Hắc Thiên Kim

Cứ như vậy, Chu Mộc ở lại ngôi nhà cũ phía cuối thôn.

Cũng không có biến động gì lớn, chỉ là người dân đi ngang qua mộ của bố mẹ Chu Mộc lại nhìn thấy đống cỏ dại trên đó đã được dọn dẹp sạch sẽ, trồng thay bằng những cây nhỏ màu xanh, trông thẳng tắp.

Nhìn từ xa, nơi đó giống như hai ngôi mộ vừa mới xây.

Chu Mộc lần này trở về, trong thôn có một phen biến động, nhất là chú tư của trưởng thôn Lý Trường Canh, ông ta lo sợ rằng Chu Mộc sẽ quay về đòi nhà.

Mà mọi người trong thôn ít nhiều cũng có chút chột dạ. Chu Mộc ngồi tù được một năm, vợ anh ta đã bỏ đi. Anh ta ngồi tù được ba năm thì mẹ chết, ở đó được năm năm thì bố anh ta là Chu Đại Căn cũng chết theo. Hơn nữa Chu Đại Căn chết được bốn ngày rồi mới có người phát hiện ra, thi thể đã bốc mùi hôi lên rồi.

Tuy rằng mọi người không đối xử tệ bạc với hai người già này, còn giúp đỡ họ an táng ổn thoả, thế nhưng bình thường cũng buôn chuyện không ít. Trong cái thôn nhỏ bé này xuất hiện một tên phạm nhân giết người, làm sao có thể bớt mồm vài câu chứ. Kết quả là đã mười một năm trôi qua rồi, Chu Mộc thế mà lại được ra tù trước thời hạn.

Người này trở về rồi, lại ở cùng một thôn, anh ta bị đày đến ở chỗ nhà cũ Tây Khẩu khiến cho mọi người không khỏi có chút nghẹn ngào.

“Đứa trẻ này mệnh khổ, thật sự đáng thương. Nó trở về rồi mà nhà lại chẳng còn một ai.” Lão Lý, người thường ngày đều thích tụ tập tán gẫu ở quán tạp hoá phía dưới toà nhà cán bộ thôn buông lời cảm thán.

“Theo tôi thấy thì đáng thương hay không vẫn chưa biết được. Mọi người còn không biết sao, nghe nói cái người hồi ấy bị chết trên người đem theo không ít tiền đâu, cũng phải mấy vạn đấy.” Họ hàng của chủ tiệm tạp hoá - Lưu Thuý Sơn, cũng đang mở một quán ăn nhỏ ở trên trấn, luôn thích đưa ra mấy tin đồn.


Lão Lý không chịu được cái vẻ mặt đạo đức giả của Lưu Thuý Sơn, ho một tiếng rồi nói: “Ăn nói linh tinh, đừng có nói bóng nói gió chuyện gì cả, Chu Mộc là do đen đủi, giúp người ta nhưng lại xảy ra chuyện. Tôi còn nghe nói cô tặng quà cho trưởng thôn đó! Chuyện này là thật chứ gì.”

“Hừ, ông đừng có nói bậy, ai tặng quà chứ!” Lưu Thuý Sơn ném vỏ hạt dưa trong tay xuống.

Những người khác cũng ầm ầm lên giễu cợt Lưu Thuý Sơn vài câu.

Lúc này, Lý Trường Canh và chú tư của hắn từ trên tầng đi xuống, mọi người lần lượt chào “Trưởng thôn”, sau đó còn nháy mắt với Lưu Thuý Sơn.

Lý Trường Canh vô cùng sĩ diện, nụ cười trên mặt cũng rất giả tạo.

“Trưởng thôn, anh có biết tại sao Chu Mộc lại được ra tù trước thời hạn không?” Lưu Thuý Sơn hỏi với vẻ mặt vô cùng muốn biết sự tình.

Nghe đến chuyện này, Lý Trường Canh đột nhiên cảm thấy nhức đầu, hắn nói: “Họ bảo là do có biểu hiện tốt, ở trong nhà giam rất nghe lời, hình như còn lập công gì đó nữa.”

