Đêm đã về khuya, thầy Tiểu La còn đang tán gẫu với bố trong phòng bếp, rượu trong bát đã hết từ lâu, canh cũng đã nguội.
Thầy đang cùng bố nói về chuyện buổi sáng tiện đường ngồi xe Chu Mộc về nhà.
“Nói dối, làm gì có ông chủ công ty nào thuận đường công3tác đi đến nơi này chứ, người ta là cố ý đưa con đi đó, con quá thật thà rồi.”
Hít vào một hơi thuốc lá không khói, thầy La nói tiếp: “Như thế cũng tốt, con cứ dạy tốt cho con gái người ta, bố xem cậu ta cũng không phải dạng người láu cá2như anh Đường của con, thật muốn đi đến Quảng Châu cũng không được.”
Nghe thấy bố không còn khăng khăng bắt mình đi Quảng Châu nữa, Tiểu La cảm thấy tảng đá lớn trong lòng như biến mất, háo hức kể bố nghe cuộc sống của mình ở trường học.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu0La quay trở lại trường, lại có người tới đón anh nhưng không phải Chu Mộc mà là nhân viên công ty anh ta, cũng cười ha ha nói là tiện đường tới nơi làm việc, thuận tiện đón luôn thầy Tiểu La.
Thầy Tiểu La vô cùng ngượng ngùng, nhưng người ta đã đến đón0rồi, anh đành phải lên xe trong ánh nhìn chăm chú ngưỡng mộ của mọi người trong thôn. Phía sau còn nghe thấy tiếng nói: “Vẫn là nhà ông La tài giỏi, ai bảo đọc sách là vô dụng, đây chính là để có người đón người đưa.”
Lúc Tiểu La đến trường đã vào giờ3tan học buổi trưa. Anh đem đồ đạc cất trở lại kí túc xá, sau đó tính lên lớp xem tụi nhỏ, ngày hôm qua anh không ở đây, không biết tụi nhóc có tạo phản hay không.
Ai ngờ trên đường bị người khác cản lại, người ngăn anh là một người phụ nữ ăn mặc thời thượng, chiếc váy bó sát mông, để lộ phần chân từ đầu gối trở xuống. Đây là kiểu ăn mặc cực ít thấy ở trấn Lục Phong.
“Thầy giáo này, phiền thầy cho tôi hỏi Vu Lệ Lệ học ở lớp nào, tôi là người nhà của em ấy, đến gặp em ấy một chút.”
Nếu là ngày thường, thầy Tiểu La sẽ tốt bụng dẫn cô ta đi, nhưng vì hôm qua vừa ngồi trên xe Chu Mộc, hai người cũng nói tới chuyện nhập học, anh cũng nghe người khác nói lúc Chu Mộc ngồi tù, vợ đã cùng người khác bỏ đi, nghe thấy là người nhà Vu Lệ Lệ, thầy Tiểu La cũng chú ý hơn.
“Tôi là thầy chủ nhiệm lớp Lệ Lệ, cô hãy đợi ở đây, còn chút nữa là tan học rồi, tôi sẽ kêu con bé tới gặp cô.”
Vu Lệ Quyên thực ra không phải đến xem cháu gái, chỉ là cô ta mấy lần tìm gặp Chu Mộc không được, nên quyết định làm quen đứa con gái Chu Mộc nhặt về, nghe nói Chu Mộc đối xử vô cùng tốt với con bé. Nó còn tùy tiện đưa một ông lão gãy chân về nhà, Chu Mộc cũng đồng ý.
Bản thân cô ta trải qua nhiều năm như vậy, còn sợ không lừa được một đứa trẻ ư.
Nhưng không ngờ vừa xuất trận, cô ta đã bị thầy giáo cản bên ngoài.
Quan sát người thanh niên mặt chữ điền trước mặt, dưới cằm còn có vài cái mụn, Vu Lệ Quyên cười nói: “Không dám phiền thầy, tôi tự đến phòng học tìm con bé là được.”
Thầy La vẫn còn non nớt, không cản được cô ta, chỉ có thể đi cùng.
Đến cửa lớp, vẫn chưa tan học.
Vu Lệ Quyên liếc mắt liền nhìn thấy cô bé ngồi ở hàng hai trong lớp học, trên người mặc chiếc váy liền thân màu hồng nhạt có nhiều tầng sa mỏng bên ngoài, dung nhan vô cùng đẹp đẽ, đến một người tự tin về dung mạo của mình như Vu Lệ Quyên khi đứng trước mặt cô bé còn cảm thấy xấu hổ.
Cô ta lại nhìn trên mặt bàn trước mặt cô bé là hộp bút, cuốn vở mới toanh, dường như đều đẹp hơn người khác. Vu Lệ Quyên không chịu được, trong lòng nảy sinh đố kị, không phải chỉ là một con bé được nhặt về thôi sao, có cần thiết được dùng những đồ vật tốt như vậy không? Thảo nào cháu của cô ta mỗi ngày về nhà luôn kể hôm nay Chu Chi Chi lại cho mọi người đồ ăn ngon. Vu Lệ Quyên chỉ cảm thấy cô bé giống như đang xài tiền của cô ta, quá hoang phí rồi.
Tuy rằng thầy Tiểu La còn trẻ, nhưng vẫn có thể nhìn ra người phụ nữ trước mắt đang nhìn Tiểu Chi Chi bằng ánh mắt kì quái, vừa tan học, thầy Tiểu La tiến vào phòng học, gọi đích danh: “Lệ Lệ, người nhà tới tìm em.” Sau đó Tiểu La liền đến chỗ Tiểu Chi Chi kiểm tra bài tập.
Vu Lệ Lệ không hề nghĩ cô mình sẽ tới trường học thăm, cô bé xúc động, chạy đến trước mặt cô, thở hổn hển nói: “Cô ơi, cô có mua cái gì ngon cho cháu không ạ.”
Vu Lệ Quyên đâu có mang theo đồ ăn, vốn dĩ cô ta muốn cháu mình rủ con bé kia ra ngoài ăn cơm.
Lúc này cô ta lại thấy thầy giáo kia đang nói chuyện với Chi Chi, nói một hồi lâu, cô ta bắt đầu sốt ruột, thầy giáo kia lại trực tiếp dẫn con nhóc đi.
Tiểu Chi Chi được thầy giáo dẫn đi, phía sau cô bé còn có tay sai đắc lực lâu năm Vương Tam Bình và Lý Hướng Tiến cùng theo. Mấy đứa trẻ tay sai đắc lực của Vương Tam Bình cũng đi cùng.
Bốn đứa trẻ đi đến phòng kí túc của thầy giáo, ăn thịt khô thầy mang từ nhà lên, còn có bánh bao do mẹ thầy Tiểu La làm suốt đêm hôm qua, quanh miệng mấy đứa đều là dầu.
“Thầy ơi, người nhà Vu Lệ Lệ hồi nãy cứ nhìn chằm chằm Chi Chi, chắc chắn không phải là người tốt.” Lý Hướng Tiến đang ăn bánh bao, miệng cũng không ngớt nói.
Vương Tam Bình cũng nói theo: “Chắc chắn không phải là người tốt, mẹ tớ nói không có chuyện gì mà để hở chân, không phải người đứng đắn đâu.”
Vương Thúy Thúy cười nói: “Tớ biết cô ta là ai, cô ta là cô của Vu Lệ Lệ, mẹ tớ nói, cô của cậu ấy không phải người đứng đắn.”
Đám trẻ mỗi đứa một câu “người không đứng đắn”, nhưng lại khiến thầy Tiểu La tức cười, đám nhóc nhỏ như vậy, sao biết được thế nào là đứng đắn với không đứng đắn chứ.
Trái lại Chi Chi cứ một mực cúi đầu ăn bánh bao, không nói chuyện, khiến anh cảm thấy lo lắng một chút.
Tiểu Chi Chi một hơi ăn hết sáu cái bánh bao, sau đó lại một hơi uống sạch bát canh hồ lạt, gương mặt hồng hào, mở miệng nói: “Thầy ơi, vẫn là bánh bao nhân thịt ngon nhất.”
