Hắc Nguyệt Quang

Chỉ mới đi vài bước, tôi đã thấy run sợ.

Mọi người đang thì thầm nói nhỏ, thậm chí tôi còn nhìn thấy bà nội Thẩm Tiêu, là bà cụ sang trọng trang nhã kia.

Bà cụ hơi sửng sốt.

Tôi dừng lại, thôi rồi, tôi đã phá hủy chuyện tốt của cháu trai cưng của bà rồi. Liệu bà cụ có ăn thịt tôi không?

"Bà nội anh liệu có bị tức chết không?"

Tôi nghiến răng nói bên tai Thẩm Tiêu.

Thẩm Tiêu nghiêng đầu nghe tôi nói, xong thì bơ tôi luôn.

"Thôi rồi, bà cụ nhà anh đang đi về phía này, bà sẽ không đánh em chứ?"

"Xong rồi, vợ chưa cưới của anh cũng đến luôn, liệu cô ấy có tát em không?"

Má ơi, tôi sợ thật đấy.

"Giang Yêu Yêu, bao nhiêu năm rồi, sao em vẫn nói nhiều vậy hả? Thảo nào bọn nhỏ lại thích lảm nhảm như vậy."

Hai người đó tới càng gần, tôi muốn rút tay về nhưng lại bị Thẩm Tiêu nắm chặt.

"Thẩm...."

Quý Như Du vừa lên tiếng, tôi đột nhiên rút tay ra.

“Hai người đừng hiểu lầm, bọn tôi không có quan hệ gì hết!"

Thấy họ trợn mắt há mồm, tôi giải thích.

“Thật đấy! Ngày mai tôi sẽ về nhà luôn."

"Không được đi!"

Hai người đồng thời nói.

"Hả?"

"Thế nên, Quý Như Du là em họ của anh?"

Thẩm Tiêu gật đầu, vặn chai nước cho tôi.

“Em đừng giận, anh đã giải thích rồi, là em không tin thôi."

Trên đường trở về từ bữa tiệc, Thẩm Tiêu giải thích hết mọi chuyện.

Quý Như Du cũng đăng lên Weibo một lần nữa:

[Hoàn thành nhiệm vụ bà ngoại giao, kết thúc hành trình giúp đỡ anh họ theo đuổi vợ! Anh họ, sau này phải xem biểu hiện của anh rồi!@Thẩm Tiêu.]


Còn đăng hình bắt tay.

"Thẩm Tiêu, trêu đùa em vui lắm phải không?"

Tôi tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Tiêu, không hiểu sao anh lại trở nên như vậy.

“Hành vi thường ngày của người xuất gia đâu rồi?"

"Yêu Yêu, anh không phải người xuất gia."

Tôi trầm mặc, không biết nên trả lời thế nào.

"Tối nay về nhà có một bất ngờ nữa. Lúc đó em... Đừng giận."

Thẩm Tiêu nhận lấy chai nước từ tôi, vẻ mặt hiếm khi thấp thỏm.

_______________

"Mẹee..."

Tôi về nhà đã thấy một viên đạn nhỏ bay tới.

Lúc này anh trai tôi cũng gọi điện.

"Yêu Yêu, em tìm được ba bọn nhóc sao không nói sớm. Haizz, em gả đi được là anh yên tâm rồi, em cứ ở Bắc Kinh đi, đừng về nữa."

Cúp máy, tôi nhìn hai đứa nhóc ôm hai bên chân tôi, ngửa mặt 45 độ nhìn lên trời.

____________

"Nên anh đã biết tụi nhỏ là con anh?"

Vất vả lắm mới dỗ được bọn nhỏ đi ngủ, tôi khoanh tay nhìn Thẩm Tiêu ngồi trong thư phòng.

Thẩm Tiêu đẩy mắt kính, nhìn hồ sơ trước mặt.

“Đúng vậy."

"Biết từ khi nào?" Tôi tiếp tục tra hỏi.

Phật tử gì chứ! Rõ ràng là con cáo già!

Hai lần trước tôi sơ hở mà anh không vạch trần tôi.

Được lắm, bây giờ thì cho tôi bất ngờ lớn luôn.

Thẩm Tiêu đẩy kính, như đang nhớ lại.

“Chắc là... Lúc em vừa mang thai thì anh đã biết."

"Gì!!!" Tôi sợ hãi bật dậy khỏi ghế, "Anh anh anh...."


"Lúc ấy em vừa vào giới giải trí, hot search mắng em là do anh xóa... Xin lỗi, chuyện này anh làm không tốt, sau này sẽ không như vậy nữa."

"Còn bộ phim đầu tiên em làm nữ chính cũng do anh đầu tư, hơn nữa anh còn chỉ định em làm nữ chính. Nhưng lúc anh đầu tư cũng là lúc em đã diễn rất nhiều vai phụ, có đủ khả năng làm nữ chính rồi."

"Sân khấu kịch ở thôn cũng là do anh đầu tư dựng lên, sau này em muốn hát thì cứ hát, chắc chắn sẽ có người nghe."

Tôi im lặng.

Thảo nào bao nhiêu năm tôi ở trong giới giải trí sóng yên biển lặng, dù có một vài bình luận tiêu cực thì cũng không gây ảnh hưởng lớn.

Hóa ra là vì đây.

Bỗng nhiên tôi nhớ ra gì đó, nhìn anh.

“Vậy đoàn kịch Bắc Kinh...."

"Yên tâm, anh sẽ không nhúng tay vào, nếu em trúng tuyển là do em có năng lực."

"Anh.... Sao anh phải làm vậy?"

Suy nghĩ của tôi đột nhiên trở nên hỗn loạn, hỏi xong, tôi cũng không mong được anh trả lời mà tự chạy ra ngoài.

Có lẽ tôi phải ở một mình suy nghĩ một lúc.

Vừa ra đến cửa đã bị Thẩm Tiêu ngăn lại.

"Yêu Yêu, em không biết tại sao anh làm vậy sao?"

Thẩm Tiêu vội vã chạy đến, đây là lần thứ hai anh vứt bỏ bình tĩnh vì tôi.

Lần đầu tiên là vào một buổi tối 5 năm trước.

Thẩm Tiêu phẫu thuật mất mười tiếng, buổi phẫu thuật thành công.

Anh vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, tôi chưa kịp nói gì với anh thì anh đã bị gọi đi.

Mãi đến sáng cũng chưa về.

Hỏi y tá thì mới biết một bệnh nhân của anh đã qua đời.

"Đó là bệnh nhân đầu tiên của bác sĩ Thẩm, vất vả lắm mới chờ được đến lúc cấy ghép tim, haizz, tôi cũng đau lòng thay."

"Đúng thế, không biết bác sĩ Thẩm khó chịu đến mức nào, chắc anh ấy lại muốn đi chùa rồi."

"Có lần bệnh nhân của bác sĩ Thẩm qua đời, anh ấy ăn chay ba ngày, ở trong miếu một tuần mới ra."

Nghe vậy, tôi đã cảm nhận được lúc đó Thẩm Tiêu đau khổ đến mức nào.


Tôi tìm được anh ở bồn hoa.

Anh cuộn tròn trên ghế, hai tay ôm khư khư chân mình, nắm chặt tay.

Cảm giác lúc ấy là gì?

Tôi hoàn toàn quên mất nhiệm vụ của mình, chỉ muốn ở bên cạnh anh.

Thậm chí tôi còn nghĩ, nếu xuất gia có thể khiến anh bớt đau khổ thì có lẽ cũng không phải chuyện xấu.

Tôi nhẹ nhàng đến gần, gỡ từng ngón tay của anh ra.

“Thẩm Tiêu, không phải lỗi của anh. Chỉ là... đứa bé sẽ đến một nơi tốt đẹp hơn, đến một nơi mà nó có một trái tim đập bình thường thôi."

Sau khi gỡ tay anh ra, anh đột nhiên nắm lấy tay tôi, ngồi dậy, ôm chầm lấy tôi.

“Yêu Yêu.... Yêu Yêu, tôi đau lắm... Là tôi không cứu được họ, là tôi không tốt..."

Tim tôi như bị cào mạnh, nước mắt đột ngột rơi xuống.

"Thẩm Tiêu.... Anh không có khả năng cứu hết mọi người..."

Thẩm Tiêu không nói, chỉ ôm chặt tôi.

Đêm thu rất lạnh, cái ôm của Thẩm Tiêu cũng lạnh.

Tôi chỉ muốn mang lại ấm áp cho anh.

Một lúc lâu sau, tôi mới cử động tay, mười ngón tay đan vào tay anh.

“Thẩm Tiêu, đã một ngày anh không nghỉ ngơi rồi, tới phòng nghỉ ngủ được không?"

"Yêu Yêu... Yêu Yêu..."

Giọng anh đau khổ đến run rẩy.

"Ừ, em đây...."

Vừa dứt lời, anh đã hôn tôi, hôn mạnh đến nỗi tôi ngửa đầu ra sau.

Anh đỡ tôi, "Yêu Yêu, em đồng ý không?"

"Đồng, đồng ý...."

Đồng ý cái gì?

Còn chưa phản ứng lại đã bị anh lôi kéo đi thẳng vào phòng nghỉ của anh.

Phòng nghỉ của Thẩm Tiêu do anh tự dọn dẹp, ngoại trừ anh thì không có ai vào.

Có lẽ tôi đau lòng cho anh hơn cả lý trí, có lẽ là do ma xui quỷ khiến, hoặc là do đàn hương trong phòng đã chiếm mất trái tim tôi.

Tôi không từ chối.

Thẩm Tiêu bình tĩnh, giữ mình, còn nhân từ hơn cả bác sĩ.

Nhưng đêm đó, anh buông bỏ tất cả, trong mắt anh dường như chỉ còn tôi.


"Yêu Yêu.... Yêu Yêu...."

"Em đây, Thẩm Tiêu, em ở đây, anh đừng buồn."

Tôi không biết mình có phải là công cụ giải quyết đau khổ của anh không.

Sau khi tỉnh lại, tôi nhìn tượng Phật trong phòng, không thể lấy lại bình tĩnh.

Thẩm Tiêu có hối hận không? Có hận tôi không?

Tôi đã hại anh phá giới.

Cho nên tôi chạy.

Hết cách rồi, tôi thừa nhận mình rung động với Thẩm Tiêu.

Nhưng tôi và anh... Không thể nào.

Nghĩ xong, tôi nhìn Thẩm Tiêu đứng trước mặt, chớp mắt.

“Bởi vì anh hận em? Muốn em chết mệt vì công việc?"

"Giang Yêu Yêu!"

Thẩm Tiêu ôm đầu tôi.

“Em nhìn vào mắt anh đi, em không cảm nhận được sao? Em thật sự không cảm nhận được là anh thích em sao?"

"Nhưng mà.... Chẳng phải anh một lòng hướng Phật sao?"

Anh thành kính thờ Phật như vậy cơ mà.

Anh là Phật trong lòng bệnh nhân, tôi không thể nào là nguyên nhân phá vỡ quy luật của anh được.

"Yêu Yêu, em là tục niệm duy nhất của anh."

"Em... Là tục niệm duy nhất của anh?"

Tôi lặp lại, tim đập kinh hoàng.

Thịch, thịch, thịch...

Anh cũng cho tôi thời gian phản ứng, tôi yên lặng nhìn anh, đột nhiên không biết nên làm gì.

Cuối cùng, tôi nắm tay anh đặt lên trước ngực mình.

“Thẩm Tiêu, trái tim này, 5 năm trước đã đập vì anh rồi."

Anh ấn đầu tôi vào ngực anh, trái tim kia ít nhất phải đập 130 nhịp trên phút.

"Anh cũng vậy. Anh cũng phá luật vì em."

Sáng hôm sau, điện thoại của Quý Như Du vang vọng khắp biệt thự nhà họ Thẩm:

"Chị dâu! Cuối cùng chị cũng là chị dâu của em rồi! Ngại quá, là em tưởng là vòng bạn bè nên đăng nhầm thôi!"

"Nhưng mà nhà họ Thẩm cũng phải thanh toán tiền làm diễn viên cho em chứ nhỉ? Tiền cát xê của em đắt lắm đó!"

_______________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận