Lão tú tài gần như mất ngủ cả đêm, tuổi tác đã cao, Chu Mộc lại không cho ông lão đi tiễn.
Lão tú tài đẩy cánh cửa lớn, nhìn xe của hai bố con đi khỏi thôn mới quay trở lại phòng.
Chi Chi vô cùng hưng phấn, hoàn toàn không hiểu được tại sao ông và bố lại căng thẳng như thế. Chỉ là đi học ở trên thành phố thôi mà, trước đây cũng như vậy. Dù cho có là huấn luyện quân sự thì các chú các bác ở mỏ than trước đây cũng đã luyện tập rất nhiều cùng cô. Thế nên chắc là không có việc gì đâu mà.
Cô không nhận thức được tâm tình lạ lùng của ông và bố, nhưng lại nghĩ rằng mình có thể rời khỏi nhà một thời gian thì thật là vui sướng.
Bọn Lý Hướng Tiến cũng đều rất vui vẻ. Chúng giống như những con chim được thoát khỏi chiếc lồng, tung đôi cánh nhỏ bay nhảy khắp nơi.
Chi Chi đội chiếc mũ đỏ trên đầu, đó là chiếc mũ mà bố khâu cho cô, ông đã dặn dò nhất định không được cởi mũ xuống.
Cô gật đầu cũng khiến chiếc mũ sắp rơi xuống.
Đến trường học, Chi Chi nhìn thấy mình đang ở lớp 5, Hướng Tiến ở lớp 2 mà Thúy Thúy và Tam Bình lại bị phân vào lớp 8.
Nộp học phí xong thì sẽ nhận được hai bộ quần áo trước, cùng với đôi giày. Sau đó sẽ đi lên xe cùng với lớp và đi thẳng đến chỗ huấn luyện quân sự.
Chu Mộc nhìn con gái lên xe buýt thì không nỡ chút nào, trong tâm trống rỗng. Con gái đã lớn rồi, có cảm giác vừa ngọt lại vừa chua xót.
Chi Chi báo danh, chia lớp rồi nhận đồ lên xe đều chẳng có cảm giác gì đặc biệt. Thế nhưng lúc cô ngồi trên xe, xe ô tô khởi động, cô nhìn thấy bố đứng bên ngoài đường qua khung cửa sổ xe, lẻ loi, quả đầu bóng loáng, dần dần càng ngày càng xa mình. Cô đột nhiên có cảm giác không nỡ.
Cô thò đầu ra cửa sổ, bỏ mũ xuống, vẫy vẫy chiếc mũ đỏ của mình, hét lớn: “Bố ơi, con sẽ sớm về. Con sẽ rất nhớ… bố...”
Nghe thấy câu nói của con gái, mắt Chu Mộc bỗng chốc đỏ ửng. Ông chạy đuổi theo xe, thế nhưng chạy mãi, nghĩ đến rồi cũng có một ngày phải đưa con gái tiến vào xã hội, bước chân của ông lại chậm dần lại, cho đến tận lúc không nhìn thấy cái điểm màu đỏ kia nữa... Đột nhiên nghĩ ra, chết rồi, lão tú tài dặn là không được bỏ mũ xuống!
Tâm trạng lo lắng đã làm giảm bớt cảm giác đau buồn khi chia ly, Chu Mộc cả mặt tỏ ra cau có.
Lý Trường Canh và Vương Đại Phú đều nhìn đến nỗi đau răng. Ông chủ của bọn họ chắc chắn là một người cuồng con gái, ai mà dám đụng một sợi lông của con bé, Chu Mộc tuyệt đối dám giết cả nhà người ta...
Thế nhưng con gái nhà này thì ai mà dám động đến đây. Vẻ ngoài thì như tiên giáng trần nhưng thân thủ thì như là ác quỷ... thật sự là quá tàn nhẫn rồi đó. Không đánh người khác đã là tốt lắm rồi!!!
Chi Chi thu đầu lại, ngồi xuống chỗ của mình lại nhìn thấy bên cạnh đột nhiên yên lặng như tờ. Cả một cái xe mà không ai nói chuyện, dường như mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào cô.
Dưới sự chú ý của mọi người, cô thản nhiên đội chiếc mũ đỏ lên đầu.
Lúc này, cô bạn gái ngồi phía trước cô đột nhiên đứng dậy, quỳ trên ghế. Mái tóc bạn ấy dài xõa xuống, giọng nói ngọt ngào hỏi Chi Chi:
“Cậu ở đâu tới?”
Chi Chi đáp: “Tớ ở thôn Bình Khẩu.”
Cô vừa nói xong liền nghe thấy tiếng cười vọng đến.
Chi Chi nhìn bạn nam ngồi bên cạnh mình, nét mặt rất nghiêm túc, trông cũng đẹp trai, cậu ấy không cười.
Cô bạn đằng trước lại che miệng cười nói: “Tớ muốn hỏi cậu trước đây học trường nào.”
“Trường trung học huyện Chung Sơn.”
“Tớ nhớ trường Chung Sơn bọn cậu chỉ có bảy người thi đỗ vào Nhất Trung nhỉ. Còn có một người vừa đủ điểm chuẩn, cậu lại có thể thi đỗ Nhất Trung, chứng tỏ thành tích học tập trong trường huyện của bọn cậu cũng rất tốt đấy.”
Chi Chi nghiêm túc trả lời: “Tớ chính là người vừa đủ điểm chuẩn.”
“Nhà cậu ở nông thôn lại thi đỗ vào Nhất Trung, bố cậu chắc hẳn vui lắm nhỉ.”
Chi Chi trả lời đâu vào đấy: “Ừ, bố tớ rất vui. Bố làm một bữa tiệc buffet chín ngày liền.”
Trên thực tế, tất cả mọi người trên xe hầu như đều đang lắng nghe bọn họ một người hỏi một người trả lời.
Nghe thấy cô bạn kia tiếp tục hỏi: “Tớ học ở trường đứng đầu của Tây Hồ. Lớp chúng tớ chỉ có hơn hai mười người, ai cũng đều thi đỗ cấp ba. Đó cũng giống như bài thi bình thường mà thôi, phụ huynh sẽ không mời khách đến đâu.”
“Ồ.” Chi Chi đáp một tiếng, hoàn toàn không hiểu được bạn kia nói chuyện với mình có mục đích gì.
Lúc này cô có chút nhớ bọn Hướng Tiến, Thúy Thúy, nếu như được ở cùng một lớp thì tốt.
Xung quanh dần dần có nhiều người nói chuyện hơn, mọi người dường như đang tìm chủ đề nói chuyện với người bên cạnh mình.
Chi Chi che mũ lên mặt chuẩn bị ngủ một chút. Đột nhiên cô rất nhớ bố, vừa nãy mình rời đi vui vẻ như thế, bố chắc sẽ không vui đâu nhỉ.
Chi Chi cảm thấy bố mình thực ra là một người rất yếu đuối, cũng rất nhạy cảm. Đại khái là do liên quan đến mẹ nhỉ, đợi mình lớn rồi, mình nhất định sẽ tìm mẹ về. Trong lòng cô nghĩ như thế.
Xe ô tô rung lắc, Chi Chi ngủ rất ngon, cô mơ thấy mình cầm tay mẹ cùng đi đến trường. Mình ngẩng đầu muốn nhìn mẹ một cái lại không làm sao nhìn được rõ mặt. Cô chỉ cảm thấy tay của mẹ rất ấm.
Đột nhiên cô cảm thấy người mình bị đẩy một cái.
Cô mở mắt, có chút hoang mang.
Cao Thành Triển ngồi bên cạnh cô, cậu đã nói với bố rằng mình muốn đến doanh trại của bố chơi vài ngày sau đó mới đến trường. Thế là bố bắt cậu phải cùng đi từ trường với bạn học. Cậu tùy tiện chọn một cái xe buýt, lúc nhìn cái chóp mũ đỏ này thấy rất bắt mắt nên cậu đã ngồi xuống ghế bên cạnh.
Lúc mới đầu cậu còn tưởng người đội mũ là một bạn học nam. Trông cũng rất xinh xắn, không biết vì sao lại khiến cậu bất giác cảm thấy có chút giống thằng nhóc Lục Thành Tuấn.
Nhưng sau khi ngồi xuống, nhìn thấy cậu ta bỏ mũ xuống hét lớn phía bên ngoài cửa xe, bố ơi con sẽ rất nhớ bố...
Vẻ mặt Cao Thành Triển giật giật, thế mà lại là một bạn nữ. Bạn nữ này thế mà lại có một cái đầu trọc. Cô nhóc đầu trọc này vô cùng thoải mái. Cậu từng gặp những bạn nữ nũng nịu, từng gặp những bạn ngại ngùng không dám nói, nhưng chưa từng gặp ai ở trước mặt toàn bộ người trong xe hét lớn với bố.
Đợi đến khi cô ngồi lại chỗ, Cao Thành Triển không nhịn được mà liếc mắt nhìn cô. Tuy rằng trọc đầu nhưng cô lại vẫn xinh đẹp, thật sự rất xinh đẹp. Đôi mắt to, chiếc mũi cao, đôi môi hồng, làn da rất trắng, thân hình hơi gầy, phần ngực, ừm, hình như có hơi...
Sau đó lại nhìn thấy bạn nữ phía trước nói chuyện với cô.
Cô trả lời đâu vào đó, hoàn toàn không hiểu người khác đang chế nhạo cô. Điều này khiến người không thích lo chuyện bao đồng như Cao Thành Triển cũng muốn nhắc cô một câu, thế mà nói chuyện xong, cô lại có thể ngủ ngay được.
Xe ô tô lắc lư, mọi người bên cạnh ồn ào, Cao Thành Triển buồn chán cũng muốn ngủ.
Muốn đến khu quân sự còn phải đi một đoạn đường núi nữa, xe lắc lư rất mạnh. Cao Thành Triển đã tỉnh thì lại thấy cô bạn bên cạnh vẫn ngủ như chết. Sau đó càng thần kỳ hơn là tay cô ấy đang cầm lấy cánh tay của cậu, ngủ rất ngon.
Cậu trước nay vẫn luôn là người có cảnh giác, thế nhưng lại không biết vì sao bản thân thực sự ngủ mất, còn bị người khác cầm lấy cánh tay mà không hề có cảm giác.
Cao Thành Triển kéo tay về, dùng sức một chút... lại không được. Cậu lại dùng thêm chút sức giật ra... vẫn không được... Khuôn mặt cậu đỏ bừng, cũng may bên cạnh không có ai chú ý đến mình.
Sau đó cậu cứ luôn dùng sức, thế nhưng cho dù mình dùng bao nhiêu sức lực, cánh tay vẫn cứ bị cô bạn này nắm lấy.
Cuối cùng cũng đến nơi.
Cậu không thể không dùng tay kia đẩy cô bạn một cái. Chẳng may tẹo nữa bị bố nhìn thấy có một bạn nữ ôm cậu ngủ thì chắc chắn sẽ bị cười chết mất.
Cái đẩy này khiến Chi Chi bị tỉnh giấc.
“Đến rồi à?” Cô còn hơi hoang mang, vẫn chưa tỉnh ngủ.
“Đến rồi.” Cao Thành Triển cảm thấy cánh tay hơi đau, chắc là bị ôm đến tê luôn rồi. Cậu nghiêm mặt lại, xuống xe.
Chi Chi mơ hồ xuống xe, đằng sau cô có một cậu bạn nghịch ngợm, chính là cái cậu ngồi cạnh cô bạn vừa nãy phía trước Chi Chi. Cậu ta đột nhiên giật mũ của cô xuống.
Cái đầu trọc bị lộ ra.
Những người vừa nãy muốn cười trên xe, lúc này đều cười to ha ha. Tiếng cười thu hút rất nhiều người.
Thủ trưởng Lục và Chỉ huy Cao vốn đang đứng đợi ở cổng cũng chú ý đến đây.
Thủ trưởng Lục cũng nhìn thấy học sinh có cái đầu trọc kia, buồn cười kéo tay áo của Chỉ huy Cao: “Ông xem, con cái nhà ai lại cắt cái đầu trọc, trông như một tiểu hòa thượng.”