Diệp Vũ Chân cười khẽ một tiếng, Andrew xoay mặt nhìn anh ta, chỉ thấy được biểu tình châm chọc xen lẫn hận thù trên đó. Anh ta vốn thâm tàng bất lộ, là người che giấu cảm tình, giờ xuất ra cái vẻ mặt này, chắc là hận Andrew tới cực điểm rồi.
Andrew nheo mắt, gằn từng tiếng "Ngươi cho là cậu ta thắng, đúng không?"
"Ngươi chẳng xứng cùng cậu ta nói chuyện thua thắng!" Diệp Vũ Chân nghiến răng.
Andrew nhìn anh ta, đột nhiên thái độ đến đây chuyển biến cực đại 180°, cười phá lên "Chúng ta đã đồng tâm hiệp lực, cùng nhau vào rồi giờ thì cùng nhau ra đi."
Tăng Vũ Sâm chỉ cười, thành khẩn nói với Diệp Vũ Chân "Giờ nhờ cả vào anh!"
Diệp Vũ Chân quan sát kỹ lưỡng cái nút, bèn hỏi "Tăng Vũ Sâm, cậu cố tình chạy để tôi đuổi theo, là vì cậu đã sớm biết thuật bắn súng của tôi rất giỏi phải không?"
Tăng Vũ Sâm thành thực tỏ ra có lỗi "Rất xin lỗi, Vũ Chân, anh là tay súng thiện xạ bám riết lấy tôi không tha, đối với tôi anh chỉ có như vậy."
Diệp Vũ Chân bật ra ý cười nhạt.
Thế mà Hứa An Lâm đứng ngoài lại có vẻ vô cùng bực bội, bất mãn mà lớn tiếng "Ai cũng đều nằm trong kế hoạch của cậu như vậy à? Vậy còn tôi? Cậu đã tính toán xem tôi là cái công dụng gì rồi?"
Tăng Vũ Sâm hơi há mồm, vội vàng an ủi "Cậu không có công dụng gì hết, An Lâm."
Câu này làm Hứa An Lâm tức giận tới nỗi mọi thứ trên mặt đều biến dạng. Andrew cười đến chảy hết cả nước mắt "Không cần nói khó nghe như vậy. Nó tốt xấu gì cũng giúp mày giải quyết nhu cầu sinh lý..."
Hứa An Lâm tát mạnh vào mặt gã. Gã còn chưa có nói xong.
Andrew trăm triệu lần không ngờ Hứa An Lâm dám giơ tay đánh gã, trừng mắt lên không tin. Không chờ gã tỉnh táo lại, Diệp Vũ Chân đã giơ súng lạnh lùng nói "Đừng có cãi nhau nữa!"
Andrew đành phải rầu rĩ ngậm bồ hòn làm ngọt.
Diệp Vũ Chân nhìn chằm chằm mục tiêu trước mắt, hít sâu một hơi liền lập tức bóp cò. Một đạn trúng ngay. Trong nháy mắt chuông báo động ré lên, hàng rào sắt cứng tự động mở, tất cả tù phạm đều hỗn loạn chạy ra ngoài.
"Quá đẹp!" Tăng Vũ Sâm tán thưởng một tiếng, dặn dò "Chúng ta có mười lăm phút đi tìm Taylor, sau đó đào tẩu."
Tình trạng ngục giam lúc này rối loạn không thể tả. Tăng Vũ Sâm dẫn bọn họ chạy đến gian phòng cuối cùng, vừa đến cửa liền thấy một gã đàn ông tóc đen say khướt từ bên trong đi ra.
Tăng Vũ Sâm một tay đẩy gã đàn ông về phòng.
Đây là một phòng ở, giường xa hoa, phòng tắm cũng không tầm thường, căn bản không có nét nào giống một nhà giam, nói thẳng ra còn giống như là phòng ngủ một toà biệt thự.
Diệp Vũ Chân lạnh lẽo cười "Trách không được Interpol toàn thế giới tìm mãi không ra hắn, nguyên lai hắn được giấu trong ngục giam Marocco, che chở cho hắn chính là vương tử Marocco."
Gã tóc đen đột nhiên tỉnh lại, ngẩng đầu kinh hoàng "Ngươi, các ngươi là ai?"
Dáng người ông ta to lớn, tóc đen rậm rạp, đường nét cơ thể cường tráng. Nếu không phải năm tháng vô tình, nhan sắc đã nhiễm sương, mắt mũi suy sụp, có thể cho rằng người này thực có thể làm cho mọi phụ nữ rung động.
Nhìn đến ông ta, nguyên bản tồn tại trong lòng ba người lại đều đồng dạng một suy nghĩ.
Hứa An Lâm run rẩy hỏi "Này, ông ta... ông ta là kỵ sĩ tóc đen đúng không?"
"Súng!" Tăng Vũ Sâm không trả lời, chỉ chìa ra tay phải lạnh lùng thốt lên.
Diệp Vũ Chân nhíu mi, hơi do dự đưa súng đến tay cho y. Tăng Vũ Sâm chĩa ngay súng vào gã tóc đen, Andrew vội vã la lên "Để hắn nói ra mật mã đã!"
Gã tóc đen ánh mắt tụ lại trên người Tăng Vũ Sâm, cơ mặt giật giật "Mày, mày chính là nó..."
"Không tồi, là tao!" Giọng nói của Tăng Vũ Sâm tràn ngập rét lạnh.
"Mày là đứa ở St Mary Highstreet không cần một triệu USD mà lại muốn tao đưa cho cành hoa hồng màu lam!"
Tăng Vũ Sâm ha ha cười trầm đục vài tiếng, gằn từng chữ "Tao còn tưởng mày nhớ được lâu hơn. Taylor, mày nhìn lại xem tao là ai?"
Taylor cố hết sức nhìn mặt y, liều mạng hồi tưởng lại vẫn như đang nghĩ không ra y là ai vậy, nhìn đến ngón tay Tăng Vũ Sâm bắt đầu động trên thân súng, luống cuống nói "Mày tìm nhầm người rồi, mày chắc chắn là nhầm người, tao không hề biết mày là ai cả!"
"Vậy mày đối với cái tên Tăng Vũ Sâm có ấn tượng nào không?"
"Tăng Vũ Sâm..." Ánh mắt Taylor như là chạm đến cái gì, giống như trên giàn hoả thiêu lập tức trợn trừng lên la hét "Mày... Mày là đứa con của Tăng Gia Niên!"
"Tao là con của Y Nhứ Vân." Tăng Vũ Sâm thản nhiên nói.
Taylor ah một tiếng, trí nhớ mơ hồ hình như có một người như vậy, thanh âm của cô thật êm tai, thường bế lên một đứa bé vừa cười vừa gọi "Thằng khỉ con của mẹ, thằng khỉ con của mẹ."
Người đó đâu rồi? Taylor nhớ lại, bỗng nhiên bừng tỉnh cực lực ngộ ra.
Đúng vậy, ông ta nâng ly rượu tiếc nuối nói với Tăng Gia Niên, người phụ nữ ấy muốn hai người cùng bỏ trốn, nhưng ông ta sẽ không làm loại chuyện này nên gửi lời xin lỗi đến bằng hữu. Tăng Gia Niên gầm thét nói điều đó không có khả năng, rồi giống như phát điên mà xông ra ngoài.
Chuyện này đối với Taylor mà nói, cô cũng không phải tuyệt đỉnh xinh đẹp, chỉ là một trò chơi nho nhỏ chứa dư âm của một sắc hè. Ấn tượng về cô đều mờ nhạt, nhưng người thứ hai thì nhớ rất rõ. Đó thật sự là một mỹ nhân. Đáng tiếc Tăng Gia Niên lại một súng mà bắn chết.
Ánh mắt cô gái đó đến giờ ông ta vẫn không quên, đầy khó hiểu, thương tâm, nhìn đến Tăng Gia Niên im lìm như tượng, lại cuối cùng hoá thành thương tiếc. Mà ông ta cũng chả quan tâm. Ông ta cũng chẳng nghĩ tới Tăng Gia Niên yếu ớt đến độ cả dũng khí xác minh có phản bội thật hay không cũng không có.
Taylor ngẩng đầu lên, nhìn qua gương mặt có điểm giống Y Nhứ Vân, cuối cùng với cô cũng có một ít ấn tượng.
Tăng Vũ Sâm bình thản mà nói "Tao vẫn đi tìm mày nhiều năm nay. Thật tiếc ở St Mary Highstreet 1033 mày về cùng Crazy William sớm quá."
"Mày, mày tìm tao làm cái gì?" Taylor bày ra một bộ dạng thương tâm "Mẹ mày không phải do tao giết. Là cha mày giết. Tao với mẹ mày thật tâm yêu nhau..."
Tăng Vũ Sâm chỉ mỉm cười "Y Nhứ Vân muốn tao nói một câu cho mày."
"Nói gì?"
"Bà muốn tao nói cho mày, bà mãi mãi yêu mày, bà luôn biết ơn mỗi một ngày được ở chung với mày."
Taylor kêu lên nhẹ nhõm, cứ như hoàn toàn không nghĩ tới lại là những lời này.
Tăng Vũ Sâm tiếp theo giơ súng lên "Truyện cổ tích ngày xưa, công chúa và kỵ sĩ được sống những ngày hạnh phúc vĩnh cửu, cho nên tao không thể để công chúa Ảo Tưởng một mình trong thành, tao muốn đưa mày đi cùng nàng."
Y nói xong tuy chưa có lập tức nổ súng, Andrew đã la "Mày bảo hắn mau mau nói mật mã!"
Diệp Vũ Chân cũng vội vàng tiếp lời "Tăng Vũ Sâm, đừng bắn! Chúng ta có thể dẫn hắn đi! Hãy để cho pháp luật trừng trị hắn."
Taylor cả kinh, quỳ gối trước mặt Tăng Vũ Sâm cầu xin "Đừng giết tao! Mẹ mày cũng không hy vọng mày giết tao đâu."
Bàn tay Tăng Vũ Sâm quả run lên thật.
"Để hắn nói ra mật mã trước đã!"
"Vì một kẻ vô sỉ như vậy mà phạm vào giết người, không đáng, Tăng Vũ Sâm!"
"Mày, mẹ mày muốn mày trở thành nghệ sĩ. Mày phạm tội giết người đâu có thể là nghệ sĩ được nữa!"
Tăng Vũ Sâm vẫn cầm súng chĩa vào Taylor, ngón trỏ vài lần đã động, lại chậm chạp không bóp cò súng. Ngay lúc ấy, từ phía sau, một bàn tay ấm áp lồng vào tay y, ngón trỏ đặt trên ngón trỏ của y cùng lực ấn xuống. Tiếng súng vang lên. Trên trán Taylor xuất hiện một lỗ sâu hoắm, há hốc mồm, ngã vật về phía sau.
"Vũ Sâm... cám ơn cậu đã dạy tôi nổ súng." Hứa An Lâm đối diện với ánh mắt Tăng Vũ Sâm, trầm khàn bảo.
Andrew túm Taylor lên lay giật lia lịa "Mật mã là cái gì?"
Taylor mồm há to đã không thể phát ra được âm thanh gì nữa. Andrew điên không thể xé nát cái thi thể ra bèn ném văng trên mặt đất oán hận chửi một câu "Shit!"
"Thời gian không còn nhiều, chúng ta phải đi thôi!" Tăng Vũ Sâm trở lại với nụ cười quen thuộc.
Andrew phẫn nộ lườm y, Diệp Vũ Chân chỉ tỉnh bơ "Nếu không đi, chúng ta sẽ buồn chết ở chỗ này."
Andrew hừ lạnh một tiếng, dẫn bọn họ vọt vào phòng tắm chuyên dụng, kéo cái vật che trên sàn nhà ra. Phía dưới là một đường ống cho một người đi. Phía trước hiển nhiên có lối ra, tuy rằng không khí trong ống dẫn không được sạch sẽ cho lắm nhưng vẫn có thể gắng gượng hô hấp được.
Đến khi phía trước xuất hiện một cánh cửa, không gian mới rộng lên.
Andrew thản nhiên nói "Mở được cái cửa này ra sẽ có cái thang, đi lên trên là có cái nhà đó. Đến đó là ra ngoài được rồi."
Diệp Vũ Chân cau mày hồ nghi "Liệu có thể dễ dàng như vậy?"
"Muốn biết sao không?" Andrew cười cười, Diệp Vũ Chân chỉ khẽ hừ một tiếng, đành nói tiếp "Ta chỉ nói cho Tăng Vũ Sâm nghe."
Gã ở bên tai Tăng Vũ Sâm thì thầm mấy câu. Diệp Vũ Chân và Hứa An Lâm đều sát sao quan sát nét mặt y, nhưng y lại chỉ tỉnh bơ mà cười, không có thêm biểu tình gì khác.
"Giả vờ giả vịt!" Hứa An Lâm khó chịu mà mắng.
Bên kia Diệp Vũ Chân thúc giục "Mau mở hàng rào ra đi!"
"Là ở chỗ này!" Andrew cười chỉ vào trụ sắt đen sì phía trên hàng rào.
"Để ta!" Hứa An Lâm vừa bước ra, Tăng Vũ Sâm đã kéo tay hắn lại "Để tôi thì hơn. Cậu cùng Vũ Chân xem xem còn bẫy ngầm nào nữa không, sợ ngài Andrew có chỗ nào nhớ không đầy đủ. Các cậu là cảnh sát hình sự, phương diện này có kinh nghiệm hơn."
Hứa An Lâm thật ra không trải qua huấn luyện cảnh sát gì hết, nhưng khó có khi được Tăng Vũ Sâm nhìn trúng bổn sự, ngoài miệng không nói gì, kỳ thực trong lòng lại vô cùng khoái trá, sảng khoái ừ một câu.
Xung quanh nhanh chóng được xem xét.
Diệp Vũ Chân sờ sờ cánh cửa sắt thô to, chỉ thấy truyền đến cảm giác ấm áp, khác xa với kim loại lạnh lẽo bình thường, trong lòng khẽ động, bật thốt lên "Đây là hỗn hợp kim loại quân sự chuyên dụng của Hoa Kỳ."
Andrew cười nói "Cảnh sát Diệp thật biết nhìn hàng." Gã ngẩng đầu lên trên hô "Nhanh lên đi, lúc này phía trên khẳng định đã phát hiện ra thiếu mất bốn người rồi, chưa đầy nửa phút nữa sẽ đuổi kịp xuống đây."
Tăng Vũ Sâm xoa bóp tay đi lên, hơi dùng lực một chút, cửa sắt liền mở.
Diệp Vũ Chân đang dựa ở cạnh cửa liền ung dung đi ra ngoài, Andrew lập tức theo sát phía sau. Hứa An Lâm quay đầu gọi Tăng Vũ Sâm "Xem ra cũng không còn gì đâu, chúng ta đi thôi!"
"Được!" Tăng Vũ Sâm tay giữ trụ sắt cười với hắn "Cậu ra trước đi, tôi cố định nó một tí đã."
Hứa An Lâm ừ một tiếng, ngoái lại "Vậy cậu nhanh lên đấy!"
Nói xong liền nhấc chân đi ra. Hắn vừa mới rời khỏi, cánh cửa lập tức sập xuống "Rầm rầm", bụi trên cửa không ngừng phiêu tán xung quanh.
Hứa An Lâm cùng Diệp Vũ Chân bị tiếng vang quá lớn làm kinh hãi. Hứa An Lâm nắm lấy song cửa, hốt hoảng hét lên "Tăng Vũ Sâm, Tăng Vũ Sâm! Cậu làm cái gì mà đóng cửa?"
"Cậu ta không cần đóng, chỉ cần cậu ta rời tay khỏi cái trụ sắt, cửa sắt bằng kim loại hỗn hợp ngàn cân sẽ sập xuống." Andrew cười nói "Cái trụ sắt kia là kỹ thuật khoa học cấp cao, có thể cảm ứng độ ấm cùng mạch đập của con người. Chỉ cần người chạm vào nó là sẽ khởi động được cửa sắt, nhưng chỉ cần bỏ ra, cửa sắt trong một giây sẽ lập tức sập xuống."
"Cho nên nó không cần bẫy ngầm gì khác nhiều nhặn, bởi vì đi một mình không được, đi hai người không được... trừ bỏ Crazy William có thuộc hạ ở lại thì dù nhiều người cỡ nào, ta nghĩ cũng không đi được."
Andrew nhìn thấy sau song cửa sắt hiện lên khuôn mặt Tăng Vũ Sâm, tiếp tục cười "Có điều, chúng ta rất may mắn, có kẻ dũng cảm một mình ở lại hy sinh... Tăng Vũ Sâm."
"Cậu là đồ lừa đảo!" Hứa An Lâm gào lên, oán hận nhìn Tăng Vũ Sâm, rồi đột nhiên với tay vào cửa sắt, gắt gao túm lấy tóc y, giống như hận không thể đem tóc trên đầu y nhổ sạch.
Tăng Vũ Sâm bị kéo đau đến díp mắt. Y vươn tay vuốt ve khuôn mặt Hứa An Lâm, mỉm cười dịu dàng "An Lâm, về sau sẽ không có ai lừa cậu nữa... Nhớ kỹ, sau này lâu cỡ nào đều phải giữ lại một đoá hoa hồng màu lam, đi theo hữu ngạn xoay người mà đi tả ngạn... Còn nữa, già rồi nhất định phải dùng răng giả tốt một tí. Tôi nói thật đấy."
Từ đằng sau, bọn họ đã có thể nghe được tiếng ồn ã chạy trốn. Hứa An Lâm khóc đến nước mắt đầy mặt, Tăng Vũ Sâm hô "Đưa cậu ấy đi đi, Vũ Chân! Phía Đông của ngục giam, Pavadi đã chuẩn bị sẵn trực thăng rồi." Tăng Vũ Sâm hướng Diệp Vũ Chân mà cười "Thiếu gia Diệp, bắt lấy súng!"
Y quăng súng cho Diệp Vũ Chân, ánh mắt Andrew liền loé lên một tia giảo hoạt, thấp giọng cười lạnh.
Diệp Vũ Chân hơi cúi đầu, không để cho ai nhìn thấy nước mắt đã vương trong đôi mắt anh, một tay bắt lấy súng Tăng Vũ Sâm ném đến. Anh cầm lấy cánh tay Hứa An Lâm hét "Nhanh lên chúng ta phải đi rồi!"
Hứa An Lâm gắt gao giữ chặt cửa, liều mạng lắc đầu, dường như đã phát điên mà kêu lên "Tôi không đi! Tôi sẽ không đi đâu cả!"
Diệp Vũ Chân giằng co với hắn một hồi, Andrew bèn một nhát bổ trên cổ hắn, Hứa An Lâm nhất thời hôn mê bất tỉnh.
Tăng Vũ Sâm cùng Diệp Vũ Chân đều lắp bắp kinh hãi. Andrew bắt đầu trèo lên thang, hừ lạnh nói "Đi thôi, nếu không tí nữa muốn đi cũng không đi được đâu!"
Diệp Vũ Chân cõng Hứa An Lâm cũng nhanh chóng đi lên cầu thang. Anh ta liếc qua Tăng Vũ Sâm một lần nữa rồi không còn quay đầu lại thêm lần nào.
Thời điểm Hứa An Lâm tỉnh lại, chỉ thấy Andrew ngồi trong cabin đang chuẩn bị cất cánh.
Diệp Vũ Chân nhẹ nhàng nói với hắn "Em tỉnh rồi. Chúng ta sắp rời khỏi Marocco sớm thôi. Em yên tâm, tôi sẽ xin tiếp viện của Interpol khu vực phụ cận đây, chúng ta sẽ cứu được Tăng Vũ Sâm..."
Hứa An Lâm dại ra gật gật đầu, tựa vào người Diệp Vũ Chân. Diệp Vũ Chân khẽ thở ra, vòng tay ôm trên lưng hắn. Ai ngờ Hứa An Lâm sờ tới túi của Diệp Vũ Chân rút súng ra, nhắm vào hai người kia ra lệnh "Dừng lại, đi ra ngoài hết đi!"
Diệp Vũ Chân cả kinh gọi "An Lâm, em đừng quá xúc động!"
"Em không thể bỏ lại cậu ấy! Anh Vũ Chân." Nuớc mắt chảy ra giàn giụa trên gương mặt Hứa An Lâm "Cậu ấy chỉ có một mình em, em không thể bỏ cậu ấy lại... Em phải đến với cậu ấy."
Andrew định nói gì, Hứa An Lâm đã một đạn bắn về đồng hồ đo độ cao của trực thăng, hét "Đi xuống! Nếu không ta thật sự nổ súng."
Diệp Vũ Chân sửng sốt một lúc, lại thở dài, theo cửa nhảy xuống đi ra ngoài. Andrew thật không nghĩ gã cũng phải làm theo, cũng chỉ phe phẩy đầu nhảy xuống theo sau.
Hứa An Lâm chạy vào ghế lái. Hắn quay lại phía Diệp Vũ Chân nói to "Tổ trưởng, em vẫn luôn muốn trở thành người như anh, có dũng khí, biết nên làm cái gì, không nên làm cái gì. Nhưng em lại không thể như anh được, em xin lỗi... Gấu Bắc Cực ở Amazon đã sớm lựa chọn đáp án. Nó muốn hạnh phúc, không phải muốn biến thành người."
"Tôi sẽ cứu bọn em, tôi cam đoan với em!" Diệp Vũ Chân hướng về hắn trấn an.
"Em chờ tổ trưởng, nếu như hai người chúng em còn sống." Hứa An Lâm chảy thêm một hàng nước mắt, khởi động trực thăng, sau đó cười "Tổ trưởng, súng!" Đoạn tung súng ra ngoài cửa cho Diệp Vũ Chân.
Trực thăng bắt đầu lắc lắc rồi bay lên. Hứa An Lâm tìm kiếm hướng của ngục giam mà lái trực thăng đến. Hắn khóc nấc lên, liên tục tự nói "Tăng Vũ Sâm, cậu là rừng mưa, cậu sẽ không chết ở sa mạc... Tha thứ cho tôi lâu như vậy mới tìm ra cậu. Tôi vẫn không tìm thấy cậu ở đâu, hoá ra cậu vẫn luôn ở ngay đằng sau tôi."
Diệp Vũ Chân phát hiện trong tầm mắt trực thăng bỗng trở nên mơ hồ, mới nhận ra bản thân mình đang rơi nước mắt. Anh bình thản nói "Ta bây giờ mới hiểu vì sao Tăng Vũ Sâm lại thích Hứa An Lâm, bởi vì cậu ta sớm đã biết, vô luận cậu ta muốn đi đâu, chỉ có Hứa An Lâm hiểu ý tình nguyện đi cùng cậu ta, bất kể hậu quả, cũng không đòi hỏi tiền đồ."
"Vũ Chân!"
Andrew muốn đi lên ôm lấy vai anh ta, Diệp Vũ Chân lại thình lình quay lại dí súng vào đầu gã, lạnh lùng thốt ra "Andrew, ngươi bị tình nghi đã giết nhân viên Interpol quốc tịch Iceland - Nickro. Ta là nhân viên Interpol phân bộ Anh quốc Diệp Vũ Chân, hiện tại sẽ thực hiện lệnh bắt giữ với ngươi. Ngươi có thể không nói lời nào nhưng sẽ phải tường trình khẩu cung."
Andrew nhìn vào họng súng đen ngòm đặt trên đầu gã, bất ngờ nở nụ cười, cười đến thực dữ tợn "Ngươi có biết tại sao Tăng Vũ Sâm khẳng định Crazy William sẽ tìm đến chúng ta không?"
Gã quan sát gương mặt đang tức giận cực độ của Diệp Vũ Chân, nói tiếp "Đó là vì Crazy William nóng lòng tìm được đại lý thay hắn rửa tiền, trước kia là Taylor. Nhưng từ khi Taylor bị Interpol các ngươi khiến cho cùng đường, hắn một mực xem xét kỹ đối tượng hợp tác. Ta vừa vặn là một trong số đồng bọn làm ăn với hắn... Mà Crazy William, so ra lại rất tin tưởng bạn tình."
Diệp Vũ Chân trợn mắt với gã, mãnh liệt hô hấp.
Andrew thanh âm trầm đục nói "Diệp Vũ Chân, ta có thể cứu Tăng Vũ Sâm và Hứa An Lâm... Bất quá, ta muốn lấy chính ngươi để đổi lại!"
. / .
vậy là hết r' :"< chương này vừa post vừa chảy nước mắt :"<
Anh ơi, anh ơi anh ơi :'((~
hết truyện thật r' :'(((((((((((~
P/s: ờ, 1 câu của chú Andrew, mở ra đc thêm bộ 2 và thậm chí cả bộ 3 cho hệ liệt =)))))))
Vĩ Thanh
"Ở Amazon có một con gấu Bắc Cực đi dọc theo hữu ngạn sông để tìm cây ngô..." Một cô gái Ấn Độ xinh đẹp ngồi trong một góc quán bar vừa hút thuốc vừa kể.
Chàng trai đối diện cô lẩm bẩm "Nhưng mà... Amazon là vùng nhiệt đới, làm thế nào có gấu Bắc Cực được?"
Cô gái Ấn Độ chỉ hừ lạnh một tiếng "Cậu mà còn sinh ra được thì trên đời này còn cái gì không có khả năng?"
Chàng trai người Hoa vội vàng gật đầu nói "Đúng, đúng!"
"Thế rồi nó rất nhanh phát hiện ra cây ngô không phải ở hữu ngạn, mà là ở tả ngạn..." Cô gái Ấn Độ hít vào một hơi khói thuốc "Làm thế nào mới có thể từ hữu ngạn đi đến tả ngạn trong thời gian ngắn nhất ? Nó đi rất xa rồi mới suy nghĩ cẩn thận, chỉ cần xoay người là hữu ngạn sẽ trở thành tả ngạn..."
Chàng trai rốt cục nhịn không được mà nở nụ cười, cô gái Ấn Độ bất mãn cằn nhằn "Làm sao? Cậu không tin chắc? Nếu không tôi xoay người đi, cậu tự ngồi ở đây!"
"Không phải đâu, Pavadi, cô nói gấu Bắc Cực đi tìm cây ngô, làm thế nào khi gấu Bắc Cực xoay người lại, cây ngô lại có thể chân dài mà ở đằng sau nó được?"
"Ai bảo không thể?" Pavadi hướng đến xa xa ngoắc ngoắc ngón trỏ, một nhân viên phục vụ mặc trang phục cây ngô đi đến trước mặt bọn họ.
Người phục vụ kia mái tóc đen nhánh, tóc mái thật dài, đôi mắt thoạt nhìn giống như ngủ mà không ngủ. Y thực bất đắc dĩ lên tiếng "Xin hỏi hai người muốn uống cái gì?"
Chàng trai người Hoa xấu hổ nói đại một ly bia, chờ người bán hàng trong trang phục cây ngô đi xa về phía sau, hắn hỏi Pavadi "Như vậy liệu có quá đáng quá không?"
Pavadi nhướng mi, hừ nói "Tôi với cha vì anh ấy làm nhiều chuyện như vậy, tìm bản đồ cho anh ấy, hỏi thăm nơi lẩn trốn của Taylor, vì anh ấy mà cứ cuống hết cả lên, cuối cùng lại còn cứu anh ấy lẫn tình nhân của anh ấy một mạng. Anh ấy nói trừ việc theo tôi lên giường, cái gì cũng nguyện ý làm cho tôi!"
Chàng trai tự nhiên ho khan một tiếng, bỗng cảm thấy trong lòng vô cùng hạnh phúc. Loại cảm giác tươi đẹp này trước mắt hắn cứ hưởng thụ đi đã, mặc kệ người khác thôi.
- Toàn văn hoàn -
thế là hết thật r' đấy :(((((((((((((((((((((((((((~~~~~~~~~~
Rainforest ơi~~~~~ :(((((((~~~~~~~~~~~~
Phiên Ngoại:
Cuộc sống hạnh phúc về sau của Hoàng tử với Hoàng tử
Hai hoàng tử ban đêm vẫn thường xuyên làm tình. Có một lần hoàng tử Hứa An Lâm sau khi yêu nhau xong, đã hỏi hoàng tử Tăng Vũ Sâm "Tôi vẫn không liên lạc được với tổ trưởng, anh ấy cứ như mất tích vậy!"
Tăng Vũ Sâm chậm rãi nhắm hai mắt, hơi hé miệng cười "Thiếu gia Diệp còn phải cần tới cậu quan tâm sao?"
"Nhưng cậu nói thử xem anh Vũ Chân rốt cuộc đi đâu rồi?"
"À ha, Vũ Chân đi đâu?"
Hứa An Lâm vẫn còn muốn nói nhưng Tăng Vũ Sâm đã hơi buồn ngủ. Y vô thức lặp lại câu hỏi của Hứa An Lâm. Hứa An Lâm có một chút bất an nhưng lập tức nghĩ đến Diệp Vũ Chân vạn năng như thế liệu có thể gặp chuyện gì, liền an tâm ôm chặt Tăng Vũ Sâm mà ngủ.
Nghĩ đến thời khắc bọn họ mạo hiểm trong ngục giam kia, hiện tại chỉ thấy yên ổn hạnh phúc. Không ngờ là Kha cùng Crazy William cũng có giao tình, hắn thả cho họ một con đường sống đúng theo như lời đã hứa, ngay cả Kha cũng phải giật mình. Thật sự là nhặt được hạnh phúc ah~
Nàng tiên cá hoá thành bọt biển nơi biển rộng xa xôi, hoàng tử với nàng chỉ là tò mò một câu hỏi, câu chuyện cổ tích vẫn như cũ vậy thôi.
Nam Phi có một trường học đứng hàng đầu gần một khu nhà người Hoa, bởi vì hiệu trưởng trường đó là một người trẻ tuổi cực kỳ có mị lực. Rất khó giải thích các bà mẹ trẻ đưa con đến đây học liệu có phải vì điểm này không, nhưng rất rõ ràng chính là, tần suất các bà mẹ tới đưa đón con đột nhiên tăng cực kỳ cao.
Hiệu trưởng trẻ tuổi thích mặc áo đen, khả năng chơi dương cầm phi thường tuyệt vời. Khoa âm nhạc của y luôn có rất nhiều người đến bàng thính (dự thính nhưng không có phát ngôn, ngồi nghe bên cạnh), vì hiệu trưởng luôn nói rằng âm nhạc là căn nguyên của hạnh phúc.
Trong trường học còn có một thầy giáo ngữ văn rất giỏi. Hắn thích kể những câu chuyện cổ tích. Rất nhiều đứa trẻ đều nói vị thầy giáo này kể chuyện so với đọc sách thú vị hơn cực kỳ nhiều.
Trường học tổ chức một cuộc bình chọn giáo viên được yêu quý nhất, hiệu trưởng tỏ vẻ khiêm tốn không tham gia bình xét lần này. Đến khi giám khảo đưa kết quả cho hiệu trưởng, hiệu trưởng tự tin nhận lấy, nhìn lướt qua liền bị kích động, hỏi "Không phải là thầy Hứa An Lâm ư? Sao lại là cô Pavadi rồi?"
Giám khảo không phải không có tiếc nuối mà nói "Bởi vì nhiều vị phụ huynh không cho các em học sinh bỏ phiếu cho thầy Hứa An Lâm, kêu là thầy ấy đối với tác phẩm nổi tiếng thế giới không quá quen thuộc, còn đề cao văn học tu dưỡng."
Hiệu trưởng để ngón tay thon dài của mình trên mặt bàn làm việc, bất đắc dĩ nghĩ thầm: Không tốt tí nào. Tối qua bọn họ vừa mới ăn mừng trước. Hiếm khi được dịp Hứa An Lâm nhiệt tình chủ động, thật đúng là khiến người khác mất hồn nha.
"Cậu là đồ lừa đảo!"
Thầy Hứa An Lâm nổi giận đùng đùng xuất hiện ở cửa, giám khảo tựa hồ đối với chuyện này đã thành quen, thần sắc tự nhiên mà cáo từ rút lui.
Hiệu trưởng bị chấn động, than thở sao thầy Hứa An Lâm lại linh thông tin tức thế, lại nghe hắn gào lên "Cậu vì cái gì lại nói hoàng tử biến thành người, mang theo chim én đi về phía Nam? Rõ ràng là hắn bị người đẩy ngã, chim én cũng bị đông chết!"
Hiệu trưởng ngắm nhìn gương mặt của thầy giáo, đột nhiên cao hứng phấn chấn nói "An Lâm, cậu được bình chọn là giáo viên được yêu mến nhất!"
Mặt thầy giáo lập tức chuyển từ giận dữ sang vui sướng "Thật á?"
"Tất nhiên là thật!" Hiệu trưởng trong lòng chua xót nghĩ cách sắp sửa đi đền bù cho cô giáo Pavadi.
Thầy giáo cũng không muốn tự mình đọc truyện, bởi vì trong lòng hắn chỉ có hiệu trưởng kể cho hắn nghe mới là truyện cổ, mỗi khi biết được kết cục thật sự của câu chuyện hắn lại phẫn nộ, đó là bởi vì một câu chuyện cổ đã bị tiêu thất ngày xưa.
Một cây ngô đi dọc theo bờ sông đi a đi a, có người nói bên cạnh "Có một cây ngô đi theo hữu ngạn sông xuất phát đi tìm hạnh phúc. Này cậu đừng động đậy nhiều, làm ơn tỏ vẻ bộ dáng nghi ngờ đi!"
Cây ngô đành phải quơ quơ đầu, giọng nói kia lại lên tiếng "Biết làm sao bây giờ? Kết quả nó phát hiện gấu hoá ra đang ở bên tả ngạn..."
"An Lâm... Thật sự phải biểu diễn tiết mục này trong ngày kỷ niệm thành lập trường sao?"
Thanh âm kia làu bàu "Không cần lộn xộn... Làm thế nào mới có thể nhanh nhất từ hữu ngạn đi tả ngạn đây?"
Một con gấu nhanh chóng chạy đến phía sau cây ngô hô "Quay lại đây, quay lại đây!"
Cây ngô bất đắc dĩ ngán ngẩm mà xoay người, thấy gấu đang nhe răng cười lớn. Răng nanh của Hứa An Lâm hơi hơi nhô lên về phía trước, lúc cười lên nhìn qua có vài phần trẻ con. Tuy rằng đáng yêu nhưng hắn chẳng chịu cười, chỉ nghe hắn đọc "Nguyên lai chỉ cần xoay người một cái, cây ngô sẽ từ hữu ngạn mà thành đi tả ngạn, bởi vì gấu vẫn luôn một mực ở phía sau nó không rời."
"Đây là truyện khủng bố rồi, An Lâm!" Cây ngô trừng mắt, rồi mỉm cười dịu dàng "Nhưng mà, tôi yêu cậu, gấu ạ."
Gấu ngắm nhìn cây ngô, sau đó cũng nói "Tôi yêu cậu, Tăng Vũ Sâm!"
=Phiên Ngoại Hoàn=
thế là đi đến chặng cuối r' .____. phải chia tay anh Sâm vs bạn Lâm r' T^T
hẹn gặp lại các bạn vs Dục Hải :"D
cơ mà, cặp của anh Sâm .____. hài k thể tả ._____. đầu tiên là DoubleRừng couple aka Rừng nhiệt đới x Rừng trầm an, tiếp là hắc bang x hình cảnh, hoàng tử x hoàng tử, r' thì hiệu trưởng x thầy giáo =)) và cuối cùng là cây ngô x con gấu =)))))))))))~
m' thích cái tựa của chị Hương :"D 2 anh cuối cùng cũng đã tự viết nên 1 câu chuyện cổ tích cho mình :"D 1 câu chuyện cố tích dễ thương từ những kỷ niệm, đến những trắc trở, và đến cả cách 2 nhân vật chính vượt qua và bên nhau :)
dù sao các anh đã rời bỏ cả mafia lẫn cảnh sát hình sự quốc tế để về Nam Phi gõ đầu trẻ, hạnh phúc thế là đc r' :"P
ôi bộ đam mỹ mà m' thích nhất T^T ...
Phiên Ngoại:
Quan Điểm Hoàn Mĩ
Độc giả Tiểu A cảm thấy lơ tơ mơ với nội dung của ‘Rừng Mưa’, thế là quyết định ra đi phỏng vấn các nhân vật trong ‘Rừng Mưa’. Nó tiến vô nhà hát liền bắt gặp một anh chàng tóc mái dài, áo đen, chân đất, nó kích động thôi rồi, bèn vồ đến, mắt long la long lanh: Xin hỏi, anh là Tăng Vũ Sâm phải hông ạ?
Anh chàng kia ngẩng đầu lên, cười cười: Hổng phải đâu!
Tiểu A ú ớ, sau đó cười há há: Anh rõ ràng là Tăng Vũ Sâm mừ lị!
Tăng Vũ Sâm mỉm cười: Một khi cậu biết tỏng rồi cớ chi còn hỏi làm gì?
Tiểu A: >
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...