Giờ ăn cơm.
Trần Nhã Kỳ đeo cặp sách về đến nhà.
Dương Vũ Tình đang ngồi vắt chéo chân đọc báo trên ghế sofa, nhìn thấy con gái về liền đứng dậy cầm lấy cặp sách của con.
Ngửi thấy mùi hương từ trong phòng bếp, Trần Nhã Kỳ ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay bố lại tự tay xuống bếp sao?” “Đúng vậy đấy.
Bố con nói hôm nay con trở về.
Từ sáng sớm đã đi mua toàn đồ con thích ăn rồi.” Dương Vũ Tình vừa nói vừa đem dép lê đưa cho con gái.
“Bố tuyệt quá.
Nhưng không phải là có người tặng đồ ăn tới sao ạ? Sao bố phải tự đi mua vậy.” Trần Nhã Kỳ vừa đôi giày vừa nói.
“À, công việc của bố con có chút thay đổi.
Tạm thời không tiện nhận mấy thứ đấy.” Dương Vũ Tình nói.
“Bổ sắp thăng chức sao!” Gương mặt Trần Nhã Kỳ vui vẻ lắm.
“Ừ.
Con mau đi rửa tay, còn ăn cơm nữa.” Dương Vũ Tình không muốn nói quá nhiều về việc này, thúc giục con gái đi rửa tay, không nhắc đến vấn đề này nữa.
Bà cũng không hiểu mấy người bên trên nghĩ như nào mà lại bán cái công viên đấy đi, lại nói đây là quyết định của lãnh đạo trên tỉnh.
Lúc trước bố của bà cũng phải mất rất nhiều công sức mới giúp chồng bà quản lý được cái công viên đấy.
Ai ngờ được giờ tự dưng bị đuổi ra rồi.
Không được làm ở cái công viên ấy thì còn không thấy làm sao.
Nhưng kể từ khi chồng bà thành giám đốc chỗ đấy, điều kiện gia đình bà cũng tốt hẳn lên.
Đừng xem đó chỉ là chức giám đốc của một cái công viên nho nhỏ, quyền lợi không hề ít chút nào.
Chỉ cần thuận tay xây cái công viên vui chơi, hay quầy hàng gì đó thì nào là tiền cho thuê, tiền chuyển nhượng, tiền nước...
tất cả đều về tay.
Chồng bà lại là người có đầu óc, còn sửa cái nhà ở đảo giữa hồ từ thời nhà Thanh thành một cái câu lạc bộ.
Chỉ trong phút chốc địa vị của nó lên hẳn một tầm cao mới.
Ban đầu hai người còn coi trọng tiền thuê ở mấy quầy hàng bên ngoài, sau này thì không thèm quan tâm nữa.
Lợi ích của câu lạc bộ kia đem lại nhiều không đếm được.
Địa vị của chồng bà cũng nhờ thế mà tăng cao.
Dương Vũ Tình đi đâu cũng có xe đưa đón, tiêu tiền không cần suy nghĩ, mua đồ cho con gái cũng đều vượt qua thu nhập của hai người.
Tất cả là lợi ích của câu lạc bộ kia đem lại.
Nhưng giờ nói mất hết là mất hết rồi...
Trần Nhã Kỳ không biết chuyện của bố mình nên lúc ăn cơm có nói: “Bố ơi, mai các bạn con muốn đến hồ giữa đảo chơi.
Con dẫn các bạn đến xem nhé.”
Cô ta nói ra rất thoải mái, không cảm thấy có gì không đúng, coi hổ giữa đảo như nhà của mình vậy.
“A.”
Trần Hoành Phong còn chưa kịp nói, Dương Vũ Tình liên tiếp lời: “Được rồi.
Con là lớp trưởng mà, đã đồng ý chuyện gì thì phải làm được.
Lão Trần, ông gọi điện cho Tiểu Lý bên đấy tiếp đón Nhã Kỳ và bạn học đi.
Dù sao cũng chỉ chơi có nửa ngày.”
Trần Hoành Phong thấy không ổn lắm nhưng vợ ông ta trước giờ tác phong đều rất mạnh mẽ.
Trong lòng ông ta cũng muốn thử một chút xem người mua lại công viên là ai.
Vì vậy im lặng đồng ý.
Ngày hôm sau, Trần Nhã Kỳ mặc một chiếc váy màu trắng.
Cô ta có nước da trắng trẻo, mái tóc dài, dáng người lại nhỏ nhắn.
Mặc chiếc váy bó eo, cổ trái tim, tà váy bồng bềnh, dài đến đầu gối, rất xinh đẹp.
Chân còn đi đôi xăng đan màu hồng, cả người đều là đồ mới.
Cô ta rất hay mặc đồ mới.
Đây đều là đồ mẹ cô ta mua cho.
Tuy rằng không phải món đồ nào cũng là hàng hiệu như Liễu Hử, nhưng cũng không phải là rẻ gì cho cam.
Hẹn các bạn tám giờ tập trung ở cửa công viên.
Mọi người đều rất đúng giờ.
Hơn nữa đây là buổi đi chơi đầu tiên của lớp nên mọi người đều rất háo hức.
Ai cũng mang túi xách và đồ ăn đi theo.
Đến trước cửa, nhìn thấy cổng có treo biển đóng cửa để sửa chữa nên mọi người có hơi ngạc nhiên.
“Lớp trưởng, thế này chúng ta có vào được không?” “Được mà.
Cấp dưới của bố tớ sẽ đến đón chúng ta.” Trần Nhã Kỳ nói.
Quả nhiên, sau đó cửa mở.
“Chú Lý, cháu ở đây.” Trần Nhã Kỳ vẫy tay nói.
Lý Minh nhìn thấy cô bé đang vẫy tay liền đi tới, vẻ mặt ôn hòa.
Vốn dĩ hắn ta không muốn giúp, dù sao công viên này giờ cũng thành công viên tư nhân rồi, cho người khác vào thì không hay cho lắm.
Nhưng người nhờ giúp lại là sếp cũ của hắn ta.
Tuy rằng Trần Hoành Phong không còn là giám đốc ở đây nữa nhưng bố vợ của ông ta vẫn còn ở đó.
Ai biết được sau này ông ta sẽ làm chức vụ gì, tốt nhất không nên đắc tội người ta.
Vả lại, chủ nhân của công viên này không thấy đâu.
Vì vậy hắn liền liều mà đồng ý.
“Gần đây công viên đang sửa chữa, bên trong hơi loạn.
Mấy đứa đừng có chạy linh tinh, cẩn thận đấy nhé.” Lý Minh mở cửa cho mọi người vào, cũng dặn dò nhắc nhở.
“Chú Lý yên tâm ạ.
Chúng cháu đi dạo một vòng rồi sẽ quay lại.
Chú cứ đi làm việc đi ạ.” Trần Nhã Kỳ cam đoan.
Lý Minh nghĩ đến cô bé này từ nhỏ đến lớn đều đến đây chơi, sẽ không có chuyện gì xảy ra nên cũng không quản nhiều nữa.
Trần Nhã Kỳ dẫn các bạn đi thẳng đến hồ giữa đảo.
Đi qua cầu, mọi người đều hưng phấn, vui vẻ đi sau Trần Nhã Kỳ.
Cũng không ai để ý đến tấm biển treo bên ngoài ngày trước có ghi “Phòng làm việc của công viên, cấm khách tham quan tiến vào” giờ đã đổi thành “Nơi ở tư nhân, cấm khách quan tiến vào“.
Cũng có người để ý tới những lớp trưởng đã cam đoan bố cô là giám đốc công viên, có thể đi vào thoải mái, vì vậy nên cũng không để trong lòng.
Lên đến đảo, mọi người thấy có hai chú ngựa đang đứng ở trước cửa ăn cỏ.
Thân nó là một màu trắng muốt, xen kẽ là vài vết đốm màu đỏ.
