Tiểu Ngũ được phái từ trên trấn xuống, trước đây từng nói mỗi ngày sẽ chỉ đến cổng trường tiểu học tuần tra một lần.
Nhưng hoàn toàn không.
Anh cảnh sát mới này, mỗi ngày đều loanh quanh đến hai vòng.
Tiểu Ngũ không phải kiểu nói một đàng làm một nẻo, mà nếu đã nói ra thì sẽ thực3hiện, nên kiên trì đến vài hôm, anh ta lại giải quyết được vấn đề công việc ngoài ý muốn của người yêu.
Người yêu của anh ta không phải người bản địa, cũng từng đi học, nhưng ở trấn trên không có việc gì tốt để làm, phải về huyện, nên hai người buộc phải xa nhau, Tiểu2Ngũ cũng vì thế mà phiền não vô cùng. Có một lần anh ta đang đi tuần tra thì bắt gặp Chu Mộc đang đón con gái, liền nhân lúc rảnh rỗi nói chuyện này với Chu Mộc.
Kết quả là ngày hôm sau, bạn gái của anh ta liền sung sướng nói công việc đã được giải quyết0xong rồi, đến mỏ than Bình Khẩu làm thư ký, phúc lợi đãi ngộ tốt, công việc nhẹ nhàng, mà hai người cũng không cần phải xa nhau.
Giờ thì ngày nào anh ta cũng chạy loanh quanh ở đây hai chuyến, xem có kẻ nào đáng nghi không, đến mức ngay cả mấy thằng trộm tiền tiêu vặt0cũng không còn nữa.
Có điều “đại ca” Lưu Sơn Quy là ngoại lệ, bố của nó là đồn trưởng, nó cũng không cần cướp tiền, chỉ là xem nhiều phim giang hồ quá, nên tự nhiên bắt chước theo mấy bộ phim. Mỗi ngày nó đều đứng đợi trước cổng trường, đợi đến khi nhìn thấy người ta3bắt nạt cô bé kia, liền tới bảo vệ. Ai ngờ chú Tiểu Ngũ ngày nào cũng đến, đám du côn thu tiền tiêu vặt đều bị dẹp hết, cuối cùng cậu ta như trở thành kẻ lưu manh duy nhất ở đây vậy.
Hôm qua là Tết Trung thu. Cô của Lưu Sơn Quy từ thành phố trở về, mua cho nó bộ quần áo mới. Một cái áo sơ mi trắng, một cái quần dài đen, đôi giày da màu đen, trên cái áo sơ mi còn cài một cái nơ màu đen, khiến Lưu Sơn Quy cảm thấy bí bách, nhưng hôm nay nó vẫn mặc cả bộ đến trường.
Nhìn thấy nó mặc như thế, các bạn có đứa ngưỡng mộ, có đứa tò mò, có đứa nói nhẹ nhàng, Lưu Sơn Quy thờ ơ, bình thường nó hò hét vênh váo lắm, hôm nay lại càng giống một con Khổng Tước kiêu ngạo. Thằng bé vẫn cứ kiên trì đeo cái nơ ngay ngắn cả ngày, thật khó khăn để đợi đến lúc tan học, mới lấy hết dũng khí đi tìm cô bé.
Lưu Sơn Quy nghĩ thầm trong lòng, là bố nó giao cho nó chăm sóc người ta, nó bây giờ chỉ là đang hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.
Rốt cuộc ra ngoài cổng trường, nhìn thấy chú Tiểu Ngũ, Lưu Sơn Quy cảm thấy dũng khí cả ngày nay của nó bỗng chốc tan biến hết. Cũng may chú Tiểu Ngũ chỉ chào một câu, lượn một vòng rồi đi luôn.
Lưu Sơn Quỳ giẫm giẫm đôi giày da mới hơi chật, mặt nghiêm túc bước tới.
“Em là Chu Chi Chi nhỉ, bố anh với bố em là bạn, sau này có chuyện gì cứ tìm anh, anh sẽ bảo vệ em.”
Cho dù rất muốn nhìn cô bé, còn hơi ngước đầu, thằng nhóc vẫn vô cùng căng thẳng, mặc dù hôm nay trước khi ra ngoài nó đã ngắm lại bản thân, rất đẹp trai, có chút giống với mấy người mặc trên ti vi.
