đây cũng là bài tập của mấy bạn đó, mình còn tưởng chỉ có thầy Tiểu La mới giao những bài tập kì quái, hóa ra các bạn học ở thành phố Đại Kinh cũng như vậy, thật đáng thương.” Tiểu Chi Chi cảm thán.

Lý Hướng Tiền đồng ý gật đầu, nghĩ thầm, bố bảo không được tùy tiện tin người khác, nếu đúng là như vậy, thì bạn này viết thư cho mình, bảo có gì khó khăn tìm bạn ý, hóa ra cũng chỉ là bài tập.

Các bạn nhỏ nhìn đống đồ dùng học tập được nhận còn vui hơn là nhận được thư. Song thầy giáo Tiểu La lần này lại giao bài tập cho cả lớp là về nhà viết thư trả lời.

Tiểu Chi Chi đặc biệt vui, tốt quá, cả lớp đều phải viết, cô bé còn tưởng chỉ có mỗi mình phải viết, bây giờ ai cũng phải làm, lập tức thấy vui vẻ hơn rất nhiều.

Buổi tối, đèn đường thôn Bình Khẩu từng chiếc từng chiếc sáng lên, xe lộ trình của mỏ than đã nhanh chóng xếp hàng tới thị trấn Lục Phong. Do sự cố của mỏ than Bình Khẩu được đưa lên tin tức, tuy rằng cuối cùng không có chuyện gì cả nhưng một lần nữa làm dấy lên một đợt chấn chỉnh về việc an toàn lao động hầm mỏ, dẫn đến nhiều hầm mỏ nhỏ phạm pháp phải đóng cửa, giá than lại càng tăng.

Chu Mộc kiên quyết quy định, sau bảy giờ tối không được phép kéo than.


Trước kia tuy là Chu Mộc đều có thể trực tiếp quyết định sự việc, nhưng mỗi lần đưa ra quyết sách cho dù mọi người ban đầu cảm thấy có chút không đúng hay không cần thiết, Chu Mộc đều để mọi người nói, nhưng cuối cùng đã chứng minh là đúng, vì vậy quyết định bây giờ của Chu Mộc, toàn dân trong thôn đều toàn phiếu thông qua.

Mà lần này Chu Mộc còn tự thân dưới hầm cứu bao người, nên càng làm mọi người thêm cảm kích, các ông chủ mỏ than khác xảy ra chuyện chạy còn không kịp ấy vậy mà Chu Mộc còn tự thân cứu người.

Vốn mọi người cảm thấy Chu Mộc sống thoải mái rộng lượng, không cắt xén tiền công, hài lòng làm việc cùng anh ta. Sau khi trải qua sự cố lần này, mọi người càng cảm thấy an tâm khi làm việc với Chu Mộc.

Sau bảy giờ, trong thôn không còn tiếng còi xe, không còn tiếng ô tô, nhưng lại vẫn còn tiếng người huyên náo, xem ra nhà nhà đã xây lại nhà thành các điểm nghỉ chân để cho các tài xế kéo than tới dừng chân ăn cơm, lại là một khoảng thu nhập thêm cho người trong thôn.

Mọi người còn tưởng Chu Mộc cấm kéo than sau bảy giờ là có thâm ý, tạo phúc cho toàn thôn. Nhưng thực tế Chu Mộc chỉ là ngại ô tô làm phiền tới lúc con gái làm bài tập, nghỉ ngơi.

Mà lúc này anh ta đang trong phòng đọc sách, từ khi lão tú tài tới, Chu Mộc đập thông hai cái phòng lớn thành phòng sách, anh ta cảm thấy sau khi mình nhận thầu mỏ than cần học thêm nhiều thứ hơn, mà lão tú tài cũng ở một góc tô tô vẽ vẽ, Chi Chi thì đang làm bài.

Một cái phòng lớn bốn góc, có một góc Nhị Hổ buồn bực chán nản đang nằm, Tiểu Hoa cuộn tròn giả vờ là chậu hoa.

Tiểu Chi Chi trải phẳng giấy trắng, chuẩn bị viết thư trả lời.

“Xin chào bạn Lục Thành Tuấn,…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui