"Thế nhưng, nhìn thần sắc hắn hình như rất hận anh a!" Vinh Kính có chút lo lắng, "Có thể năm đó hắn giết chết nhân viên kia là có nguyên nhân gì không? Hắn với anh quan hệ thế nào?"
"Chỉ là bạn học thôi." Tạ Lê Thần suy nghĩ một chút, "Tôi từ trước đến nay đều là độc lai độc vãng, hắn và tôi... Cũng coi như bạn bè quen biết."
"Tả Lập Đình, anh có gạt tôi không đó?" Vinh Kính híp mắt tới gần Tạ Lê Thần, "Hắn có phải đã làm chuyện gì, khiến anh có chút phản cảm, bởi vậy hắn có bị vào tù anh cũng không cứu hắn?"
Tạ Lê Thần sửng sốt, lập tức cười lắc đầu, "Cậu không cần hiểu tôi như vậy chứ?"
Vinh Kính ngồi xuống, đưa lưng về phía Tạ Lê Thần, hai lưng kề sát, "Nói! Không được gạt tôi."
"Tư thế này là sao đây? Muốn ngồi thì ngồi vào trước này!" Tạ Lê Thần nói còn chưa dứt lời, bị Vinh Kính dùng khủy tay hung hăng chọc, "Tôi như vậy có thể cảm giác được nhịp đập tim anh, có thể cảm giác được thay đổi tâm trạng của anh, dừng mơ nói dối với tôi! Hiện tại thành thật mà nói đi, năm đó sao lại không giúp hắn?"
"..." Tạ Lê Thần trầm mặc một hồi, "Steve người này bình thường rất kỳ quái, hắn bình thường luôn tưởng tượng cảnh giết người các loại. Người nhân viên kia, sau khi khám nghiệm tử thi, trên người có hơn 40 vết đâm. Hơn nữa ngày đó Steve thực sự là dến hai mắt cũng đều đỏ, lúc dùng hết sức đâm trên mặt hắn còn có nét cười. Tôi lúc đó kéo hắn ra không nổi, hắn còn rất điên cuồng hỏi tôi có muốn đâm mấy nhát hay không, rất kích thích... Vì vậy tôi nghĩ, ngục giam thực sự rất thích hợp với tên điên đó, người như vậy nếu như thả ra bên ngoài chắc chắn sẽ hại chết càng nhiều càng nhiều người... Huống hồ hắn thông minh, lại giàu có như vậy." Tạ Lê Thần nói đến đây, dừng lại một chút, "Thế nên sau đó luật sư biện hộ cho hắn tìm tôi, muốn tôi khai gian nói hắn là bị người nhân viên kia công kích trước rồi mới phản kích, tôi cự tuyệt."
"Thế đúng là lý do cấu thành nỗi hận của hắn đối với anh, bởi vậy ra tù rồi tới tìm anh báo thù đầu tiên sao?" Vinh Kính nghĩ đầu mối này so với cái gì Phùng Kiêu Viễn và vong hồn đòi mạng đáng tin hơn nhiều.Nhưng mà Tạ Lê Thần đang chống cằm đờ ra, trong lòng y đang suy nghĩ cái gì, chưa từng có ai đoán được.
Vinh Kính cũng không truy hỏi thêm, hai người đi dạo một hồi tại cung hải dương, mấy con rùa biển chầm chậm bươi trong làn nước biển vận động thong thả làm giảm bớt áp lực tâm lý của hai người.
Trên đường trở về, hai người vẫn không nói gì với nhau, Tạ Lê Thần tâm sự nặng nề, Vinh Kính nghi ngờ dày đặc.
Nghi ngờ? Vinh Kính nghi ngờ ai? Tất nhiên là Tạ Lê Thần.
Từ thông tin Kolo cung cấp, Tạ Lê Thần là một thiên tài đáng sợ, cũng là một thương nhân thần bí .
kỹ năng phân liệt nhân cách của y, có chút cùng loại với biến thái! Vinh Kính nhớ rõ lúc anh vừa tiếp nhận nhiệm vụ, Kolo hình dung qua năng lực của Tạ Lê Thần cho anh -- vũ khí không thể dự đoán lực sát thương siêu cường! Phải khống chế tốt y, nếu không ai biết nhân cách y sẽ biến thành cái dạng gì. Người có nhiều nhân cách đại đa số đều có cả ác tính và thiện tính, lỡ đâu phân liệt thành ác tính, loại nguy hiểm đó không phải chỉ hai chữ "kẻ xấu" đơn giản là có thể khái quát. Lúc cần thiết, nếu không bài trừ được trước khi không khống chế được nữa, thì phải giết chết ngay.
Vinh Kính vẫn cho rằng Kolo đang đùa với mình, thế nhưng hôm nay thấy thế này... Anh căn bản không hiểu Tạ Lê Thần. Làm một người mà trong cơ thể tồn tại rất nhiều nhân cách, y thực sự sẽ có một ngày quên mất sự tồn tại của chính bản thân mình.
Vinh Kính không hiểu sao thấy có chút thương cảm. Kỳ thực không thể phủ nhận, mấy ngày nay ở cùng nhau, anh không ghét Tạ Lê Thần, thậm chí còn phát hiện rất nhiều ưu điểm ở y, muốn cùng y hòa thuận ở chung, hợp tác mà...
Vinh Kính từ trước đến nay cũng là độc lai độc vãng, lúc ban đầu, anh cũng từng hợp tác. Trên đời này chuyện thống khổ nhất, là khiến một người cô độc kết giao một người bạn, sau đó lại làm cho người bạn đó chết ở trước mặt người kia.
Về nhà, Vinh Kính kể đại thể chuyện xảy ra cho An Minh Nghĩa và Sara.
Hai người cũng không nói thêm cái gì, đều rời đi thăm dò đầu mối, ở cửa đã sắp xếp lượng cảnh sát nhất định phụ trách bảo hộ.
Tạ Lê Thần tiếp tục luyện thể lực và công phu Vinh Kính dạy cho y, Vinh Kính ngồi xếp bằng ở sô pha, vừa xem máy tính, vừa vuốt Bolt đi qua làm nũng, quan sát nhất cử nhất động của Tạ Lê Thần.
Tạ Lê Thần tự thân vận động, trên mặt không có biến hóa biểu cảm gì.
Qua khoảng một giờ, Tạ Lê Thần cuối cùng cũng nhịn không được , "Thỏ, cậu làm gì vậy? Nhìn mãi thế? Còn nhìn nữa tôi ăn tươi cậu đó!"
Vinh Kính xoa xoa quai hàm cứng ngắc, khinh bỉ lườm Tạ Lê Thần, giơ tay cầm máy tính bảng qua, nói, "Tôi cho anh làm mấy thí nghiệm tâm lý nhé?"
"Hả?" Tạ Lê Thần ngẩng mặt lên, tiếp tục đạp máy tập, hỏi, "Trắc nghiệm tâm lý hay là tư suy nhanh a?"
"Ít nói nhảm, anh phải trả lời anh, không được suy nghĩ!" Vinh Kính nói rồi, lấy đề ra, đây là đề mục dùng để trắc nghiệm chỉ số nguy hiểm của người được hỏi, tính toán nhân tố ước định mức nguy hiểm."Câu một." Vinh Kính hỏi, "Thấy có người rơi xuống nước, phản ứng đầu tiên của anh là gì?"
Tạ Lê Thần trừng mắt nhìn, hỏi, "Là thấy có người rơi xuống nước hay thấy có người ở trong nước kêu cứu a?"
"Thấy người sắp chìm kêu cứu." Vinh Kính nói.
"Ờ..." Tạ Lê Thần suy nghĩ một chút, "Phải xem là ai đã, nếu như là người quan trọng với tôi, sẽ xuống cứu."
"Chỉ cứu người thân?" Vinh Kính nhíu mày.
"Kỹ năng bơi của tôi không tốt ." Tạ Lê Thần lắc đầu, thành thật mà nói, "Kỹ năng bơi không tốt thì đừng tùy tiện xuống nước cứu người, nếu không không cứu được người còn có thể hại chết chính mình, đó là biểu hiện vô cùng không có lý trí, tìm cứu trợ có hiệu quả thì hợp lý hơn."
"Ừm..." Vinh Kính gật đầu, giúp Tạ Lê Thần viết lại đáp án.
"Câu hai." Vinh Kính hỏi tiếp, "Đang ngủ, nghe được một tiếng 'đùng' giống tiếng súng, phản ứng đầu tiên của anh là gì?"
Tạ Lê Thần nhún nhún vai, "Dậy đi xem."
"Không báo cảnh sát sao?"
"Có thể chỉ là bình thuỷ phát nổ mà thôi." Tạ Lê Thần buồn cười, "Làm gì cần nghi thần nghi quỷ vậy, lực lượng cảnh sát có hạn, để lại cứu người cần cứu hơn đi."
"Vậy nếu như anh ở tầng hai mươi, buổi tối nghe thấy có người đang đứng ở ngoài cửa sổ nơi hoàn toàn không có khả năng đứng gõ gõ cửa, anh sẽ làm gì?" Vinh Kính điền xong đáp án câu hai, hỏi Tạ Lê Thần câu ba.
"Mở cửa sổ nhìn!" Tạ Lê Thần cười, "Nói không chừng là thiên sứ nha."
"Đừng có giỡn, trả lời đàng hoàng." Vinh Kính nghiêm túc hỏi.
"Nhìn a!"
"Không trốn?"
"Nhảm!" Tạ Lê Thần buồn cười, "Tôi làm sao phải trốn? Thứ đó mà là người tôi không sợ, không phải người thì trốn được ích gì!"
Vinh Kính nheo lại mắt, "Vậy... Câu bốn, có tin trên đời có ma không?"
Tạ Lê Thần nhún nhún vai, "Không tin."
"Vì sao?"
"Chưa thấy bao giờ a."
"Câu cuối cùng." Vinh Kính nghiêm túc hỏi y, "Nếu như người thân cận nhất với anh, nói cho anh người đó là một tên ác ôn, đã gây tội ác tày trời, anh có buộc người đó đi tự thú không?"
"Thân cỡ nào?" Tạ Lê Thần hỏi ngược một câu.
"Người yêu..."
"Không." Tạ Lê Thần thốt ra, không chút do dự.
"Người đó thực sự đã làm chuyện rất rất xấu, chuyện thương thiên hại lý trời đất khó dung không đó." Vinh Kính cẩn thận bổ sung, "ANh định trợ Trụ vi ngược?"
"Ừm... Trên cơ bản tôi sẽ không yêu người như thế." Tạ Lê Thần lắc đầu tiếp tục đạp máy.
"Giả dụ thôi? Anh sẽ làm sao?"
"Làm sao a?" Tạ Lê Thần suy nghĩ một chút, "Tôi thông minh như vậy lại giàu có như vậy, kiểu gì chả nghĩ ra cách giải quyết.""Đồ bại hoại!" Vinh Kính hạ lời bình, "Thiện ác bất phân lập trường không lại còn không có logic!"
"Con thỏ chết tiệt nhà cậu a, cậu chờ đó." Tạ Lê Thần giống như không phục đáp lại, cầm lấy khăn mặt lau mồ hôi, chạy đi tắm.
Vinh Kính lén lút gửi đáp án cho chuyên gia tâm lý ước định của Kolo, lão giáo sư Diệp.
Ông ấy xem xong đáp án, một lúc lâu sau, gửi lời bình lại cho Vinh Kính -- là người tốt.
"Sao?!" Vinh Kính hất máy tính, "Ông ấy không lẩm cẩm đấy chứ, thế mà là người tốt ư?!"
Lúc này, Tạ Lê Thần vừa lúc từ trong phòng tắm đi ra, xoa tóc, "Ai lại chọc giận cậu vậy, con thỏ nóng nảy?"
Vinh Kính đang tranh luận cùng lão Diệp, tùy ý khoát tay vớiTạ Lê Thần, "Không có!"
Tạ Lê Thần mỉm cười vươn qua.
Vinh Kính không hiểu hỏi lão, "Vì sao? Y bại hoại như vậy mà còn nói là người tốt?!"
"Bại hoại chỗ nào?!" Lão Diệp hỏi ngược, "Người này thẳng thắn thành thực không ra vẻ, với bạn bè trọng tình nghĩa, hơn nữa có trí tuệ và tài năng quyết đoán, không lê thê không thiếu quả quyết cũng không kích động, xét tổng thể mà nói rất xuất sắc!"
Vinh Kính nghiến răng, nhìn chằm chằm màn hình vận khí.
Tạ Lê Thần thấy biểu cảm anh thú vị, liền cướp lấy máy tính, "Trắc nghiệm tâm lý của tôi điểm thế nào?"
Vinh Kính nhanh chóng định đóng máy tính lại không cho y xem, Tạ Lê Thần tay mắt lanh lẹ giành lấy, cùng lúc Vinh Kính đuổi theo, y đã thấy được đáp án của lão Diệp trên màn hình, mừng rỡ cười không ngừng.
"Ông ấy già lẩm cẩm rồi!" Vinh Kính nói, "Nói không chừng tính sai kết quả, anh đừng đắc ý."
Tạ Lê Thần gửi cho lão Diệp một icon choáng váng, lão Diệp gửi lại một icon dựng thẳng ngón giữa, khiến Tạ Lê Thần cười ha ha.
Vinh Kính muốn cướp máy tính đi.
"Chờ một chút!" Tạ Lê Thần gọi Vinh Kính lại, "Tôi cũng làm một bài cho cậu!"
Vinh Kính nheo lại mắt, "Cự tuyệt! Tôi có chuyện nghiêm túc phải làm!"
"Có qua có lại!" Tạ Lê Thần ngồi xuống sô pha, tùy tùy tiện tiện tìm kiếm đề, chuyên mục ước định tâm lý của Kolo có rất nhiều tài liệu và gói câu hỏi, "Câu một!"
Tạ Lê Thần hỏi Vinh Kính, "Lần khóc nhè cuối cùng là khi nào?"
Vinh Kính nhăn mặt nhíu mày, "Tôi cho tới bây giờ chưa từng khóc, đổi câu khác!"
Tạ Lê Thần cười trêu anh, "Suy nghĩ một chút đi!"
"Không muốn!" Vinh Kính cự tuyệt, "Đừng có hỏi loại vấn đề buồn chán này!"
"Được được." Tạ Lê Thần đổi câu khác, "Mối tình đầu là lúc nào?"
Vinh Kính bĩu môi, "Chưa từng có!"
"Sao? Thật à?" Tạ Lê Thần cảm thấy rất hứng thú hỏi, "Nói cách khác, cậu lớn như vậy rồi mà ngay cả cầm tay con gái cũng chưa từng cầm?""Ừm..." Vinh Kính xoa xoa cằm, "Nếu không tính mấy nữ nạn nhân đã cứu, cơ bản là thế."
Tạ Lê Thần gật đầu, giống như rất thoả mãn với đáp án, hỏi tiếp, "Vậy cậu có thích ai hay không?"
"Có a." Vinh Kính trả lời một câu, Tạ Lê Thần lo lắng đổ mồ hôi, hiếu kỳ hỏi, "Ai a?"
"Rất nhiều." Vinh Kính thuận miệng trả lời.
"Tôi đang nói, cậu có đối tượng thầm mến hay không!"
Vinh Kính lắc đầu, "Không có."
"Với một nửa của mình có yêu cầu gì không?" Tạ Lê Thần tiếp tục hỏi.
Vinh Kính hiếu kỳ đi qua nhìn, anh ta dùng gói câu hỏi gì vậy, vì sao lại hỏi loại vấn đề buồn chán đó?
"Trắc nghiệm cậu có thể trở thành một CROW thích hợp hay không!" Tạ Lê Thần ôm máy tính, đẩy Vinh Kính ra không cho anh nhìn, "Tiếp tục trả lời câu hỏi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...