Trong lúc Cao Thành Triển ngây người, cậu bị Chi Chi đạp cho ngã xuống, cả người cô dương dương đắc ý đè cậu dưới thân.
Cao Thành Triển bị đè dưới mặt đất, nằm xuống, chỉ cảm thấy bãi cỏ sau lưng như nóng bừng.
Nhìn thấy mặt cô dưới ánh mặt trời óng ánh, tim cậu đập cực nhanh. Cảm giác đập không giống lúc vận động, là một kiểu khác. Cậu thậm chí còn nghe thấy tiếng tim mình đang đập mạnh, đập mạnh, cảm giác như muốn nhảy ra ngoài. Cậu hoa mắt chóng mặt.
Buổi tối, Chỉ huy Cao nhìn thấy trên đầu con trai biết bao là vết thương, không kiềm lòng được cười nhạo mấy câu.
“Đánh thắng rồi?”
Trời rất nóng, ở chỗ của bố, Cao Thành Triển chỉ mặc một chiếc quần đùi, trên người có thể thấy vẫn còn vài vết thâm tím.
Cầm trên tay quả táo gặm, cậu nghiêng người dựa trên ghế sofa, nghe thấy bố hỏi như vậy, cậu lắc đầu.
“Không có, cậu ấy bị thương, nhưng vẫn đánh ngã con, lần sau con sẽ nhất định đường đường chính chính đánh bại cậu ấy.” Cao Thành Triển nghiến răng cắn quả táo.
Chỉ huy Cao thấy con trai tỏ vẻ đạo đức, tức cười lắc đầu, vừa còn tưởng thằng bé đã được mở mang đầu óc, biết lấy lòng bạn gái rồi, hóa ra vẫn đâu vào đấy. Cũng không biết cái bộ dạng tỏ vẻ đạo đức này, sao mà con gái của lão Lục lại có thể thích được.
Càng nhìn lại càng rõ chỉ là một thằng bé không biết điều, Cao Điền Hổ cười nói: “Ăn xong ngủ sớm đi, nghe nói ngày mai mấy đứa luyện tập bắn súng, sở trường của con đấy, thể hiện cho tốt.”
Trên người từng vết thâm tím, cậu nằm xuống giường còn có chút đau, Cao Thành Triển nhìn lên trần nhà trắng xóa, không biết vì sao, đột nhiên nhớ tới ánh mắt đẫm lệ của cô bạn trọc đầu. Nhớ đến dáng vẻ nhanh nhẹn đạp mình ngã lăn, rồi cảnh toàn thân đè mình dưới thân…
Trời rất nóng, trong phòng không bật điều hòa, chỉ một chiếc quạt điện lớn treo trên trần, quay vòng quay vòng, đung đưa đung đưa, phát ra tiếng kêu xoẹt xoẹt.
Thiếu niên nằm ngửa ngủ thiếp đi, bụng đắp một cái chăn, hai chân thon dài, khỏe đẹp cân đối, thân trên để trần, không có một chút thịt thừa nào, trên trán bên trái dán một cái băng vết thương, nhắm mắt, lông mi rất dài, cả người như một bức họa nam sắc.
Cả căn phòng là một màu xanh quân đội, sạch sẽ ngăn nắp, gió thổi từ quạt làm mái tóc thiếu niên khẽ lay động, thi thoảng bay lên, khi thì hạ xuống, đung đưa.
Thiếu niên ngủ cũng ngoan, ngủ được nửa giấc thì lật người lại, cả người nằm nghiêng nghiêng trên giường, nửa nằm sấp, đôi chân thon dài vẫn ở trên giường, nhưng bàn chân trái thì đã nhô ra khỏi giường.
Tấm chăn trên người một nửa rơi xuống đất, nửa còn lại được đắp lên cặp mông vểnh vểnh.
Thiếu niên ngủ say không biết mơ thấy cái gì mà thân thể có chút phản ứng, mặt ửng đỏ, hô hấp cũng có chút nặng nề.
Sáng sớm ngày thứ hai, Cao Thành Triển tỉnh dậy, vẫn còn chút mơ màng. Ngay sau đó cậu cảm thấy ở nơi nào đó ươn ướt… lập tức cảm thấy không ổn rồi.
Không phải tè ra quần… Bản thân cậu ba tuổi là không tè dầm nữa rồi, Cao Thành Triển dám lấy thân phận Đoàn viên Thanh niên Cộng sản ra thề.
Nhớ tới tối qua nằm mơ. Cậu cứ thế… cứ thế…
Trong giấc mơ cậu vẫn cùng cô bạn trọc đầu tiếp tục đánh nhau, cậu đè cô dưới mặt đất, hỏi cô có chịu thua không, cuối cùng cô bạn trọc đầu ngang ngược lắc đầu.
Không chỉ không nhận thua, cô còn dùng chân đạp cậu, thế là cậu lấy chân mình kẹp chân của cô lại, giữ chặt cô dưới thân.
“Có chịu nhận thua không?”
Cô bạn trọc đầu mắt ướt sũng lắc đầu.
Nhìn thấy đôi mắt ướt sũng đó, cậu không biết nghĩ gì, cúi đầu xuống cắn cô. Không một chút nghĩ ngợi, cắn lấy đôi môi hồng hào. Sau đó cậu cảm thấy mình bị cô bạn trọc đầu cắn lại.
Cứ như vậy, cả người cậu đè lên cô bạn trọc đầu, hai tay ghìm lấy hai tay cô, hai chân kẹp lấy người của cô, ra sức cắn cô, bị cô cắn lại, sau đó… rồi sau đó… quần của cậu ướt.
“Rầm. Rầm. Rầm!” Tiếng đập cửa vang lên, cánh cửa mở ra.
Cao Thành Triển giật mình, vội quấn chăn vào người, dựa vào giường, chột dạ nhìn bố.
“Sao còn chưa dậy ăn sáng.”
“Dậy ngay đây.” Cao Thành Triển nhảy dựng lên, quay lưng về phía bố nói.
Cậu lao ngay vào phòng tắm, xả nước vào người, Cao Thành Triển cảm thấy cơ thể mình dường như cũng có chút mềm mại.
Mặc xong quần áo, cậu lại trở lại là một cậu bé thoải mái nhẹ nhàng. Cậu thay một miếng băng mới trên mặt. Nhìn bản thân trên tấm gương lớn, rất tốt, vẫn giống như bình thường, không có vấn đề gì.
Lúc ăn sáng, Cao Thành Triển nhìn thấy cô bạn trọc đầu qua tấm kính đang cười nói cùng với các bạn, cũng không khác bình thường là bao, cậu thở bình tĩnh lại, chỉ là mơ mà thôi, không cần quá căng thẳng.
Hôm nay, luyện tập bắn.
Chi Chi nhìn thấy Cao Thành Triển trước cửa phòng tập bắn, vẫn tay chào: “Chào buổi sáng.”
Cao Thành Triển lạnh lùng khẽ gật đầu, chờ tới khi cô bạn trọc đầu đi tới bên cạnh cậu, mặt cậu bất giác nhanh chóng ửng đỏ lên.
Lúc đi cùng nhau, cậu cứ vậy mà không để ý tới bậc thềm dưới chân, cả người dốc xuống, suýt chút nữa là ngã sấp xuống, Chi Chi phản ứng nhanh nhạy, thuận tay giữ lấy cậu.
Cao Thành Triển được tay cô bạn trọc đầu giữ lấy, cảm thấy chân thật mềm… Mẹ nó, vai trò có gì đó sai sai, không phải là mình nên đỡ bạn ấy sao?
Ngẩng đầu lên nhìn thiếu nữ đang giữ mình, đôi mắt thiếu niên ngập nước.