Nhưng mà lúc này đứng trước mặt cô bé, nó chỉ cảm thấy không thoải mái, muốn xé tan bộ quần áo trên người, mặc lại cái quần ngắn với đi đôi giày cao su hàng ngày, như thế sẽ thoải mái hơn nhiều.
Nhưng nó cũng lại lo bộ dạng đấy sẽ làm cho cô bé sợ, để lại ấn tượng không tốt với Chi Chi.
Hoàng hôn treo nghiêng.
Thằng nhóc nghiêng đầu khó chịu. Da dẻ nó trắng nõn, dáng vóc cao ráo, khuôn mặt đẹp trai, ăn mặc mới mẻ, khác biệt so với những đứa trẻ khác.
Tiểu Chi Chi ngẩng đầu nhìn người đối diện, nghĩ một hồi, mới nói: “Em biết rồi, anh là con nhà Lưu bá bá, trông anh thật đẹp trai.”
Nhưng phàm là những nhân vật trắng đen rõ ràng, Tiểu Chi Chi đều cảm thấy giống như con gấu trong núi mà bản thân và Tiểu Hổ không thể nào đuổi được, không nhịn được sẽ khen đẹp.
Lưu Sơn Quỳ vốn đang cảm thấy khó chịu, nghe được câu nói của Tiểu Chi Chi, mặt nó đỏ ửng lên, tim trong lồng ngực như muốn nhảy ra, xúc động không biết nói gì. Thằng nhóc có chút bối rối, lấy từ trong cặp sách một cái hộp khá nặng, kín đáo đưa cho Tiểu Chi Chi.
“Cái này tặng cho em chơi.”
Sau đấy quay người chạy mất.
Lý Hướng Tiến gầy còm vừa bị chen lấn cuối cùng cũng chạy đến trước mặt Tiểu Chi Chi, nhìn Tiểu Chi Chi mở cái hộp trong tay, trong hộp lại là một con trâu sắt có cái sống lưng bóng loáng, cái móng vuốt to. Bỗng nhiên cậu cảm thấy gặp phải đối thủ rồi.
Quả nhiên thấy Tiểu Chi Chi mặt hớn hở cầm con trâu sắt trong tay, hết sức sung sướng, hét to với Lưu Sơn Quy đang chạy băng băng: “Cảm ơn anh.”
Lưu Sơn Quy chạy càng nhanh, mặt đỏ đến cổ rồi, nó cảm thấy con đường nó đang đi ở cái trấn nhỏ bé này, là con đường đẹp nhất. Thằng nhóc thở hồng hộc chạy băng băng, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, trên mặt không giấu được nụ cười ngốc nghếch.
***
Vu Lệ Quyên thở hổn hển chạy thật nhanh, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra, trên mặt không giấu được sự sợ hãi.
Sau khi xuống xe, cô ta ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, muốn đợi con bé xuất hiện, thắt chặt mối quan hệ, cùng đi đến nhà Chu Mộc, cô ta nghe nói Chu Mộc mỗi ngày đều sẽ về nhà ăn cơm.
Nhưng vừa mới ngồi xuống, chưa được một lúc, một con hổ lớn vằn trắng từ trong rừng chui ra.
Chỗ này thường ngày đều có người qua lại, tại sao lại xuất hiện con hổ?
Vu Lệ Quyên thật sự sợ phát khiếp, không nghĩ ngợi gì liền đứng lên bỏ chạy. Vu Lệ Quyên chưa bao giờ chạy nhanh đến vậy, chạy như dốc hết sức bình sinh, trước chỉ vì muốn xinh đẹp mà mặc lên mình chiếc váy bó sát và đi giày cao gót, giờ thì…
Kết quả là con hổ không nhào tới, cô ta tự vấp ngã. Vu Lệ Quyên sợ vãi tè rồi, toi rồi toi rồi, cô ta sẽ bị con súc sinh kia cắn chết, bộ dạng sẽ vô cùng khó coi ư?
Mắt nhìn con hổ lớn mở to mồm, cắn về phía mình, Vu Lệ Quyên mồ hôi tuôn như mưa, nước mắt nước mũi chảy thành dòng, hét to: “Không được cắn tao, không được cắn tao.”
Cuối cùng con hổ lớn không cắn cô ta thật, mà cắn cái túi trên tay của cô ta, để lộ ra gà quay bên trong.
Nhị Hổ bình thường sẽ không nhào vào người ta, chẳng qua vừa mới ăn cỏ, miệng tê tê, hơn nữa trong lãnh địa của mình, nhìn thấy có người chạy, trên người còn có hương thơm gà quay quen thuộc, Nhị Hổ không nghĩ ngợi bèn đuổi theo.
Nhị Hổ lúc này lôi ra con gà quay, bỗng dưng nghĩ tới cô chủ nhỏ, dường như nên đợi cô chủ nhỏ về ăn cùng.
Thế là nó nằm gục xuống trước con gà quay.
Nhưng Vu Lệ Quyên ngồi dưới đất, muốn chạy cũng không dám chạy, động đậy cũng không dám động đậy, chỉ có thể cầm cự, hi vọng có người có thể cứu mình. Nhìn thấy một đám nhóc choai choai phía trước đang đi đến, Vu Lệ Quyên chẳng hề nghĩ ngợi hét lớn: “Cứu tôi với!”
Nhị Hổ vốn dĩ chẳng để ý đến chuyện cô ta sợ hãi hay không, đám trẻ sợ hãi hay không, sẽ xảy ra chuyện gì. Nghe thấy tiếng cô chủ nhỏ, nó liền đứng phắt dậy.
Vu Lệ Quyên vẫn lầm tưởng rằng tiếng hét của mình làm kinh động đến con hổ, sợ tới mức như người bị nghẹn lại ở cổ họng, lập tức ngậm miệng lại.
Kết quả là thấy con cọp này đột nhiên vẫy vẫy đuôi vù vù, mà mấy đứa trẻ đang đến trước mặt, Vu Lệ Quyên có thể nhìn rõ, đi đầu tiên lại chính là con bé nhà Chu Mộc, khuôn mặt ấy, hóa thành tro, cô ta cũng nhận ra.
Khoảnh khắc ấy trong lòng cô ta đột nhiên dâng lên niềm vui sướng to lớn, nếu như con bé đó bị con hổ cắn chết…
Chỉ là sau khoảnh khắc ấy, niềm vui sướng của cô ta bỗng nhiên vụt tắt. Tiếp đến, Vu Lệ Quyên cảm thấy cô ta vừa nhìn thấy một cảnh tượng khó tin nhất trong đời người.
Trước mặt cô ta, con hổ khổng lồ vằn trắng này lại ngậm lấy con gà quay mà cô ta mua, nịnh nọt đem đến trước mặt con bé.
Mà Tiểu Chi Chi, vốn dĩ không để ý đến con gà quay, lại nhào tới, đè con hổ lớn, vung nắm đấm cho nó một phát. Con hổ to như thế kia, nặng mấy trăm cân đấy, lại bị một con nhóc đè xuống đất, đầu bị túm chặt, cơ thể giãy giụa, hai chân quạt, quạt một đống bùn vào người vào miệng Vu Lệ Quyên, bởi vì cô ta kinh ngạc tới mức cứ há hốc mồm.
“Để ngươi hù dọa người khác, đã nói là không được cắn người, có gà quay cũng không được, nếu không bố sẽ đem ngươi đi ngay, Nhị Hổ ngốc nghếch.” Cả người Tiểu Chi Chi ngồi đè lên đầu Nhị Hổ, đánh cho mấy phát.
Lúc mới bắt đầu Nhị Hổ còn tưởng rằng cô chủ đang đùa giỡn với mình, ra sức giãy giụa, nhưng một lúc lại cảm thấy cô chủ thật sự không vui, liền ngồi ngay ngắn không nhúc nhích để Tiểu Chi Chi trút giận.
Vu Lệ Quyên lại nhìn thấy mà choáng váng, cái đứa này thật là trái với ý trời, lại có thể đánh được cả con hổ lớn?
Cô ta trợn ngược mắt há mồm chứng kiến, hoàn toàn quên mất những tính toán trong đầu, cũng không biết sức lực từ đâu, đứng phắt dậy, không cần con gà quay nữa, chạy mất tiêu, vừa chạy miệng vừa lẩm nhẩm: “Đại họa rồi, đại họa rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...