Cảm thấy Tiểu nha đầu hoàn toàn chăm chú ăn uống, cái gì cũng không nghe thấy, thầy Tiểu La cảm thấy mình đã lo xa rồi.
Ăn uống no say xong, Tiểu La nhắn nhủ đám Lý Hướng Tiến cố gắng chăm sóc Tiểu Chi Chi, đừng để người khác mang cô bé đi. Dặn dò xong một lượt, thầy Tiểu La mới yên tâm cho tụi nhỏ quay về lớp.
Nhận được sự giao phó của thầy, Vương Tam Bình lập tức cảm thấy bản thân rất quan trọng, vỗ ngực nói với Chi Chi: “Chị Chi Chi, chị yên tâm, có bọn em ở đây, người khác đừng hòng bắt nạt chị.”
Tiểu Chi Chi ngây thơ cười nói: “Yên tâm đi, bố tớ nói bố sẽ giải quyết, đây là chuyện của người lớn, không cần trẻ con tụi mình lo nghĩ.”
Vu Lệ Quyên vẫn chưa hết hy vọng, nghe cháu gái kể thầy giáo rất coi trọng con bé, trong trường học không được vậy cô ta sẽ chờ ở bên ngoài. Không ngờ sau khi cô ta chờ được tới lúc tan học, ngoài cổng trường còn có cảnh sát của đồn, cô ta nhìn thấy con nhóc vừa nói vừa cười với viên cảnh sát kia, còn vô cùng thân quen.
Vu Lệ Quyên xoa xoa cái bụng, đã sắp một tháng kinh nguyệt không tới rồi, mà cô ta vốn rất đúng lịch. Nếu như còn kéo dài, mọi người sớm sẽ nhận ra cái bụng, đến lúc đó muốn nói dối cũng không được.
Vu Lệ Quyên khẽ cắn môi, chuẩn bị chờ con nhóc kia, nghe nói nó hay thèm ăn, đặc biệt thích ăn thịt, cô ta liền mua một con gà quay.
Người đàn ông trung niên bán gà, nhìn thấy cách ăn mặc lẳng lơ của cô ta, nãy lại thấy đi đi lại lại trên đường hồi lâu, lúc đưa gà cho còn thuận tay, sờ sờ tay cô ta. Nếu là ngày thường Vu Lệ Quyên liền mắng trả, nhưng hôm nay cô ta lại đang bận việc, người đàn ông tùy tiện dùng đôi tay dầu mỡ nhéo cô ta một hồi, khiến trên người cô ta giờ toàn mùi gà quay.
Lúc Vu Lệ Quyên vội vội vàng vàng ngồi xe ba bánh đuổi tới nơi, Nhị Hổ đang tuần tra lãnh địa của nó.
Mỗi lúc cô chủ nhỏ không có nhà, nó tự mình vào núi, cắn chết một vài tên không nghe lời, cả cánh rừng liền trở thành lãnh địa của nó rồi, Nhị Hổ rong chơi trong rừng, luôn luôn há miệng, bên trong còn có chút thịt nát, chút máu.
Nó biết cô chủ nhỏ không thích bộ dạng như vậy, liền tìm một chỗ cỏ rậm rạp, há miệng ăn cỏ. Kỳ thực không phải là ăn cỏ, chỉ là sau khi nhai cỏ xong, hàm răng liền được chải, trắng trắng, thật là sạch.
Sau khi dùng cỏ chải răng xong, Nhị Hổ ngẩng đầu nhìn mặt trời, có thể đi chờ cô chủ nhỏ rồi. Nó đứng lên, dùng sức lắc lắc bộ lông dài rậm, toàn thân thư giãn vung vẩy, vô cùng hùng tráng, chậm rì rì bước ra đường.
Vu Lệ Quyên ngồi trên xe ba bánh, thời tiết nóng khủng khiếp, nhìn thấy đằng trước là cánh rừng rậm rạp, cô ta vẫy tay gọi: “Bác ơi dừng xe, tôi xuống ở đây được rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...