Lý Hướng Tiến gọi cho Chu Mộc trước, sau đó mới đẩy cửa đi tìm khắp nơi.
Từ nhỏ cậu đã đi theo bố khắp nơi nên cũng rất biết việc.
Mở cửa các phòng thấy không có Chi Chi thì giả vờ như là đi nhầm phòng.
Thúy Thúy giờ có hơi hối hận vì đã đề nghị đi hát.
Chi Chi xinh đẹp như vậy, tính cách lại ngay thẳng, cảm giác như rất dễ bắt nạt.
Lời khách sáo của người khác, cậu ấy đều nghe không hiểu.
Trước đây có lần Chi Chi đến nhà chơi, mẹ cô có khách khí mời cậu ấy ăn...
Thủy Thúy biết mẹ cô chỉ là mời một cách khách sáo chứ không phải có ý định mời thật...
Nhưng cuối cùng Chi Chi rất thật thà mà cầm lấy ăn.
Lý Hướng Tiến đã xông vào rất nhiều phòng rồi.
Phục vụ ở đây cũng bắt đầu sốt ruột, ngăn cậu lại không cho làm phiền đến khách nữa.
Quán karaoke Đông Ly cũng được coi như là một câu lạc bộ.
Cửa các phòng đều đóng, không có kính thủy tinh, chính là để cho khách hàng có không gian riêng tư.
Ai mà biết bọn họ làm gì bên trong cơ chứ.
Bỗng dưng ở đâu ra một đám trẻ làm loạn hết ở quán.
Vốn tòa nhà Đông Ly này là sản nghiệp của Liễu Trường Thành.
Ngoài những phục vụ xinh đẹp ra thì còn thuê cả bảo vệ nữa.
Nhìn thấy đám người Lý Hướng Tiển không chịu hợp tác, người phục vụ lo lắng gọi bảo vệ đến.
Không ngờ rằng gọi bảo vệ mà đi phía sau còn có cả một đoàn người mặc đồ rằn ri, đi vào rất khí thể.
Mặt người quản lý ngơ ngác nói: “Anh Lý à, chỉ là vài đứa trẻ làm loạn thôi, không cần nhiều người như vậy đâu.” Thấy đám người phía sau còn có cả ông cụ già râu trắng ngồi xe lăn.
Đã từng đấy tuổi rồi còn muốn đi làm thì cũng quá là liều mà.
Bảo vệ nháy nháy mắt...
Mẹ nó.
Những người này là hắn ta dẫn tới hay sao? Không nhìn ra là bọn hắn bị đẩy vào trong sao? Mau đi báo cho ông chủ đi, còn đứng ngốc ở đó làm gì! Lý Hướng Tiến nhìn thấy chú Chu Mộc yên lặng đứng đấy, còn có cả ông tú tài trong đoàn người.
Cậu cũng không sợ bị mắng nữa mà nhanh chóng chạy đến nói cụ thể tình hình.
“Còn bao nhiêu phòng chưa kiểm tra thì tiếp tục kiểm tra đi.” Chu Mộc nói.
Vì vậy nên những người đến quán karaoke Đông Ly hôm nay đều coi như đen đủi.
Vị thủ trưởng nào đó cùng tình nhân của mình đang hẹn hò ôm ấp nhau trong phòng thì cửa đột nhiên bị mở ra.
Hai người bị dọa đến mất mật, còn tưởng là yêu đương vụng trộm bị bắt rồi...
Vị cấp dưới nào đó đang kính cẩn đưa phong bì ra, vị cấp trên cũng đưa tay ra nhận thì cửa mở toang.
Vị cấp trên tay vẫn nắm chặt phong bì miệng hét toáng lên: “Không liên quan gì đến tôi, tôi bị ép buộc...” Đến khi mở cửa phòng 50m2, bên trong là một đống hỗn loạn.
Mấy người phục vụ đều trốn hết vào trong góc.
Mấy người đàn ông người thì nằm lăn ra đất, người thì quỳ.
Còn có một cô gái đang nằm trên sô pha.
Nhìn thấy khung cảnh như vậy, tim của Chu Mộc như muốn nhảy ra ngoài, mắt đỏ hết lên, giống như phát điên đến nơi.
Lúc này Chi Chi vừa cho Tất Tiểu Nghiệp một cú đấm.
Tất Tiểu Nghiệp ôm mắt gào thét.
Chi Chi ngồi thẳng dậy liền nhìn thấy cửa mở.
Bố cô dẫn thêm một đoàn người đi đến.
Thấy vậy cô chạy ngay đến trước mặt bố mình, ôm chặt bố khóc to.
Vừa khóc cô vừa nói: “Bố, bọn họ không cho con ra ngoài, còn bắt con uống rượu bằng được.
Con sợ lắm!” Đám người ở đây chỉ muốn cười ngất...
Mẹ nó, làm sao để nhìn được ra cô bé này sợ ở đâu vậy.
Sợ hãi phải là bọn họ mới đúng chứ? Nhìn cô gái trắng trẻo, ngây thơ như tiên nữ kia, nhưng một khi ra tay đánh thì không nương tay chút nào.
Một chấp bảy, dọa cho nữ phục vụ ở đây sợ phát run.
Lão tú tài đẩy chiếc xe lăn tiến về phía trước.
Chi Chi thấy ông nội cũng đến thì càng thấy tủi thân hơn, ôm ông nội khóc thút thít.
Thiếu gia nhà họ Kim nhìn chỉ trong phút chốc mà nơi này vây quanh nhiều người như vậy thì bị dọa đến đái cả ra quần.
Nghe nói tỉnh Cam Tây là vùng khỉ ho cò gáy, nhiều dân lưu manh nhất.
Người ở đây chuyện gì cũng làm được.
Mẹ nó, chỉ là muốn một đứa con gái uống rượu cùng thôi mà phải gọi nhiều người như vậy đến sao? “Các người muốn làm gì? Tôi gọi cảnh sát đấy.” Thiếu gia nhà họ Kim làm ra vẻ muốn lấy điện thoại ra.
Lúc này mọi người lại nghe được tiếng bước chân vội vàng nhưng vẫn có phong độ, chỉnh tề tiến về phía này.
Người đứng chắn ở cửa cũng tránh ra, nhường đường cho một đội cảnh sát tiến vào.
Thiếu gia nhà họ Kim tay vẫn còn đang cầm điện thoại, nhìn thấy đội cảnh sát thì ngơ ngác.
Hắn còn chưa gọi đâu mà cảnh sát đã tới rồi.
Tốc độ cũng quá là nhanh mà.
Đội trưởng đội cảnh sát vừa đến liền hỏi: “Chi Chi không sao chứ? Sao lại khóc thế này? Ai bắt nạt cháu, nói cho chú biết?” Chi Chi chỉ cảm thấy rất tủi thân.
Nhìn thấy bố, ông nội, các chú ở mỏ than và cả đám Hướng Tiền thì cứ khóc nấc lên, không nói thành lời.
Cô vốn dĩ rất xinh đẹp.
Nhưng thường ngày hay có phong thái oai phong lẫm liệt, là một cô gái hoạt bát, lại ăn mặc như con trai.
Hôm nay cô không chỉ thay đổi, mặc váy, còn khóc đáng thương như vậy.
Người xinh đẹp đã dễ dàng khiến đối phương yêu thương, người biết khóc thì càng khiến đối phương thương xót.
Đám người đi cùng thiếu gia họ Kim đều hóa đá luôn rồi.
Nhiều cảnh sát như vậy đến đây đều là vì muốn tìm cô gái này? Rốt cuộc thì bọn họ đã đắc tội ai vậy? Tất Tiểu Nghiệp ngồi ở trong góc đến giờ vẫn không hiểu vì sao mình lại bị đâm.
Cậu vội vàng gọi điện cho cô Lục.
Bố cậu nói ở bên ngoài mà có gặp chuyện gì thì gọi điện cho cô ấy.
Lục Cẩm Tú tiếp điện thoại xong thì mặt cũng tỏ ra bực bội.
Cái gì mà bắt được một cô gái, sau đó còn bị đánh, còn gọi đến rất nhiều cảnh sát...
Từ lúc nào mà Tây Hồ trở nên loạn lạc như vậy? Bà nhớ ra là quán karaoke này chủ là họ Liễu.
Hình như còn có quan hệ họ hàng với chị dâu Liễu Mạch.
Trước đây Liễu Mạch có gọi điện nhắc về người này với mình.
Lục Cẩm Tú gọi điện thoại cho ông ta để ông ta đến xử lý.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên bà đến đây.
Cao Điền Hổ thấy bà cáu bèn hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?” Lục Cẩm Tú cười: “Không có gì đâu anh Điền Hổ.
Chỉ là mấy người bên hợp tác uống say nên gây chút chuyện ấy mà.
Anh cứ xem anh em thế nào đi, em đi xem bên kia một chút.” Lúc này Lục Cẩm Hoa nấc một cái, nói: “Ai? Ai đang gây rối? Để tôi bắn cho hắn một phát! Biu!” Ông vừa nói vừa làm động tác bắn súng rất ngầu, còn mô phỏng âm thanh đạn bắn ra...
Cao Điền Hổ thấy Lục Cẩm Hoa như vậy, vừa bực vừa buồn cười.
Không trong cái tên này thì không biết hắn còn làm cái trò gì nữa.
Lục Cẩm Tú muốn quay đi rồi mới phát hiện anh trai nhà mình một bên tay thì làm động tác bắn súng, tay còn lại thì nắm chặt lấy quần áo mình không chịu buông.
Anh trai bà uống say thì trí thông minh cũng tụt giảm hết...
Cao Điền Hổ mất một lúc lâu, có kéo thể nào cũng không kéo tay của Lục Cẩm Hoa ra được.
Thấy vậy, ông cũng không yên tâm, sợ Lục Cẩm Tú xảy ra chuyện gì, bèn nói: “Anh đỡ anh trai em, chúng ta cùng đi đi.” Liễu Trường Thành trước đó cũng nhận được thông báo của nhân viên phục vụ bảo có người đến gây rối.
Ngay sau đó cũng lại nhận được điện thoại của Lục Cẩm Tú.
Đối với Lục Cẩm Tú, ông ta phải đối đãi tốt gấp bội.
Là như thế này, ông ta phải tốn rất nhiều công sức để lấy lòng thiếu gia họ Liễu ở Đại Kinh.
Mà thiếu gia nhà họ Liễu lại cũng phải tốn rất nhiều công sức để lấy lòng Lục Cẩm Tú, đại tiểu thư nhà họ Lục.
Giờ nhìn thấy cơ hội để trực tiếp lấy lòng Lục Cấm Tú ngay trước mắt, ông ta vui đến điên rồi.
Ở Đại Kinh thì ông ta chả là gì cả, không có tiếng nói, đi đến đâu cũng phải khom lưng cúi đầu.
Nhưng ở Tây Hồ thì ông ta có đủ tự tin rằng những chuyện ông ta không giải quyết được rất ít.
Liễu Trường Thành nhanh chóng xuất hiện để gây được ấn tượng tốt với Lục Cẩm Tú.
Trên đường đi ông ta đã tìm hiểu rõ mọi chuyện rồi.
Chuyện là bạn của đại tiểu thư nhà họ Lục từ Quảng Nam đến đầu tư.
Lại nhìn thấy một cô gái xinh đẹp ở quán karaoke, muốn đùa giỡn người ta.
Nhưng kết quả không những bị đánh mà người nhà cô gái đó cũng đến hết.
Lúc Liễu Trường Thành đến nơi, nhìn thấy nhiều người như vậy, đầu như muốn nổ tung.
Đầu của ông ta vốn đã rất tròn, mắt híp, lông mày cũng rất dài.
Mỗi lần cười lên giống như Phật Di Lặc vậy.
Tuy rằng sự việc lần này bên đầu tư là người sai, nhưng nghĩ đến Lục Cẩm Tú, Liễu Trường Thành vẫn cười hì hì đi vào.
Ông ta nói như muốn để dàn xếp ổn thỏa đôi bên: “Kẻ hèn này chính là chủ quán hát đây.
Nếu cô bé này không sao thì mọi chuyện đến đây thôi vậy.
Dù sao cũng là do cô bé đi sai phòng, bên này họ cũng chưa làm gì cô bé cả.” Thiếu gia nhà họ Kim thấy có người đến giúp đỡ, mà mọi người còn rất nể tình thì lập tức gào lên: “Không thể để yên như vậy được.
Ông đây để cô ta bồi rượu là xem trọng cô ta.
Ai mà biết được cô ta có phải cố ý đi nhầm phòng hay không.
Bây giờ nhiều người làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ lăm.
Tối nay cô ta phải uống cùng anh em của ông đây mấy ly, không thì không xong đâu!” Hắn lau vết máu trên mặt mình.
Không phải máu của hắn mà là của người bên cạnh bắn sang, trông rất hung hãn.
Lúc này, Lục Cẩm Tú, anh trai và Cao Điền Hổ cũng đi tới.
Cao Điền Hổ nhìn thấy Chi Chi khóc hồng cả mắt thì giật cả mình.
Mà Lục Cẩm Hoa ban nãy còn phải dựa vào người mình mới đi vững giờ chạy vọt qua, tay còn cầm khẩu súng đặt ở trán thiếu gia nhà họ Kim nói: “Mày lại dám bắt con bé bồi mày uống rượu xem.
Tin tạo một phát súng bắn chết mày không!” Cao Điền Hổ vội sờ súng ở đai lưng...
Mẹ nó, thảo nào nãy giờ cứ bám vào eo của ông, hóa ra là để cướp súng.