Đến cả đuổi cũng là một màu trắng muốt.
Một lớn một nhỏ rất nhàn nhã lắc lắc đuôi, lông ngựa bóng loáng, rất đẹp mắt.
Nhất là chú ngựa con kia, rất đáng yêu.
Đôi mắt to tròn xinh xắn, giống như một đứa bé vậy.
“Oa, lớp trưởng.
Ngựa là của công viên sao? Đẹp quá.” Một cô học sinh nữ ngạc nhiên hô lên.
Trần Nhã Kỳ cũng cảm thấy ngựa rất đẹp.
Trước đây cô ta chưa từng thấy nó.
Tuy vậy nhưng ngoài miệng cô ta vẫn nói: “Này đã là gì, trước đây nơi này còn có cả đà điểu và công nữa, đẹp hơn cơ.”
Đoàn người cứ thể tiến sâu vào bên trong.
Cả quãng đường mọi người đều nhìn thấy rất nhiều ngựa, hình dáng cũng đều rất đẹp.
Ngựa ở đây không giống như ở những vườn bách thú khác mà đều rất khỏe mạnh, cao lớn.
“Nơi này thật là đẹp, cứ như bước vào thế giới khác vậy.” Một bạn nữ khác lại thốt lên.
“Đúng vậy, cậu nhìn xem, phía trước còn có cả một cái hồ nhỏ.” Trần Nhã Kỳ kiêu ngạo nói: “Hồ đó có nhiều cá lắm.“.
Cô ta dẫn đầu đi tới.
Mặc trên mình chiếc váy trắng và xăng đan màu hồng, ánh nắng chiếu trên người cô ta, rất xinh đẹp.
“Chỗ này còn có chỗ nằm, có thể câu cá.
Các cậu có muốn ra đây thử một chút không?” Cô ta quay lại mỉm cười nhìn mọi người.
Vậy mà cô ta lại nhìn thấy mọi người đều im lặng, gương mặt tỏ ra rất sợ hãi.
Trần Di che kín miệng, hoảng loạn vẫy tay chỉ vào chân của Trần Nhã Kỳ.
Trần Nhã Kỳ cúi đầu nhìn, một con rắn to lớn đang từ từ bò lên chân cô ta.
Trong phút chốc cô ta hét lên thật to: “A!” Cô ta vừa hoảng loạn vừa chạy một mạch vào bên trong.
Người khác cũng bị dọa cho sợ, chạy theo vào.
Cũng may cái hồ này còn một chiếc cầu nhỏ khác.
Mọi người chạy qua bên kia cầu, tim đập như sắp nhảy ra ngoài.
Đứng ở bên này, mọi người thở dốc hỏi: “Lớp trưởng, sao trên đảo lại có con rắn to vậy? Dọa chết người rồi!” Đỗ Hiểu Nguyệt như sắp khóc đến nơi, mặt hoảng loạn nói: “Tớ, tớ muốn về nhà.” Mặt lớp phó Nghiêm Thể Bân cũng trắng bệch, lung lay như sắp ngã đến nơi.
Trần Nhã Kỳ càng sợ hơn.
Vừa rồi cô ta cảm thấy như con rắn đấy chạm vào người mình rồi.
Cô ta dùng sức vuốt vuốt chân mình.
Lúc này đột nhiên lại có tiếng hét vang lên: “A!” “Sao thế, con rắn đó qua đây rồi sao?” Trần Nhã Kỳ sợ hãi hỏi.
“Không phải, lớp trưởng, cậu quay lại nhìn xem...” Trương Nhị Khang run sợ chỉ về phía sau lưng Trần Nhã Kỳ.
Phía sau là một con hổ to lớn, lắc lắc bộ lông dài và dày của mình.
Nó đứng nhìn mọi người, giống như đang nhìn đồ ăn ngon vậy.
Lúc này mọi người đều tuyệt vọng rồi.
Bên kia hồ thì có một con rắn lớn.
Bên này thì lại có con hổ to như vậy.
Nơi này rốt cuộc là nơi nào?