Hắc Thiên Kim

Liễu Trường Thành rất ít khi hút thuốc. Thế nhưng khi tâm trạng ông ta không tốt thì ông ta sẽ hút vài điếu. Lúc này, ông ta rút một điếu thuốc ra, lão Nguỵ vội vàng giúp ông ta châm thuốc.

Cậu thư ký Tiểu Tần luôn sống như một người tàng hình, lặng lẽ thu dọn những tấm hình trên đất. Cậu nhặt toàn bộ lên, xếp gọn gàng lên trên bàn rồi lại lặng lẽ biến mất.

Liễu Trường3Thành hút xong một điếu thuốc. Ông ta bình tĩnh lại, một lần nữa đem những bức ảnh kia trải ra bàn.

Ảnh được chụp rất cẩn thận, thậm chí có một bức đặc tả một cái ốc vít, một bức đặc tả bàn chân. Bên trong những ngón chân của bàn chân to ấy toàn là bùn đen, thứ ấy đều được chụp vô cùng rõ ràng.

Tất cả bức ảnh đã được trải ra.

Những dây sắt kéo bởi cánh tay2thô ráp, đường ray sâu thẳm, đèn chống lửa rọi sáng. Có cả những con xe tải vận chuyển than nối nhau dài như một con rồng, những cây gỗ cao lớn, những bông hoa dại trên đất, những công nhân đen thùi lũi mà vạm vỡ,…

Trình độ chụp ảnh của thợ ảnh rất tốt. Toàn bộ những bức ảnh để cùng một chỗ sẽ tạo thành một bức tranh khiến cho người ta cảm thấy chấn động, khiến cho0người ta vô thức cảm động.

Bởi có một vẻ đẹp lạ kỳ, cường tráng, hùng vĩ, mỹ miều và động lòng người.

Liễu Trường Thành càng nhìn càng kích động. Ông ta có thể ngửi được mùi tiền vàng từ trong những bức ảnh này toả ngát ra, so với lá trà tươi trên những ngọn cây cổ nhất trong rừng rậm thì càng có mùi thơm hơn, càng làm cho tim đập thình thịch.

Nếu như lúc mới bắt đầu, trong0lòng chỉ là có một chút tâm ý muốn có nó, thì bây giờ ông ta nhất định phải có được nó, bắt buộc phải ra tay, nếu không ông ta sẽ ăn không ngon ngủ không yên.


“Ông chủ của mỏ than Bình Khẩu kia là người thế nào? Bọn anh tiếp xúc qua thì thấy sao?” Liễu Trường Thành khẽ cong ngón tay, gõ lên mặt bàn.

Nói đến cái này, sắc mặt lão Nguỵ có chút không tự nhiên.

Hắn3không chắc chắn nói: “Chúng tôi thấy hai mặt của hắn. Lần đầu là lúc cùng nhau xem công nhân mỏ biểu diễn, anh ta là người rất chân chất, hoàn toàn không có ấn tượng gì. Lần thứ hai, lần thứ hai là lúc ở dưới giếng…”

Hắn tìm từ trong đống ảnh một bức ảnh đặc tả khuôn mặt của người công nhân mỏ than.

“Cái tên công nhân đổ than này là ông chủ của bọn họ á? Anh trêu tôi à?” Liễu Trường Thành nhấc đôi mày vừa dài vừa nhỏ của mình lên.

Lão Nguỵ lúng túng lắc đầu: “Đây không phải, đây chỉ là người công nhân bình thường. Sau lưng người này mới là ông chủ của họ.”

Liễu Trường Thành cầm bức ảnh lên xem kỹ càng, đằng sau người công nhân đen thui kia làm gì có ai… Đang chơi ông đấy à!

Tuy rằng văn phòng của giám đốc Liễu rất mát mẻ nhưng lão Nguỵ vẫn đầm đìa mồ hôi. Hắn cầm tờ giấy đã bị vo thành một cục lau đi mồ hôi đằng sau gáy. Mồ hôi thì không lau hết lại để giấy ăn dính một ít trên gáy.

“Chính là anh ta, phó tổng của bọn họ bảo thế.”


“Người này nghe nói là phạm nhân cải tạo, ở trong nhà giam Tây Hải hơn mười năm mới được ra. Mấy người các anh lại không đưa nổi cho tôi một tin tức hữu dụng nào à?” Liễu Trường Thành không nhịn nổi mà rút ra một điếu thuốc.

