Căn nhà Tây Khẩu của thôn Bình Khẩu.
So với trước đây, nó đã rộng hơn rất nhiều, nó biến thành một căn nhà cũ to hơn và rộng rãi hơn.
Con gái không ở nhà, trong nhà chỉ còn một người đàn ông trung niên và một lão già tàn tật, dường như lạnh lẽo hơn rất nhiều.
Buổi tối, Chu Mộc và lão tú tài mới ăn xong đã đi vào phòng sách để đọc sách.
Hồi đầu xây dựng mỏ than cũng chưa từng tích cực thế này. Trên bàn bày một đống sách mới.
“Tuổi 17 quyết định cuộc đời của một cô gái”.
“Những chuyện mà một cô gái tốt không biết”, “Những chuyện mà một cô gái hư không biết”.
“Truyền kỳ kinh nguyệt”.
“Sức khỏe tâm sinh lý cấp ba”.
“Những tác hại của việc yêu sớm”.
“Hoàng đế nội kinh” và “Thuật trong phòng” không biết sao lại lẫn vào trong này.
“Quá trình bắt buộc của thiếu nữ dậy thì”.
“Mười lăm tuổi tôi đã già”.
“Bí mật kỳ kinh nguyệt”.
“Làm tốt mười tám điều sau, bạn sẽ là mỹ nữ”.
Hai người, mỗi người cầm một quyển sách, không chỉ đọc mà còn cầm bút ghi chép lại.
Nhìn thấy một câu nói, Chu Mộc cầm bút chọc lão tú tài: “Chú xem, trên sách nói con gái 12 tuổi là đã có kinh nguyệt rồi, là trưởng thành rồi. Chi Chi nhà mình năm nay đã 15 tuổi rồi, còn chưa có, liệu có chuyện gì hay không?”
Lão tú tài ngó đầu sang xem, tức giận nói: “Chú xin cháu nghiêm túc, đọc cẩn thận đi. Đây là việc lớn, trong sách rõ ràng viết là, lần đầu có kinh từ năm 12 đến 18 tuổi là bình thường. Chi Chi mới có 15 tuổi.”
Chu Mộc ngượng ngùng khoanh tròn mấy con số 12 đến 18 tuổi này.
Được một lúc, Chu Mộc lại dùng bút chọc lão tú tài.
Lão tú tài ghét nhất là khi đọc sách bị người khác làm phiền, râu của ông lão cũng vểnh ngược lên rồi. Ông lão nhìn thấy Chu Mộc lại đưa sách qua đây.
“Chú xem, câu này: Con gái tuổi 17 dễ bị các con trai lạ mặt nhưng đẹp trai thu hút, phụ huynh nhất định cần chú ý chỉ dẫn.”
“Mấy đứa con trai bên cạnh Chi Chi cháu đều biết cả, cái thằng nhóc Lưu Sơn Quy đã bị cháu tách ra mấy lần rồi còn chưa đủ à.” Nói đến Lưu Sơn Quy, lão tú tài có chút đồng tình với thằng nhỏ. Nó là một đứa rất dũng cảm và cũng đáng yêu.
“Cái này không giống, bây giờ Chi Chi học cấp ba rồi, lại còn ở nội trú. Chú không biết con trai bây giờ nghịch thế nào đâu, Chi Chi thì lại đơn thuần.” Chu Mộc tỏ vẻ lo lắng.
Lão tú tài vểnh râu mắng: “Đơn thuần là do bị anh hại đấy. Từ nhỏ tới lớn, xung quanh con bé chẳng có ai là người lạ, cứ vừa mới nghỉ hè là ngày nào cũng chơi với ngựa, cừu, hổ với rắn.”
Chu Mộc ngụy biện: “Cháu không cấm Chi Chi mà, chú xem, con bé chẳng phải vẫn có một người bạn qua thư sao. Bao nhiêu năm nay, cháu đều không quản chuyện ấy.”
Lão tú tài hừ một tiếng, liếc xéo Chu Mộc.
“Đừng để chú phải vạch trần cháu. Cháu thấy bố người ta đẹp trai còn cố ý làm bẩn bức ảnh đấy...”
Chu Mộc chột dạ, tiếp tục đọc sách.
Được một lúc lâu, lại đến lượt lão tú tài chau mày, ông đưa quyển sách trong tay mình sang: “Cháu xem câu này.”
“Trước khi con gái có kinh lần đầu, phần ngực sẽ bắt đầu dậy thì, cần phải bảo vệ thật tốt...”
“Chúng ta quên mua đồ lót cho Chi Chi đúng không?”
Chu Mộc gật đầu, rồi lại lắc đầu. Ông chạy về phòng, bê một thùng to sang bên này. Ông nhanh nhẹn mở thùng ra, sau đó lấy từng bộ đồ lót của con gái từ trong thùng ra, kích động nói:
“Chú xem, những cái này, cháu mua đấy.”
“Cháu nghe mấy cô ở trong thôn bảo, con gái lớn thì phải mặc cái này. Thế nên giờ cháu mua có phải quá muộn rồi không?”
Nói xong, ông khoanh tay trước ngực.
“Cháu thấy bạn của Chi Chi, con gái của nhà Vương thịt lợn. Chỗ này hình như rất to, Chi Chi giống như đứa con trai ấy. Có phải bị chúng ta làm cho chậm trễ không?”
Người phụ nữ mà ông từng tiếp xúc thân mật chính là vợ mình, cũng chỉ mới kết hôn được một năm. Lúc đó ông còn là một thanh niên trẻ, đối với những chuyện này không quan tâm cũng không hiểu được, cũng chưa có hứng thú gì với nó.
Lão tú tài lại càng không hiểu, vì cả đời ông lão đều sống một mình. Lúc trẻ thì ông lão say mê với việc làm giả đồ cổ và thư pháp, đàn bà là thứ gì? Đối với ông lão mà nói, đàn bà còn không vui bằng một bức tranh.
Đợi đến lúc này tỉnh táo lại, có tiền có thời gian rồi, mẹ kiếp... đến răng cũng là giả... Trong tâm thì muốn nhưng lại không đủ sức làm.
Lão tú tài tò mò nhảy khỏi ghế, nghiêm túc mở thùng ra xem. Nhìn thấy mấy chục bộ đồ lót trong đó, phía dưới đồ lót thì lại toàn là tất.
“Mua đồ lót là được rồi, mua nhiều tất thế làm gì?”
“Ai da, cháu thấy váy đồng phục trường Chi Chi quá ngắn. Chi Chi cao, mặc váy ấy sẽ ngắn trên đầu gối. Lúc còn trẻ không bảo vệ chân cho tốt, lúc già rồi sẽ bị đau chân. Bây giờ cứ mỗi khi chơi mưa là chân cháu lại đau muốn chết.” Chu Mộc vừa nói vừa nghiêm túc cầm những chiếc tất trong thùng ra.
Lão tú tài nhìn, toàn là tất len cổ cao màu trắng, màu xanh, còn có cả màu hồng.
“Cháu mua ở đâu đấy? Chú thấy ở trên phố đều là quần tất lụa mà?”
Nghe đến tất lụa, Chu Mộc đã lắc đầu như trống bỏi.
“Chi Chi còn bé, không được mặc quần tất lụa. Cái đó mặc vào khác gì không mặc, nó nhìn được bên trong. Đây là lúc cháu đi thành phố Thượng Hải mua, chỗ đó có đủ loại cả.”
Lão tú tài vừa nghe liền ngơ ngác.
Hóa ra lúc trước anh ngồi máy bay đến Thượng Hải là để làm cái này, tỏ vẻ thần bí mãi. Lão tú tài hơi tức giận nói: “Thế chú hỏi cháu có thể mua cho chú một bộ tóc giả của anh Nhuận Phát không, cháu lại bảo cháu đi công tác không có thời gian.”
“Khụ khụ, chú tú tài, cháu giúp chú xem rồi. Cái bộ tóc giả của Châu Nhuận Phát không đẹp, còn không đẹp bằng tóc của chú ấy. Mà dù có đội tóc giả thì cũng phải cạo trọc đầu mình rồi mới đội.”
“Thôi đi, đừng có hòng lừa tôi cạo trọc. Bọn anh sau này cũng không được làm bừa nữa. Đợi đến khi tóc Chi Chi dài ra rồi tính.” Lão tú tài nghĩ trong lòng, anh không mua cho tôi, sau này tôi bảo Chi Chi mua cho tôi, làm anh ngưỡng mộ không thôi.
Chu Mộc ngượng ngập. Lúc này, trên người ông làm gì có tí hung ác nào, chỉ giống như một người mẹ. Ông lấy hết những đồ lót và tất ở trong thùng ra, phối màu sắc rất tốt, rồi đặt nó vào trong túi.
Lão tú tài cũng giúp một tay, vừa giúp vừa nói:
“Không nhìn ra là cháu sẽ mua cả những thứ này?”
Chu Mộc cười nói: “Cái này rất khó, cháu không phải đang đọc sách học tập đây sao? Sau đó lại đi đến tiệm hỏi, mỗi tuổi phải mặc một loại đồ lót không giống nhau. Cháu đã đi xem rồi, có cái rất dày, bên trong có một đống xốp, còn có cái lại có cả cái vòng tròn bằng thép. Cũng may cháu mua sách đọc và học tập trước, nếu không lại mua cho Chi Chi những loại có vòng tròn thép kia, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của con bé.”
“Đúng rồi, đợi khi nào Chi Chi về đây, cháu đưa mấy bộ này cho nó. Chú sợ nếu chú đưa con bé sẽ ngại. Dù sao con bé cũng đã là một cô gái rồi.”
Nhìn đống đồ lót đầy ắp trên bàn, lão tú tài đỏ mặt nói: “Chú cũng sẽ ngại.”
“Chú cũng bảy mấy tuổi rồi, còn ngại ngùng cái gì.” Chu Mộc khinh bỉ nói.
“Được thôi.” Lão tú tài cướp được việc này, trong lòng vui vẻ. Trên mặt ông lão còn ra vẻ không muốn làm.
Sau khi chia xong đống đồ lót, hai người lại tiếp tục đọc sách.
Dưới ánh đèn sáng, hình ảnh một ông lão cụt chân với mái tóc bạc trắng cùng với một người đàn ông trung niên trọc đầu được chiếu sáng. Hai người ngồi cạnh nhau, vai sánh vai, mỗi người cầm một quyển sách, thi thoảng thảo luận vào câu, trông vừa ấm áp, lại còn tiến bộ hơn.
Trên bức tường gỗ màu đen dán một dòng thư pháp: “Tri thức thay đổi vận mệnh.”