“Trong tù mà cũng có thể lập công á?” Lão Lý và chú tư của Lý Trường Canh cùng nhau cất tiếng hỏi.

Lưu Thuý Sơn cười ha ha: “Chu Mộc chắc không phải do ngồi tù lâu quá thành ra đần luôn rồi chứ, vậy nên mới nhận được giải thưởng cho kẻ đần.”


“Người ta có tính giác ngộ cao mà, thôi được rồi, mọi người về sau bớt nói đi vài câu, việc đấy cũng đâu phải dễ dàng gì.” Lý Trường Canh cũng chẳng biết rõ cụ thể là ra sao, hắn chấm dứt câu chuyện tại đây.

Chú tư của Lý Trường Canh trong lòng không yên.

Mấy ngày nay, ông ta cùng vợ ngủ cũng không ngon, ông ta đang ở trong căn nhà này, Chu Mộc không về thì không sao, bây giờ anh ta quay trở lại rồi, ông ta muốn cứ thế chiếm lấy cái nhà này cũng khó, có khi bị người dân trong thôn bàn tán sau lưng. Đây cũng chẳng phải dăm ba chuyện vặt vãnh, hôm nay ông ta đến tìm Lý Trường Canh là muốn nhờ hắn giải quyết giúp chuyện này.

Tuy rằng chính ông chú tư này cũng chẳng có tiếng tăm tốt đẹp gì trong thôn, luôn thích chiếm lợi ích của người khác, thế nhưng dù gì cũng là người nhà mình, mọi ngày cũng không ít lần đem rau đem thịt đến cho nhà hắn. Vậy nên, Lý Trường Canh cũng bằng lòng giúp đỡ ông ta, hắn dẫn ông ta đi đến phía Tây Khẩu cuối thôn.

Người dân thấy sắp có chuyện để xem, cũng kéo nhau đi theo.

Vốn dĩ trong lòng Lý Trường Canh còn có chút e ngại, thế nhưng đông người như vậy hắn cũng đánh bạo xem sao.

Sáng sớm, phía Tây Khẩu này còn chưa có ánh mặt trời, trời vẫn còn âm u. Còn có nước đọng của sương đêm qua, không khí khắp nơi đều rất ẩm ướt.

Cửa chính của căn nhà cũ vẫn đang đóng chặt, ở trước cửa cỏ dại mọc tùm lum, nhìn chẳng có lấy một chút hơi người ở đó.


“Rầm… rầm…”

Trong căn nhà cũ phát ra vài âm thanh có tiết tấu, cứ mỗi lúc lại phát ra một tiếng, vốn dĩ bao nhiêu người đến đây đều đang cười cười nói nói, thế mà một lúc sau bỗng đột nhiên mặt mày biến sắc, đặc biệt là chú tư của Lý Trường Canh. Mặt ông ta trắng bệch, hai chân run rẩy, níu lấy cánh tay của Lý Trường Canh nói: “Trường Canh, hay là chúng ta về trước đi đã.”

Lý Trường Canh bình thường rất nhát gan, thế nhưng theo sau hắn còn có bao nhiêu người thế kia, bây giờ mà đi về thì còn biết để mặt mũi ở đâu. Hắn ho nhẹ một tiếng, nói: “Chính phủ đã nói rồi, mấy thứ đó toàn là mê tín thời phong kiến, chúng ta nhiều người thế này, sợ cái gì.”

Lý Trường Canh thấy không ai nói gì nữa thì đánh liều giơ tay đẩy cánh cửa ra.

“Két…” Âm thanh vô cùng nặng nề vang lên.

Cửa được mở ra, ở trong sân nhà, một người đàn ông mặt đầy râu đang giơ cao chiếc rìu cầm trong tay lên.

Lý Trường Canh bị doạ đến mức ngồi thụp xuống đất.

Mông hắn ngã trên nền gạch, rất đau. Lý Trường Canh nhìn thấy cái rìu kia không phải muốn bổ tới chỗ mình. Mà cái người đàn ông mặt đầy râu ria kia lại là Chu Mộc, anh ta đang cầm rìu để vót một cây gậy, cây gậy đó dùng từ gỗ của thân cây vạn tuế. Lúc rìu chặt vào thân cây gây ra tiếng động rầm rầm lúc nãy.

“Chu Mộc, anh đang làm cái gì đấy?” Lý Trường Canh được chú tư đỡ dậy, xoa xoa mông mình rồi hỏi.

“Đang vót gậy, anh có chuyện gì không?”


Chú tư của Lý Trường Canh bị đẩy lên phía trước, ấp a ấp úng nói: “Tiểu Mộc, lúc trước bố mẹ cháu qua đời, tôi có giúp họ an táng ổn thoả, chỗ mộ kia cũng là do tôi chọn giúp họ. Lúc ấy cũng đã bàn xong nhà của cháu thuộc về tôi. Bây giờ cháu quay trở về rồi thì tôi muốn đến nói rõ ràng với cháu.”

Nếu nói giúp đỡ, thì lúc bố mẹ Chu Mộc mất, người dân trong thôn hầu như ai cũng đến giúp cả, chẳng qua lúc đó chú tư của Lý Trường Canh đang là kế toán trong thôn, ông ta giữ tiền, vậy nên ông ta coi như là giúp đỡ rất nhiều.

Trước mặt nhiều người như vậy, Lý Trường Canh không dám quá bênh vực cho chú mình, hắn nói:

“Anh có ý kiến gì thì có thể nói luôn.”

Chu Mộc vẫn rất chăm chú vào việc vót gậy, cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên mà nói: “Cái nhà đó thì tôi có thể không lấy, sau này căn nhà cũ ở Tây Khẩu này là của tôi, còn nữa, tôi muốn lấy lại núi và ruộng của mình.”

Không ngờ Chu Mộc lại dễ tính như thế, phong thuỷ Tây Khẩu này không tốt, mọi người đều dọn đi hết rồi, căn nhà cũ này cứ âm u như vậy, mọi người còn lười chẳng muốn phá đi. Dùng cái căn nhà cũ này để đổi được một căn xây bằng gạch ngói đẹp đẽ, Chu Mộc xem ra đúng là ngồi tù lâu quá nên đần luôn rồi.

“Việc đó thì đương nhiên rồi, đồng núi của anh chắc chắn sẽ có, trong thôn đang mở cuộc họp rồi, tôi sẽ để cho anh một vùng đồng núi tốt. Căn nhà này tuy cũ rồi nhưng ở đây phong cảnh cũng đẹp, đất đai lại rộng rãi, thực ra như vậy là rất tốt.” Lý Trường Canh cười nói.

Đám người đi theo để hóng chuyện thấy Chu Mộc không phản đối thì trong lòng nảy sinh nghi ngờ. Lý Trường Canh này từ lúc lên làm trưởng thôn đến giờ càng ngày càng xảo quyệt, nông dân thì ngắm cảnh làm cái gì, hắn ta đang giúp ông chú tư của mình chiếm lợi. Họ nghĩ lại đứa trẻ hồi xưa nhận được bao nhiêu lời khen, đến nay trở thành tên râu ria xồm xoàm đứng trước mặt, mọi người chẳng còn muốn xem thêm gì nữa, tự bỏ về hết.

Chu Mộc vót xong cây gậy gỗ, ngẩng đầu nhìn thấy người dân làng đang rời đi. Một con chuột chạy qua trước chân, anh ta tiện tay ném cây gậy. Gậy gỗ cắm trên người con chuột, đóng đinh nó trên mặt đất.

Con chuột giãy giụa, kêu chít chít, máu tươi từ trong bụng nó chầm chậm chảy ra, nhanh chóng bị cây gậy gỗ vừa được vót xong thấm sạch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui