Giản Dịch không phải một trong số đó, hắn không cho rằng Diệp Vũ Chân tuyệt nhiên không phạm phải sai lầm nào cả.
Thế nhưng họ từ khi còn đánh bài cầu (1) ở trường với nhau đến tận lúc làm đồng nghiệp ở Interpol, vẫn hợp tác ăn ý vô cùng.
Giản Dịch nghĩ, nguyên cớ quan trọng nhất là họ tin tưởng lẫn nhau, đặc biệt là trong những lúc đối phương không cần lý do gì, yêu cầu bạn hãy chấp thuận mệnh lệnh.
Ấy thế mà, giờ đây hắn lại quay lưng lại với lòng tín nhiệm ấy, hắn tự thuyết phục mình phải tìm bằng được một cái lý do.
Tối thiểu nhất cũng phải có một lý do chính đáng để hắn ra tay giết người.
Chuyện này nghe rất buồn cười đúng không, buồn cười hệt như một sự ngụy biện vậy, có rất nhiều khi, những nhân viên Interpol giống hắn chẳng qua cũng chỉ là một sát thủ được cấp giấy phép hợp pháp.
Hắn dừng đường nhìn trên bóng dáng Mansour đang ngồi trên cồn cát nghỉ ngơi. Chỉ vì một thiếu niên mới gặp gỡ chớp nhoáng mà hắn đã phản bội lại người bạn cộng sự sinh tử bấy lâu năm qua của bản thân, ngay cả chính hắn cũng thấy thật là mâu thuẫn quá.
"Đây là một thế giới hoang vu, nhỉ, anh đặc công nhỉ." Mansour cất lời, không hề quay lại.
"Đây là Sahara, điện hạ à."
Mansour ngoái qua, khẽ lia mắt sang Giản Dịch, "Đối với rất nhiều người, Sahara chính là thế giới của họ."
Giản Dịch không đáp, hắn chỉ lẳng lặng nhìn cậu thiếu niên trước mắt.
Cậu ta thoạt nhìn dường như rất thờ ơ, rất bất cần với cuộc đời, oán hận người chẳng vì một nguyên cớ nào cụ thể.
"Anh thấy một người coi sa mạc là thế giới thì như nào?" Mansour cười cười, lại hỏi.
"Cũng hay mà..." Giản Dịch mỉm cười trả lời, "Chí ít khi nào lạnh thì lạnh cùng cực, mà nóng thì nóng sục sôi, yêu hận rõ ràng."
"Nhưng lại rất cuồng điên." Mansour nhìn thẳng vào khuôn mặt bình thường của Giản Dịch.
"Có điều lại hết sức bộc trực." Giản Dịch bốc một nắm cát lên, những hạt cát lờ rờ chảy len qua kẽ ngón tay hắn.
Bấy giờ Mansour quay hẳn người lại, hồi lâu sau, cậu ta nở nụ cười, "Anh có biết không, ban nãy chỉ cần anh trả lời sai một câu thôi, anh cũng đã chết..." Vừa cười vừa bổ sung rằng, "Trong lòng ta."
Giản Dịch phủi phủi cát dính trên tay, bảo, "Thế nên điện hạ ạ, những gì trong lòng cậu ấy mà, nơi này không phải thế giới của cậu đâu, nơi này chỉ là Sahara."
Mansour rũ mắt, đoạn đứng dậy, "Đi thôi, chúng ta phải rời khỏi đây."
Nắng gắt chói chang trên sa mạc nóng ngốt bức cho người ta khó chịu tột độ.
Dar El Beida cũng chẳng phải tìm được nhanh chóng và dễ dàng như giả thiết, dù sao bạn chẳng thể có cách nào tính toán chuẩn từng ly từng tí kinh độ và vỹ độ mỗi một bước đi cho được.
Không có nước, không có gì hết, Giản Dịch dắt Mansour khổ sở cuốc bộ trên sa mạc.
Nước gần như đã uống cạn rồi, đôi môi nhẵn mềm nguyên bản của Mansour trở nên nứt nẻ, làn da trắng nõn của cậu ta cũng bởi nắng chang chang mà sạm đi, mất vẻ láng bóng.
Lông mày Giản Dịch nhíu tít, đường nhìn mải miết chạy đua với những dải cát bạt ngàn, nếu họ lại bị William dồn đuổi sâu vào trong sa mạc nữa, chả mấy chốc lũ lính sẽ bắt được họ ngay thôi, mà không thì cũng rũ nước mà chết khô quắt.
Từ đằng sau hắn bỗng nhiên nghe thấy cái 'bịch', Giản Dịch ngoái nhìn, phát hiện Mansour đã gục xuống trên cát.
Giản Dịch liền cuống quào chạy tới, đỡ Mansour lên, hắn rờ rờ sang bình nước đeo bên hông cậu ta, bên trong đã hết nhẵn nước rồi.
Mansour chừng như rất yếu, tựa thể trong nháy mắt là sinh mạng cậu ta sẽ cạn kiệt.
Thế là Giản Dịch bèn rút dao bên hông hắn ra, rạch một đường trên lòng bàn tay.
Máu tươi men theo ngón tay hắn nhỏ từng giọt rỉ rắt xuống môi Mansour, cơn dìu dịu và ngọt ngào vực dậy tri giác cho cậu ta.
Như một đóa hoa sắp héo tàn, nhờ được tưới tắm mà thắm tươi trở lại.
Mansour có chút thòm thèm liếm lưỡi qua máu trên miệng. Cậu ta mở mắt, vừa vặn đối diện với hai con mắt Giản Dịch.
Giản Dịch nhìn vào con ngươi him híp mở nọ của cậu ta, đôi mắt ấy mê mờ hệt như thời khắc đầu tiên hai mắt bọn họ cùng chạm phải nhau.
Mới nhìn thì y chang một đứa bé con buồn tủi, ngơ ngác chực khóc, thế nhưng trên thực tế cậu ta không hề khóc, ngược lại cậu ta còn mỉm cười, vì rằng có thể gây thương tổn cho người khác hoặc cho cả chính mình, mà nụ cười tàn nhẫn ấy thấp thoáng cả ý vị ngạo nghễ.
Một Mansour như thế ấy lại làm Giảm Dịch muốn ôm làm sao, tựa thể hắn có thể xuyên thấu qua lớp vỏ bên ngoài, để rồi trông thấy một Mansour chân thật đang cuộn mình bên trong lớp vỏ.
Họ cứ thế mà lẳng lặng nhìn nhau, mãi lâu sau, cả hai mới im lìm tiếp tục chặng đường.
Sau bao gian nan vật vã, cuối cùng cũng đặt được chân đến Dar El Beida.
Cả một vùng sa mạc tự nhiên lại chấm trắng chi chít những bóng lều bạt, thoạt nhìn từ xa có vẻ rất hoành tráng.
Lạc đà, rồi thì các loại phương tiện việt dã chuyên dùng để hành tẩu sa mạc nườm nượp đỗ khắp nơi.
Chợ bán đấu giá của tội phạm ấy thế mà náo nhiệt thật, Giản Dịch cảm thấy có phần bất ngờ.
Giản Dịch lén phục kích hai gã châu Âu da trắng trên đường, đoạt đi thiệp mời và một xe việt dã của chúng, nhờ thế họ mới có thể đến được Dar El Beida trước khi chết khát.
Có thiệp mời do Dar El Beida gửi đến, lẽ tất yếu cũng chả phải người tử tế gì cho cam, thành ra Giản Dịch cũng không lợn cợn ý niệm cảm thấy có lỗi gì gì.
Cả quá trình, Mansour đều tỏ ra rất chi phấn khởi.
Dân bản xứ Dar El Baida đều là những tay Arab buôn vũ khí phạm pháp chính gốc, hầu hết giao tiếp bằng tiếng Arab, xen kẽ đó còn có người nói cả tiếng Pháp, hoặc là Tây Ban Nha.
Mansour đi với Giản Dịch vào chợ liền vội vội vàng vàng tìm một quán nước ven đường, lập tức lao vào gọi luôn một thùng nước, tu đến độ bụng hai người đều phình căng.
Nước là thứ quý giá nhất trên sa mạc, nước ở chợ Dar El Beida còn quý hơn nữa, thậm chí quý hơn cả rượu nổi tiếng.
May mà tiền tệ lưu thông trong chợ là đồng Dirham (2) của Marocco, tiền Giản Dịch mang theo cũng đủ để bọn họ chi tiêu.
Kế đó, bằng thiệp mời Dar El Beida, họ tìm được một khách sạn để nghỉ.
Dù cho chợ đấu giá Dar El Beida rặt toàn những tội phạm quốc tế, không giàu thì cũng phải sang, kiểu gì cũng có lều trại riêng ở Dar El Beida.
Nhưng chuyện gì cũng luôn luôn tồn tại hy hữu, trong số ấy dĩ nhiên có cả những kẻ nghèo rớt, nhất là những kẻ cung cấp những món hàng tội phạm, chúng đến, mục đích nguyên thủy nhất chính là bán được món hàng trong tay hòng kiếm chác được khoản lời lãi khổng lồ.
Do đó họ kiếm được chỗ để ở tạm cũng không phải là khó khăn quá.
Hai ngày liên tiếp không ngủ, đói khát lang thang ròng rã trên sa mạc.
Dẫu có là Giản Dịch cũng cảm thấy tay chân sắp sửa đứt lìa tới nơi.
Chuyện đầu tiên họ vào lều trại là ngã vật xuống đất ngủ. Mansour chìm vào giấc ngủ rất nhanh chóng, tiếng hít thở khe khẽ của cậu ta lại làm Giản Dịch thao láo.
Ánh mắt Giản Dịch đăm đắm nhìn mãi chóp lều, hắn lục lục trong túi, lôi ra một thanh chocolate.
Đành rằng thanh chocolate kia đã chảy nước, Giản Dịch vẫn tỉ mỉ liếm.
"Xem chừng anh thích ăn chocolate ghê."
Mansour mới rồi hẵng còn ngủ say dường như tỉnh lại đột ngột, cậu ta chống đầu, nhìn Giản Dịch bên chân cậu ta đang tựa hờ vào vách lều, "Sao lại thế?"
Giản Dịch cười cười, bảo, "Hồi trước tôi có xem một bộ phim, có một lời thoại như này: Cuộc sống giống như một chiếc hộp đầy chocolate, mùi vị mãi mãi nằm ngoài tầm dự đoán của bạn! Tôi rất thích."
"Life was like a box of chocolates, you never know what you're gonna get!"(3) Mansour điềm nhiên hỏi, "Câu đó phải không?
Giản Dịch cắn chocolate, nhìn lướt qua túp lều, lẩm bẩm, "Lạ thật, điện hạ cũng là một người mê phim hay sao?"
"Khó tin lắm à?"
"Không hẳn, chắc tại cảm thấy cậu không phải là dạng người thích xem phim lắm thôi!"
"Vì lý do gì mà anh nghĩ thế?" Ánh mắt Mansour sáng bừng.
Giản Dịch lại chỉ đơn giản cười mỉm, "Ngủ đi!"
"Tại sao lại không nói chứ?" Mansour vẫn truy hỏi đến cùng.
"Cuộc sống của vương tử đáng ra nên rực rỡ hơn cả phim ảnh mới đúng..." Giản Dịch cười, "Mai nói chuyện tiếp đi!"
Mansour không lên tiếng nữa. Cậu ta thấy hai mắt Giản Dịch nhắm lại, tựa hồ rất nhanh sau đó hắn liền ngủ say.
Cậu ta nghiêng đầu quan sát kỹ lưỡng khuôn mặt này, thật thường, nhưng nhìn kỹ thì cũng anh tuấn lắm, rất có khí khái đàn ông.
Mansour bất chợt nhận thấy có điều gì đó mơ hồ khẽ rục rịch trong lòng, có điều ngay sau đó đã bị phủ băng lại.
Ngủ suốt một ngày, cả Giản Dịch lẫn Mansour đều khôi phục lại được sức sống.
Sáng uống trà Marocco được khách sạn phục vụ, thế rồi Giản Dịch để Mansour ở lại một mình, còn hắn thì thay bộ áo dài Arab mua ở khách sạn vào và đi loanh quanh nghe ngóng.
Những chủ đề bàn tán rôm rả nhất trên chợ tất nhiên là những món hàng đấu giá sẽ xuất hiện, mà xì xầm nhiều nhất không đâu khác chính là hàng của Crazy William.
Lần này hắn bán công thức một loại thuốc phiện kiểu mới, không cần phải chiết xuất qua cây như heroin hay cocain thông thường, không bị vi phạm thuốc hóa học bị nghiêm cấm như đá hay thuốc lắc, nó hoàn toàn chỉ sử dụng những thành phần thuốc bình thường nhất, tiến hành dung hợp liều lượng qua ống nghiệm là đã trở thành một loại ma túy tinh thần mới mẻ.
Hễ mắc nghiện nó là rất khó cai, tính chất phiêu cực lớn, có sức phá hoại khôn lường đối với tinh thần, trong khi đó tác dụng phụ lên cơ thể lại ít ỏi, có thể dùng lâu dài.
Hầu như tất cả đều bàn luận về nó, loại thuốc phiện như vậy chắc chắn sẽ lật đổ toàn bộ thị trường thuốc phiện trong tương lai.
Lực hấp dẫn lẫn tính chất tàn phá của nó vừa khiến người tham lam vừa khiến người hãi sợ.
‘Điên cuồng’, đây chính là từ ngữ đầu tiên nháy lên trong đầu Giản Dịch khi được nghe về loại thuốc phiện này.
Nó quả thực là một loại thuốc phiện có thể hủy diệt nhân loại, ngẫm mà xem, loại ma túy không cách nào kiểm soát nổi, lại còn được sản xuất dễ dãi tung ra thế giới, thế thì hậu quả sẽ kinh khủng tới bực nào đây.
Đó chẳng phải là ngày tận thế của thế giới rồi còn gì.
Tít sâu trong sa mạc vô pháp liên lạc ra bên ngoài. Giản Dịch mua một bao thuốc lá, rít khói, đưa mắt ngắm hoàng hôn.
Chạng vạng của sa mạc thật huy hoàng, cát vàng óng ánh đuổi nhau rập rờn không điểm dứt, cứ một dải nối đuôi một dải, xô nhau đến đường chân trời mỏng mảnh thì hòa làm một với quầng hồng đang hạ mình ẩn náu.
Trong bóng chiều nhập nhoạng, nào lạc đà nào ngựa thành một chuỗi dài đang thủng thẳng tiến về phía này.
Tội ác, có lẽ vốn dĩ nó nằm núp sâu trong thâm tâm mỗi người, thế nên những nơi có mặt con người là nơi ấy sẽ hiện hữu tội ác.
Giản Dịch quay về lều. Mansour đang chụm trên cái bụng đói meo, nhác thấy Giản Dịch về liền kéo hắn chạy thẳng tới nhà hàng nơi trung tâm Dar El Beida.
Cậu ta kéo tay Giản Dịch rất đỗi thuần nhiên, đến nỗi Giản Dịch không biết phải rút tay về sao cho phải.
Căn lều này rất đồ sộ, bên trong trải thảm bện thủ công sang trọng, mọi người có thể thoải mái ngồi bệt trên đất cát.
Chủ nhân như cũng chẳng chút nào xót xa thay cho tấm thảm lông dê thủ công đẹp đẽ, để mặc người đến người đi giẫm đạp tha hồ.
Lều trại xem ra chỉ sử dụng đồ cách nhiệt cao cấp, bên cửa chất đùn chất đống mấy khối băng, thi thoảng có vài khối tan chảy là sẽ có người đi ra thêm muối diêm vào, băng sẽ lại đông kết trở lại. Vách lều bốn phía cứ cuồn cuộn phật lên khiến cho cả lều trại không ngừng phất phơ trong gió rét.
Bốn góc lều đều bán thức ăn, chủ yếu đồ ăn bản địa Marocco, ví dụ như Tajine (4), một món thịt cừu được hầm bằng nồi đất với đủ loại rau củ và olive, lại hoặc là thịt nướng chẳng hạn, thịt cừu thịt bò tươi ngon xâu vào từng xiên, mỡ ngấm vừa vào lửa liền phát ra âm thanh xèo xèo, hương thơm lan tỏa, người phải thèm nhỏ dãi.
Món ăn giản dị mà ngon, chưa kể thức uống thì cứ phải gọi là la liệt.
Nghĩ một cách đơn giản thì là tuốt tuột mọi tên rượu nổi tiếng đều có bán nơi đây, thậm chí Giản Dịch còn bắt gặp cả rượu Mao Đài (5) Trung Quốc nữa chớ hổng đùa, số rượu trứ danh đó lại cẩu thả bị quăng tùm lum dưới chân nhân viên phục vụ.
Tiếc thay, đồ ăn họ gọi còn chưa được tận tình tận hưởng đã bị cắt ngang tiêu rồi.
Có ba người vào lều, gã đi đầu trông như người Tây Ban Nha, mắt xanh loe lóe ánh tím, nếu đặt trên người một cậu thiếu niên trẻ trung thì màu sắc ấy chắc chắn sẽ thu hút vô cùng, chỉ tội giờ lắp vào gã này, đôi mắt ấy lại ê chề vẻ hung tợn, thấp thoáng cả sự tàn ác.
Giản Dịch vẫn luôn để mắt kẻ ra người vào, chớm thấy gã nọ, sắc mặt biến đổi tức thì, cuống quýt quay mặt đi.
Nhấc tay giả vờ đút bánh ngô vào mồm, hắn chùng giọng gọi, "Phải rời khỏi đây ngay thôi."
Mansour uống hớp rượu, phóng mắt ý thắc mắc.
"Đụng phải kẻ thù không đội trời chung rồi." Giản Dịch cười méo xệch cả miệng.
"Ai thế?"
"Jose Carlos, trùm ma túy Tây Ban Nha." Giản Dịch trả lời gọn lỏn, hắn quét mắt khắp bốn phía như thể thờ ơ, thực chất bụng dạ đang rối ren hết cả.
Jose Carlos kiếm một chỗ rồi ngồi, hai tên đi cùng bắt đầu thầm thì to nhỏ gì đó, Giản Dịch quyết định mau chóng kéo tay Mansour, "Đi!"
Hai người đi lướt qua một gã khách ngồi dưới đất, tính vén lều ra ngoài, còn chưa bước được bao xa, Mansour 'Oái' một tiếng ngã dúi xuống.
"Ôi con nhà ai mà xinh đáo để, lại đây, chơi với đại gia chút nào!" Chất giọng vang lên đặc sệt khẩu âm miền Tây của Mỹ.
"Ngươi làm gì vậy, bỏ tay ra mau!" Mansour hoảng hốt la.
Bấy giờ Giản Dịch đã chạy tới cửa rồi, hắn chỉ cần cúi đầu là đi ra được khỏi lều.
"Ngươi... Ư... Mau thả tay!"
Chốn này vốn là quê hương của tội ác, không một ai đi thương cảm với những kẻ yếu, tiếng xuýt xoa khen ngợi truyền đến liên tục.
"Xinh dễ sợ hà, chắc không phải con gái đấy chớ, xé quần áo nó ra xem xem bên trong có phải hàng thật không!"
Lập tức nghe thấy cái rẹt, Mansour sợ hãi hét toáng.
Giản Dịch nghe đến đó bèn moi một cái khăn ra từ trong ngực che mặt lại, đột ngột quay người móc súng lục bắn bay mũ của gã dâm tà kia.
Phát súng thần tốc của hắn làm không khí nhất thời lặng ngắt. Giản Dịch không thốt một câu, túm tay Mansour đi nhanh ra khỏi cửa.
"Giản Dịch!" Jose Carlos thình lình kêu lên bằng thứ tiếng Trung chuẩn sõi.
Giản Dịch không bày ra phản ứng gì, cũng không trốn chạy, tiếp tục giữ nguyên tốc độ kéo Mansour chạy đi.
Mansour chừng như bị dọa sợ, cậu ta chạy một cách lảo đảo.
Giản Dịch túa mồ hôi lạnh đầy tay, vậy nên bàn tay Mansour trở nên trơn tuột, gấp quá là sẽ tuột tay ngay tức khắc.
Có lẽ hắn bình tĩnh quá mức thế nên không thấy Jose gọi lại lần thứ hai nữa. Thời điểm Giản Dịch đi ra cửa thì có một kẻ tiến vào.
Là một người Arab khoác áo dài Arab điển hình, tên đó đi vào, vừa vặn gặp Giản Dịch đi ra.
Chớp nhoáng, cả hai mặt đối mặt.
Ánh mắt tên Arab lóe sáng, vung tay lên, Giản Dịch còn chưa kịp phản xạ, khăn trên mặt hắn đã bị kéo xuống.
"Giản, Dịch!"
"Bắt lấy hắn!" Jose gào rú ở đằng sau.
Lập tức phía sau Giản Dịch um lêm ầm ĩ, súng nhả đạn pằng pằng.
Theo phản xạ, Giản Dịch nhanh nhẹn tấn công tên Arab kia, thuận thế tóm cổ tay tên đó rồi ném tên đó bay về chính giữa nhà hàng.
Bát đĩa vỡ tan tành, văng tung tóe mảnh nhỏ, canh thừa thịt dư hỗn độn không thể tả.
Giản Dịch dắt theo Mansour mà chạy như điên ra khỏi đó.
Dọc đường phải tránh lính đánh thuê của Dar El Beida, họ hoảng loạn chui vào trong một căn lều màu vàng.
"Xin lỗi anh!" Mansour lên tiếng sau lưng Giản Dịch.
"Xin lỗi gì?" Giản Dịch hơi vén lều lên, quan sát tình hình bát nháo lộn xộn bên ngoài.
"Nếu không phải do ban nãy cứu ta, anh đã thoát rồi."
"Cậu không cần cảm thấy có lỗi, bảo vệ cậu là lương tâm nghề nghiệp của tôi."
"Chỉ là lương tâm nghề nghiệp thôi ư?"
"Ừ!" Giản Dịch đáp lại không chần chừ, hắn tự thuyết phục như thế, mà quả đúng vậy rồi, Mansour đáng ra đã phải bỏ mạng từ tận hai ngày trước trên sa mạc cơ mà. Một giây ấy tự dưng Giản Dịch muốn cười khổ.
"Lại đây uống một ly nào!" Lời đề nghị của Mansour lại cất lên từ sau.
"Hở?" Giản Dịch ngoảnh lại, đã thấy Mansour đang đứng trước một cái bàn thờ đậm mùi Đông Á cổ xưa, tay cầm một chiếc bình cổ dài rót rượu đỏ.
"Anh chớ lo, đây là lều của Crazy William, cả sa mạc chỉ có độc hắn dùng lều màu vàng, miễn là anh không ra ngoài thì sẽ chả ai dám mon men vào! Còn hắn, ngày mai khi chợ đấu giá chính thức bắt đầu thì hắn mới vào." Ánh nhìn cậu ta lia về hướng Giản Dịch, sáng lập lòe, vành môi tủm tỉm, "Có nghĩa chúng ta có thời gian một chiều và một tối."
Thoáng nhíu mày, song cuối cùng Giản Dịch cũng nhận ly rượu nọ, có điều ánh mắt sau trước vẫn dừng chằm chặp ra bên ngoài căn lều, không hề ngoái đầu lại.
Cả hai tựa như đều đong đầy nỗi niềm, chỉ lặng yên nhấp rượu.
"Anh đặc công!"
Giản Dịch ơi một tiếng, quay lại.
Mansour đang nửa nằm trên tấm thảm cầu kỳ, bộ quân phục trên người cậu ta đã được cởi bỏ, rơi trên nền đất, mỏng mảnh trên bờ mông là lớp vải sợi Arab.
Mớ tóc dài đen óng xõa xuống, cằm khẽ hếch lên, vừa dịp có thể trông thấy một cách rõ ràng phiến môi mong mỏng và vẻ mặt thảng cười thảng không của cậu ta.
"Lại đây uống rượu đi, cứ đứng đó làm gì cho mệt!"
Giản Dịch cảm thấy cơ thể đột nhiên dâng trào, giống như bị bốc cháy, cả người tựa thể phát điên lên trầm mình sâu trong ngọn lửa nhục ái nóng bỏng này.
Hắn giật mình liếc ly rượu, gần như đã vận hết tất cả sức lực mới kiềm chế bản thân không lê chân qua bên Mansour, "Không được, tôi phải đứng đây canh chừng."
Thoắt chốc, hắn nghe thấy người phía sau phát ra tiếng giọng nhẹ nhàng, "Canh chừng gì cơ?"
Hơi thở nóng hôi hổi của Mansour phả trên cổ Giản Dịch, ngón tay dài thon của cậu ta trượt theo cần cổ Giản Dịch du di ra đằng trước.
"Là canh chừng anh không kiểm soát được, sẽ phát sinh quan hệ với đối tượng của anh ư?"
Giản Dịch nhắm mắt, tùy ý Mansour cắn khẽ vành tai, cắn cổ hắn, bàn tay mơn trớn người hắn, mà tới khi nó trờ xuống dưới thân dưới hắn thì hắn bỗng dưng túm chặt lại, mở choàng mắt chất vấn, "Tại sao lại bỏ thuốc vào rượu."
Mansour hinh hích bật cười, "Ta đâu có bỏ thuốc đâu, chỉ là phòng ngủ của Crazy William giả sử có rượu thì nhất định đó là thuốc kích dục thôi hà."
Mồ hôi rịn đầm đìa vầng trán Giản Dịch, Mansour chuyển mình ra trước mặt hắn, trọn vẹn trần trụi, cậu ta vươn lưỡi liếm môi Giản Dịch, hời hợt, khe khẽ, đầu lưỡi hẵng còn mang theo vị ngọt của vang đỏ.
"Đừng gắng gượng, nhé!" Âm giọng Mansour khàn khàn, "Thuốc của William không một ai chống cự nổi đâu!"
"Tại... sao phải làm thế?"
"Muốn... làm tình với anh, một lý do này đã đủ hay chưa."
Giản Dịch ngước mắt, bắt gặp ánh mắt Mansour đang nhìn hắn, cậu ta nói rằng, "Anh là người đầu tiên ta vô cùng muốn... làm tình cùng."
Giản Dịch trộm nghĩ phải chăng hắn đã điên rồi, hắn thế mà lại hôn Mansour, hôn nồng say mà hổn hển, máu trong cơ thể cứ như tan chảy cả hắn.
Hai người vẫn đứng mà hôn nhau, thế rồi ngã xuống thảm, cảm xúc của Mansour tăng vọt tới đỉnh điểm. Cậu ta bá cổ Giản Dịch, hệt như muốn hút đi cả thảy không khí phế phổi từ hắn.
Cậu ta dẫn dắt bàn tay to bản xoa nắn thứ giữa hai chân mình, thỏa thích tận hưởng dòng khoái cảm trào đến từ nơi trung tâm dục vọng.
Tình dục bừng cháy thành ngọn lửa dữ, khuôn mặt trắng nõn của cậu ta dần dần phiếm hồng, môi lưỡi hé mở, tiếng rên rỉ vuột ra lớn âm, hãy còn chưa bắt đầu mà cậu ta đã hoàn toàn đắm vào giữa sóng triều.
Giản Dịch thở gấp, cúi xuống gặm cắn Mansour thanh tú xinh đẹp, hương thơm của cậu ta khiến hắn phát nghiện, hôn rồi lại vẫn muốn hôn tiếp, cứ thế cứ thế, ngay cả tia lý trí cuối cùng cũng vụt mất khỏi tầm tay.
Có lẽ ngay từ khoảnh khắc ban sơ hắn gặp Mansour, cậu ta đã như hạt giống của cây thuốc phiện chôn mầm trong trái tim hắn, mà nay mầm gieo ấy đã đến thời khắc nở hoa.
Đóa hoa của ma quỷ, ngập ngụa vẻ đẹp dối trá.
Ngọn lửa nồng nàn nhen lên từ tận đáy thẳm địa ngục, nơi nó chỉ dẫn tới nào có phải mùa xuân.
Tay Mansour len vào trong đũng quần hắn, ngón tay mảnh khảnh đầy ắp kinh nghiệm mà vây hãm, khiến cho Giản Dịch rơi vào địa ngục cứ liên tục lẩn quẩn không tìm ra lối thoát.
Giản Dịch ve vuốt tấm lưng trần nhẵn của Mansour, cặp đùi thuôn thả của cậu ta quấn quanh hông hắn, một tay khoác lên cổ hắn, tiếng thở hổn hển nhè nhẹ dật ra đứt quãng bên tai.
Bộ phận rắn đanh của Mansour tỳ trên phần bụng săn chắc của Giản Dịch, chọc đi chọc lại cọ qua cọ lại, càng khơi cho ngọn lửa rừng rực bên trong bốc cháy thêm dữ dội.
Cậu ta rút bàn tay trong quần Giản Dịch ra, đan cài vào tay Giản Dịch, sau rồi mới dẫn nó tiến đến sau mông mình.
Xuống dần dần, đến khi men xuống tới bộ phận thít chặt nọ.
"Không!" Tựa thể bị điện giật, Giản Dịch bất thình lình rụt tay khỏi bàn tay Mansour.
Hai người đối diện thẳng nhau mãi lâu, cách một hồi sau Mansour mới cất tiếng hỏi, "Chuyện gì vậy?"
Bởi khắc chế cơn ham muốn trong mình mà thân thể Giản Dịch run lẩy bẩy, "Xin lỗi, tôi không thể làm tình với cậu."
"Vì sao?"
Giản Dịch vẫn đang áp mình trên Mansour, tay ghìm chặt hai tay cậu ta, cái tư thế này thoạt nhìn quá là ám muội, thế nhưng sự cự tuyệt trong lời nói Giản Dịch lại rất rành rành.
Hắn đáp, "Vì cậu... không phải Mansour!"
Mansour không mảy may chút nào kinh ngạc, cậu ta chỉ hỏi lại, "Ý anh có nghĩa... Nếu là Mansour thì anh sẽ chịu làm tình với ta?"
"Không có ‘nếu’." Giản Dịch không muốn trả lời câu hỏi này, hắn đè lại đôi tay châm ngòi của cậu ta, vừa thở dốc vừa lên tiếng, "Nói tôi biết, cậu là ai?"
Mansour phớt lờ vấn đề này, cậu ta vẫn cố chấp truy hỏi, "Nếu ta là vương tử Marocco Mansour, anh sẽ làm tình với ta?"
Giản Dịch đảo mắt đi hướng khác.
"Hóa ra trái tim anh cũng cho rằng ta là một kẻ giả mạo sao?" Cậu ta tiếp tục hỏi.
Giản Dịch nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, xuyên thấu qua ánh mắt điên cuồng ấy, thứ biểu cảm rồ dại tạp nham rối mòng, Giản Dịch như đã trông thấy nét đau đớn chân thật cậu ta đang cố giấu giếm đi.
Hắn chắc chắn là điên thật rồi, hắn thế mà lại trả lời rằng, "Không, cậu là Mansour, Mansour điện hạ."
Theo câu nói mù mờ đó, hắn cảm thấy có gì đó giữa hai người đang bốc nóng lên cao, nó tuyệt đối không chỉ đơn giản là do tia nhìn cuồng điên khuất lấp trong đôi mắt nọ.
Mansour khẽ khàng vòng chân qua người hắn, ngồi lên hông hắn, cậu ta nhè nhẹ lắc lư, hun cho nhiệt độ cơ thể hai người sục sôi một cách nhanh chóng.
Hai tay cậu ta ôm quanh cổ Giản Dịch, Giản Dịch ngửa đầu ngắm nhìn ánh mắt kia.
Hiện thời con ngươi ấy nhuộm màu đỏ rực của ánh nến, y như ánh sáng mùa xuân đậm đặc, loáng thoáng lóe lên sắc vàng lóng lánh đầy yêu dị.
Giản Dịch vươn tay đặt lên vòng eo bé nhỏ của Mansour, cảm giác thịt da mềm mại nhẵn nhụi lập tức lan tản đầy bàn tay.
Mansour vốn không phải người rèn luyện nhiều, ngoại trừ làm tình, áng chừng chẳng còn thể loại vận động ưa thích nào nữa, bởi lẽ vậy cơ thể hoàn toàn không có bắp mà là một vẻ đẹp thiên về trung tính, níu cho ánh mắt Giản Dịch không sao dứt ra nổi.
Lúc này đây, đã chẳng còn liên quan gì đến ly rượu bỏ thuốc kia nữa rồi.
"Làm tình với ta đi..." Mansour ngậm vành tai hắn, rủ rỉ, "Để rồi sau này, ta còn có điều để nhớ đến."
Giản Dịch nghe thấy âm thanh vỡ tan tành loảng xoảng từ sâu trong tâm khảm hắn, đã không còn gì có khả năng trói buộc được dục vọng hắn nữa.
Hắn giật mảnh vải Arab giữa hai chân cậu ta, xoay người đặt cậu ta xuống dưới.
Nửa thân trên hắn lộ liễu ra những thớ bắp rắn rỏi, song thân dưới vẫn còn mặc quần, lớp quần vải cọ xát liên tục vào mông Mansour, cùng cảm thụ hơi ấm qua lớp vải quần, sự kích thích vi diệu này dồn cho Mansour không kịp víu bám nữa, cậu ta kéo hẳn đầu hắn, Giản Dịch bên trên hôn cậu ta say sưa.
Mansour hưng phấn mà lớn tiếng thở dốc, còn chưa chính thức bắt đầu, cậu ta đã rên rỉ không thôi giữa khoái cảm, mũi chân cậu ta trêu ghẹo cà cọ nơi phần dưới đã cứng đến phình to của Giản Dịch.
Bất kể mọi tình nhân đã từng có một đêm tình cùng Giản Dịch, đều khen hắn là một bạn tình tuyệt hảo.
Dù cho tướng mạo hắn không khiến người ngất ngây, kỹ thuật giường chiếu cũng không quá vượt trội, thế nhưng hắn lại ghi điểm nhờ sự quan tâm lẫn kiên nhẫn, hắn hiểu cách nhẫn nại và phong độ giúp đối phương đạt được thỏa mãn.
Chỉ có điều thân mình vặn vẹo, động tác dâm đãng và cả biểu tình đói khát của Mansour lại làm hắn đánh mất hoàn toàn những ưu điểm đấy.
Hắn còn chẳng kịp cởi hết quần, mới tụt xuống được nửa đã sốt ruột bấu chặt mông Mansour, thẳng tiến vào cái mông cậu ta.
Ướt át, nóng hổi, chặt thít và chật chội, cộng với khoái cảm bởi ma sát từ thứ đó khiến cho Giản Dịch như bay lên.
Mà Mansour dưới thân hắn hình như đã bẵng quên khiêu khích, hai mắt dại ra, trầm luân trong sương mù, nhìn không ra được tia sáng nào cả.
Cậu ta không ngừng liếm môi, miệng lào thào đứt quãng, "Ta nên giết anh mới phải... A, giết anh, vừa rồi phải nên giết anh mới đúng, ưm ah..."
Rất mau chóng, cậu ta quên sạch bách, trừ lớn tiếng rên rỉ, khóc nghẹn, trừ phản ứng bản năng, căn bản gì phải làm cũng quên mất hết.
Thân thể vạm vỡ, ngăm ngăm của Giản Dịch va đụng vào thân thể trắng muốt, có phần gầy gò của Mansour lại chừng như hòa hợp đến diệu kỳ.
Họ đều đã từng trải nghiệm vô số kiểu người, vốn tưởng lầm làm tình với ai cũng đều có thể đạt cực khoái.
Chỉ cần ưng mắt lẫn nhau là ổn, không cần hiểu nhau, không cần yêu nhau, xét cơ bản thì chả tí tẹo nào liên can đến tình yêu.
Mà giờ họ mới hiểu, trên đời này chỉ có một cá nhân mới có thể giúp bạn đạt tới đỉnh điểm khoái cảm trong ái tình, người ấy có thể ăn khớp với từng nhu cầu của bạn, suốt quá trình không cần quá hăng say, không cần quá nhiều kỹ thuật, thế mà mỗi chút mỗi chút đều có thể cùng bạn dạo chơi trên mây.
Mansour bị Giản Dịch lật lại, quỳ sấp xuống, Giản Dịch đè đầu cậu ta, từ đằng sau tiến công mạnh bạo.
Thứ động tác đầy dã tính mang tính chất cưỡng chế này, lại một lần nữa vùi Mansour sâu trong nhục cảm điên cuồng.
Những trận cao trào cứ liên tiếp ùa ập, Mansour đã ra nhiều tới nỗi cậu ta thầm nhủ sắp kiệt quệ mà chết mất, miệng rền rĩ xin thôi, ấy vậy mà những đợt thúc tới kế tiếp của Giản Dịch lại bức cậu ta phải thét tướng và tiếp tục bị bủa vây bởi khoái cảm tột độ.
. / .
Chú thích:
1. Bài cầu (là sự sơ suất của tớ =-=~ bài cầu này chính là bài brit - món sở trường của anh Sâm, cơ mà hồi đó dịch dọt còn thiếu sót quá, tớ sẽ sửa lại Rừng Mưa T_T)
Bài cầu là trò đánh bài duy nhất được chơi trên khắp thế giới bằng cùng một quy luật nhất định, dùng cỗ bài tây. Hiện nay, Bài cầu thịnh hành nhất ở Mỹ, rồi đến Anh (nơi phát sinh ra Bài cầu), và các nước Âu châu khác.
a, xin lỗi chàng Sâm T_T
2. Đồng Dirham là đơn vị tiền tệ chính thức của vương quốc Marocco, được phát hành bởi ngân hàng TW Marocco (Bank Al-Maghrib). 1 Dirham = 100 santimat.
3. Life was like a box of chocolates, you never know what you're gonna get!
Đây là một câu thoại kinh điển thuộc bộ phim Forrest Gump, một bộ phim của điện ảnh Hoa Kỳ về cuộc đời của Forrest Gump, một người có chỉ số IQ là 75, phim được chuyển thể từ một tác phẩm văn học cùng tên của Winston Groom.
Bộ phim đã giành được rất nhiều giải thưởng lớn như Osca, BAFTA, Sao Thổ, Quả Cầu Vàng 1995... Và câu thoại "Life was like a box of chocolates, you never know what you're gonna get!" nằm trong danh sách 100 câu thoại đáng nhớ trong phim của Viện điện ảnh Mỹ.
Tớ lược dịch đoạn thoại này ^ ^"
Forrest Gump: Có chuyện gì vậy ạ, mẹ ơi?
Bà Gump: Mẹ sắp chết rồi, Forrest ơi. Hãy lại đây nào con, ngồi đây này.
Forrest Gump: Tại sao mẹ lại sắp chết vậy, mẹ ơi?
Bà Gump: Bởi vì đã đến lúc, đó là thời khắc của mẹ. Ôi, con của mẹ, con đừng sợ. Cái chết là một phần của cuộc sống. Tất cả những gì chúng ta làm đều là định mệnh. Mẹ không biết gì về nó, nhưng mẹ biết mẹ đã được định mệnh sắp đặt trở thành mẹ của con. Và mẹ đã cố gắng làm tốt nó hết sức có thể rồi con ạ.
Forrest Gump: Mẹ đã làm rất tốt rồi, mẹ à.
Bà Gump: Và mẹ tin rằng, con sẽ tự xây dựng được định mệnh cho chính bản thân con. Hãy sống sao cho tốt nhất với những gì Chúa đã ban tặng cho con.
Forrest Gump: Định mệnh của con là gì vậy, hả mẹ?
Bà Gump: Con phải tự tìm hiểu nó, Forrest ơi. Cuộc sống giống như một chiếc hộp đầy chocolate, mùi vị của nó mãi mãi nằm ngoài tầm dự đoán của con.
Forrest Gump(kể lại): Mẹ luôn có những cách giải thích khiến tôi có thể thấu hiểu được hết sức rõ ràng.
Bà Gump: Mẹ sẽ nhớ con lắm, Forrest.
Forrest Gump (kể lại): Bà ấy bị ung thư và ra đi vào một ngày thứ ba. Tôi mua cho bà ấy một chiếc mũ có đính những đóa hoa nhỏ. Và đó là tất cả những gì tôi muốn nói.
(nếu có ai khó hiểu đoạn 'kể lại' thì là bộ phim này quay kiểu bắt đầu từ hình ảnh Forrest ngồi trên ghế đá công viên thì phải = = trên tay cầm một hộp chocolate và bắt đầu kể lại cuộc đời mình, đoạn thoại trên là quá khứ của anh ta)
4. Tajine là món ăn truyền thống coi như quốc hồn quốc túy của Marocco.
Tajine là món hầm, gồm có thịt hoặc cá hầm trong nồi đất với nhiều loại rau củ khác nhau (khoai tây, cà chua, ớt đỏ, bí ngòi, olive etc). Món này không thể thiếu dầu olive và các loại gia vị như tỏi, paprika (một loại bột như bột ớt), cumin (hạt thì là), tiêu, bột nghệ và một vài gia vị khác.
Tajine có rất nhiều loại.
cái đồ ôn nhu công và yêu nghiệt hồ ly dụ thụ -_________-
haiz, lâu lắm rồi mới pozt truyện :< như đã nói là tại không có máy đó mà :< buồn bã ghê :< ngồi nhà k đc dịch truyện thấy chán kinh khủng -_-
P/s: thú thực là thấy Giản Dịch với Jose Carlos cứ... hint hint =)))) hồi ở Tây Ban Nha đã từng có chuyện gì xảy ra không hả anh Dịch ới =)))))))))))))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...