Lão Nguỵ nhìn thấy lại vội vàng lấy bật lửa muốn châm thuốc cho ông ta. Liễu Trường Thành khoát tay.

Ông ta chỉ nhìn hắn.

Lão Nguỵ dứt khoát hút một điếu thuốc, than vãn nói: “Mấy ngày nay tôi đều đang điều tra người này. Nếu không phải biết anh ta từng ngồi tù, tôi vẫn còn tưởng mình gặp được Lôi Phong* tái thế. Anh ta nhặt được đứa trẻ bị vứt bỏ, nuôi một ông già neo đơn, xây dựng đủ loại cơ sở phúc lợi cho dân làng. Anh ta lại còn đồng ý cho dân thôn góp vốn đầu tư. Đến cả quan hệ với mấy người trong đồn cảnh sát cũng như người nhà, thôn làng xung quanh thậm chí cả trên trấn cũng chẳng có ai nói xấu anh ta.”

* Hình tượng người đàn ông vị tha, khiêm tốn, hết lòng hi sinh vì cộng sản.

“Không đúng, có một người là bà lão sống ở thôn kế bên nói anh ta phụ bạc. Chơi đùa khiến con gái bà ta mang thai, tôi còn cố ý đến điều tra xem sao. Kết quả hoàn toàn là bịa đặt, họ Chu kia trước đây có một người vợ, nhưng lúc anh ta ngồi tù vợ đã bỏ đi với người khác rồi. Bây giờ thấy anh ta phát tài lại muốn quay về, còn làm bụng to lên muốn cho anh ta niềm vui làm bố. Mấy việc thế này Lôi Phong cũng đâu có làm!”

Liễu Trường Thành tò mò hỏi: “Sao anh lại biết đứa bé đó là của người khác? Không thể là của anh ta sao?”

“Họ Chu đó tuyệt tự rồi. Sau khi nhặt được đứa bé kia liền đi làm một ca phẫu thuật thắt ống dẫn tinh, không thể có con được nữa. Việc này là tôi đi đến bệnh viện nghe ngóng được.” Lão Nguỵ tỏ vẻ đắc ý.

Liễu Trường Thành bực bội xé điếu thuốc đang cầm trên tay: “Không có một điểm nào dùng được à? Tôi để anh điều tra người ta, tra được mấy cái việc vớ vẩn này thì có tác dụng quái gì.”


Xé ra tờ giấy bọc bên ngoài của thuốc lá, hút từng hơi những lá thuốc bên trong, Liễu Trường Thành nhăn mày: “Chẳng qua tên họ Chu này là một kẻ lợi hại, mấy chuyện này mà cũng làm được.”

“Không phải sao, cái mỏ than Bình Khẩu đó thật quá đáng sợ. Mấy bức ảnh này đều do tôi tự đem người đi chụp. Còn có người mà ngài biết là lão Dương đấy, tham tiền lắm, thế nhưng cứ có một chút cơ hội thôi là hắn sẽ bắt được ngay. Lần này ngay cả phong bì cũng bị trả lại cả rồi, tôi thà phí công chạy cả ngày, giám đốc Liễu, chỗ tôi thật sự hết cách rồi. Không thì ngài xem xem, sau lưng ngài…”

Lão Nguỵ làm vẻ thần bí chỉ về phía Bắc.

Liễu Trường Thành bực bội ho một tiếng.

“Mấy việc vặt này cũng làm không xong, chỉ là một cái mỏ than mà thôi thế mà an toàn xây dựng không có vấn đề gì, bảo vệ môi trường cũng không có vấn đề gì. Mấy người các anh không biết tạo ra vấn đề gì đó sao, không có vấn đề gì thì làm ra vấn đề đi.”

“Nhưng, nhưng mà, giám đốc Liễu, trước đây ông cục trưởng ở huyện Chung Sơn cũng đã vu oan rồi. Tôi đây lại chỉ là một phóng viên quèn…” Lão Ngụy tỏ vẻ khó khăn.

“Việc đó là ngoài ý muốn thôi. Ông cục trưởng đó không tự biết kiềm chế. Lại gặp đúng lúc nhân viên uỷ ban kiểm tra kỷ luật đến làm việc, đụng phải họng súng như vậy nhưng tên họ Chu kia lại là một tên nông dân chân chính, may mắn, sau lưng anh ta chả có tí quan hệ nào. Anh cứ yên tâm mà làm đi, xảy ra chuyện gì thì còn có tôi cơ mà.” Liễu Trường Thành hứa hẹn.

Lời này mà lão Ngụy cũng tin, hắn ta cẩn thận điều tra Chu Mộc biết bao lần. Anh ta quả thực không có ai chống lưng, bố mẹ đều là nông dân bình thường mà lại chết hết rồi.

Thế mà từ khi ra khỏi tù, cuộc đời anh ta cứ như hack vậy. Anh ta thuận buồm xuôi gió, chỉ có vài năm mà từ một tên nông dân chẳng có gì biến thành một ông chủ mỏ than. Hắn ta còn nghe được bên chỗ mấy dân thôn mu muội kia nói con gái của tên họ Mộc này vận may rất tốt, là phúc tinh chuyển thế. Thật giống như là chuyện cười!

Ai cũng nói rằng giám đốc Liễu ở kinh thành này có người chống lưng. Nếu không phải thế, lão Ngụy cũng không cần phải làm cái vẻ thấp cổ bé họng này.

Có lời hứa của Liễu Trường Thành, lão Ngụy vỗ ngực bảo đảm: “Có lời này của ngài thì tôi yên tâm rồi. Giám đốc Liễu, ngài cứ đợi mà xem. Chưa đầy một tháng nữa là tôi sẽ ra tin tức cho ngài xem.”


Sau khi lão Nguỵ rời đi, Liễu Trường Thành một mình ngồi trước bàn. Cậu thư ký đến thu dọn những bức ảnh kia nhưng bị ông ta vẫy tay ngăn cản. Ông ta cũng chẳng xem ảnh nữa mà bắt đầu nghịch cái tràng hạt trên tay mình.

“Tiểu Tần, cậu có biết tràng hạt này của tôi bao nhiêu tiền không?”

Cậu thư ký ngoan ngoãn lắc đầu nói: “Giám đốc Liễu, cái này tôi không đoán ra được. Nhưng đồ trên người ngài chắc chắc đều là đồ tốt. Tôi đoán gì thì cũng phải mấy nghìn tệ.”

Liễu Trường Thành cười rộ lên. Lúc ông ta cười, khuôn mặt lại càng tròn hơn, thật giống như khuôn mặt vui vẻ của Phật Di Lặc*.

* Theo kinh điển Phật giáo, Di Lặc là vị Phật sẽ xuất hiện trên Trái Đất, đạt được giác ngộ hoàn toàn, giảng dạy Phật Pháp, giáo hóa chúng sinh, và chứng ngộ thành Phật. Tại Trung Quốc, Bồ Tát Di-lặc cũng hay được mô tả với tướng mập tròn vui vẻ, trẻ con quấn quýt xung quanh.

“Mấy nghìn? Cái tràng hạt này đắt nhất cũng chỉ 30 tệ trên chợ. Thế nhưng tôi lại bỏ ra 10 nghìn tệ để mua nó. Tháng trước đến Đại Kinh đi dâng hương trên chùa cùng người ta, cộng thêm 10 nghìn tiền hương khói thì ra được cái vòng rách nát đáng giá 30 tệ này. Cậu nói xem tôi có thể không cố gắng kiếm tiền, không bận lòng hay sao?”

Cậu thư ký bị lời nói này của Liễu Trường Thành làm cho bối rối không biết nên đáp lại thế nào. Cậu ngại ngùng đứng đó, chỉ sợ nói gì sai khiến cho cấp trên không vui.

Liễu Trường Thành thế mà lại tự nói một mình: “Thế nhưng số tiền này tiêu thật đáng giá. Bỏ ra 10 nghìn tệ mua một tràng hạt có thể bảo đảm tài lộc phú quý, bảo đảm bình an.”



Thành phố Đại Kinh, bữa tiệc tối nhà họ Lục.

Ăn cơm xong, Liễu Mạch cười nhẹ lấy một cái hộp ra, bên trong đầy những tràng hạt. Hai tay cô ta dâng lên cho bà Lục, vẻ mặt nịnh nọt nói: “Mẹ ơi, đây là con đặc biệt đi đến miếu Khổ Nhai cầu cho mẹ ạ, do đích thân đại sư ở miếu Khổ Nhai khai quang đấy ạ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận