Chương 3.
Ra sức chửi thái tử, thụ phong quận chúa
Dịch: Dã Lam
Lời đồn như trận mưa xuân, chỉ qua một đêm đã thấm ướt cả kinh thành, đợi đến lúc truyền đến phủ tướng quân thì đã thêm mắm dặm muối không biết mặn cỡ nào rồi, chiên xào rán hầm điên cuồng đủ kiểu.
"Tiểu thư, bên ngoài đều nói gần nửa tháng rồi người không ra ngoài." Nhẫn Đông vừa chải đầu cho Dịch Dao, vừa nhìn vào mắt tiểu thư qua gương đồng: "Chắc chắn là bị thích khách làm nhục, không còn mặt mũi đi ra ngoài."
Mỹ nhân trong gương đồng không hề thay đổi biểu cảm: "Bọn họ thích đồn đại như vậy thì tối nay chúng ta hãy mặc bộ trang phục thật xinh đẹp đến tham gia yến tiếc sinh nhật của trưởng công chúa An Lạc để bọn họ tức một trận ra trò."
Trong ký ức kiếp trước của nàng, nàng và thái tử lập hôn ước trong ngay trong tiệc mừng sinh nhật của trưởng công chúa An Lạc, nếu đời này muốn thay đổi vận mệnh thì phải bắt đầu từ buổi tiệc sinh nhật này.
"Tiểu thư, người muốn mặc váy màu gì?" Nhẫn Đông gọi nha đầu làm việc nặng mang một đống váy ra, đặt từng cái trước mặt Dịch Dao, chờ nàng chọn.
Dịch Dao nhìn lướt qua, không phải màu ánh trăng thì là trắng thuần, thêm chút màu sắc thì là màu xanh lá trà khiêm tốn.
Mấy màu sắc này đều thích hợp với nữ chủ nhân trong nhà, không nổi quá nổi bật, nho nhã, thanh thoát.
Sống lại một đời, Dịch Dao không muốn tiếp tục làm một nữ tử cẩn thận dè dặt, dịu dàng hiền lành nữa, vì thế nàng khoát tay, bảo Nhẫn Đông thưởng mấy bộ y phục đó cho mấy nha đầu.
"Chọn một bộ màu đỏ mang đến đây." Dịch Dao đi tới trước song cửa sổ, tầm mắt nàng dừng ở một chậu hoa hồng đỏ mới nở vô cùng đẹp đẽ: "Tiệc sinh nhật đêm nay, ta muốn làm một đóa hoa hồng đỏ có gai."
Nàng cắt một bông hoa hồng nở rộ, trực tiếp cài lên búi tóc, chấm một nốt son đỏ lên giữa lông mày.
Thay sang bộ váy máu đỏ rực rỡ như ngọn lửa, cả người nàng hệt như một con phượng hoàng dục hỏa trùng sinh.
Dịch Dao hài lòng nhìn mỹ nhân với trang sức đỏ trong gương đồng, vịn tay Nhẫn Đông đi ra khỏi phủ tướng quân, bước lên xe ngựa, chậm rãi đi về phía cửa cung.
Tiệc rượu đã bắt đầu, hoàng đế Nguyên Đức và hoàng hậu ngồi trên cao, nhỏ giọng trò chuyện.
Trưởng công chúa An Lạc ngồi bên phải nhìn quanh đám người hồi lâu, nhíu mày hỏi hoàng hậu: "Dao Dao đâu rồi, sao nàng ấy còn chưa tới?"
Vẻ mặt hoàng hậu mất tự nhiên: "Chắc là nhiễm phong hàn, gần nửa tháng nay cũng không thấy con bé vào cung."
Trong cung có ai không biết chuyện Dịch Dao bị thích khách bắt đi chứ? Hoàng hậu chỉ đang giả vờ không biết mà thôi, đồng thời lén nhắc nhở thái tử bỏ mối hôn sự với phủ tướng quân, hoàng thất tuyệt đối không thể cưới một nữ tử bị người ta vấy bẩn.
Bởi vậy, nửa tháng nay, thái tử Cảnh Chiến không đến phủ tướng quân nữa.
Dịch Dao lớn lên từ bé bên trưởng công chúa nhưng trưởng công chúa rất ít khi xuất cung, dạo dần đây nghe không ít tin đồn không tốt liên quan đến Dịch Dao, trong lòng nàng ấy cũng có chút lo lắng.
Nhị công chúa Cảnh Niệm Nhi hừ lạnh nói: "Nàng ta làm gì có mặt mũi mà đến chứ, sự trong sạch của một nữ tử bị mất rồi, nam tử nào trong kinh thành cũng tránh không kịp, ta thấy sớm muộn gì nàng ta cũng cạo đầu vào miếu làm ni cô."
Cảnh Niệm Nhi là muội muội cùng một mẫu thân với thái tử, bình thường nàng ta là người quan hệ tốt nhất với Lục Phi Tuyết, nàng ta hy vọng Lục Phi Tuyết làm thái tử phi, nhưng thái tử ca ca khăng khăng ngày nào cũng chạy đến phủ tướng quân, vì vậy nàng ta vô cùng ngứa mắt Dịch Dao.
Lục Phi Tuyết vỗ nhẹ ống tay áo Cảnh Niệm Nhi, nhỏ giọng nói: "Nhị công chúa, Dịch Dao đã đủ đáng thương rồi, muội đừng nói nàng ta nữa."
"Ai bảo nàng ta cướp vị trí thái tử phi với tỷ chứ?" Cảnh Niệm Nhi chẳng thèm lo gì hết, cơn giận trong lòng bộc phát ra ngoài: "Cầm, kỳ, thi, họa, nàng ta có gì sánh được bằng tỷ? Ta thấy có cái bản lĩnh không biết xấu hổ là nàng ta giỏi hơn chúng ta."
Vừa dứt lời, giữa đám túm tụm các thái giám cung nữ, Dịch Dao chầm chậm đi tới.
"Dao Dao, ngồi bên này." Trưởng công chúa vẫy tay với nàng, Dịch Dao nở một nụ cười thật tươi với nàng ấy, nhấc váy, thoải mái đi qua đó ở ngay trước mặt mọi người.
Bộ váy đỏ từ đầu tới chân của nàng thực sự chói mắt.
Cảnh Niệm Nhi và Lục Phi Tuyết sững sờ nhìn nàng chằm chằm, trong lòng vẫn thấy kỳ lạ, trước đây Dịch Dao chỉ thích mặc màu trắng, chưa từng thay đổi kiểu y phục, sao hôm nay như thay đổi thành một người khác vậy?
Các nam tử nhà quyền quý khác ở đó đua nhau nhìn nữ tử mặc đồ đỏ ngồi bên cạnh trưởng công chúa, nhất thời nhìn mãi đến mức thất thần.
Vẫn luôn nghe rằng Dịch Dao và Lục Phi Tuyết ngang hàng nhau ở vị trí đệ nhất mỹ nhân kinh thành, nhưng hôm nay so sánh thì Dịch Dao trội hơn hẳn, đặc biệt là đóa hoa hồng trên búi tóc nàng.
Vẻ đẹp ấn tượng bất ngờ chấn động lòng người!!!
Còn Lục Phi Tuyết mặc váy màu ánh trăng nên nhạt nhòa hơn nhiều.
Quả nhiên màu trắng tưới mát trong trẻo đến đâu cũng không thể chèn ép khí thế của màu đỏ tươi.
Ở khu vực của các nam tử làm quan, Dung thiếu khanh đang nói chuyện phiến với người khác, nghe bảo Dịch Dao đến rồi thì giương mắt lên nhìn, ngọn lửa rực rỡ kia rơi vào mắt hắn, qua một lúc lâu vẫn không thể vơi bớt đi.
Dịch Dao cảm nhận được sự chăm chú ấy, quay sang nhìn, bỗng chạm mắt với Dung thiếu khanh, nàng nhớ tới đêm Dung Huân ôm nàng về nhà nên ánh mắt thoáng hiện sự cảm kích, nở một nụ cười xinh đẹp với hắn.
Dung thiếu khanh cũng cười với nàng, nụ cười ấy khiến các nữ tử quyền quý ở kinh thành đều tưởng rằng hắn nhìn mình để rồi thi nhau đỏ mặt.
Dịch Dao vừa đến, Cảnh Niệm Nhi thấy phản ứng của đám nam nhân ở đó thì lặng lẽ siết chặt tay lại, nàng ta không nhịn được nhìn sang phía nam tử quan lại, thấy Dung thiếu khanh cũng giống các nam tử khác, cũng nhìn chằm chằm Dịch Dao, ngọn lửa trong lòng nàng ta càng bùng cháy dữ dội hơn.
Thế là nàng ta cất tiếng với giọng xiên xỏ châm biếm: "Dịch Dao, thích khách kia chạy trốn cũng thú vị thật, chạy chỗ nào không chạy lại cứ chạy về phía khuê phòng ngươi, có thể thấy điều này có liên quan đến lối ăn mặc trang điểm, tác phong rêu rao như thế này đó."
Dịch Dao thu lại ý cười, ánh mắt lạnh lùng bay thẳng về phía Cảnh Niệm Nhi: "Nhị công chúa nói vậy thì ta lại cảm thấy thích khách này hơi kỳ lạ, liệu có phải do có người cố ý làm vậy để trả thù ta không đây?"
Trong điện bỗng yên tĩnh lại, Dịch Dao dừng lại, sau đó thong thả nói: "Nhắc đến chuyện này thì thấy thật khéo, hôm ấy ta từ chối lời xin cưới của thái tử ở ngay phủ tướng quân, còn không cẩn thận ói ra khắp người thái tử, thái tử nén giận mà đi, ai ngờ phủ tướng quân gặp phải thích khách ngay đêm đó."
Cảnh Niệm Thi đứng phắt dậy: "Dịch Dao, ngươi đang nghi ngờ thái tử ca ca vì vấy bẩn sự trong trắng của ngươi mà cố ý sắp xếp thích khách hay sao, ngươi có chứng cứ gì không! Nói suông vu tội cho người khác?"
Trưởng công chúa hơi cau mày lại, hóa ra trong việc này còn vướng mắc ấy: "Thái tử đâu?"
Cảnh Chiến ngồi ở chỗ của các nam tử, chậm rãi đứng lên, đi tới giữa điện: "Cô mẫu, sao Cảnh Chiến có thể là kẻ tiểu nhân như vậy, chỉ vì Dịch tiểu thư từ chối ta mà ta thẹn quá thành giận phái thích khách đến vấy bẩn sự trong sạch của nàng? Nhi thần oan uổng, xin phụ hoàng minh xét."
"Ha..." Dịch Dao khẽ cười một tiếng, khẽ lắc chén trà làm bằng sứ xanh trong tay: "Vậy vì sao thích khách ám sát thái tử mà thái tử không hề hấn gì, hơn nữa thích khách cũng không làm ta bị thương, chỉ bỏ ta lại Nghi Xuân viện rồi một mình chạy trốn?"
Lời này vừa được nói ra, cả đại diện im bặt.
Quả thực là lạ, thích khách vào Đông Cung với ý định ám sát thái tử, kết quả khi xuất cung thì không chạy trốn, trái lại còn đến phủ tướng quân ở hướng ngược lại, bắt Dịch Dao đi mất, còn mang đến cái ngõ kỹ viện nổi danh ở kinh thành, điều này rõ rành là muốn phá hủy danh tiếng của Dịch Dao đây mà.
Hoàng đế Nguyên Đức vô cùng đau đầu, thái tử làm việc cũng thật là, muốn cưới Dịch Dao, ngày nào cũng đến phủ tướng quân, bây giờ người ta xảy ra chuyện thì chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, chẳng trách phủ tướng quân nghi ngờ thái tử gài bẫy.
"Dung thiếu khanh đâu? Trẫm nghe nói hôm đó hắn có mặt tại đó, rốt cuộc đêm ấy đã xảy ra chuyện gì?"
Dung Huân đứng dậy giữa bàn tiệc, chậm rãi đi vào đại diện, đứng ngang với thái tử Cảnh Chiến, cất lời với nét mặt ung dung.
"Vốn dĩ đêm đó vi thần muốn về tắm rửa nghỉ ngơi rồi, nhưng vì một bản án cũ quấn lấy nên ngây ngốc ở Đại Lý Tự đến tận tối, nghe cấm vệ quân báo lại rằng có người ám sát thái tử, còn bắt con gái của Dịch tướng quân đi mất, vi thần vội vàng ra khỏi Đại Lý Tự, định đi tìm bắt thích khách, vừa mới ra ngoài thì thấy một người áo đen ôm theo một cô gái chạy về phía Nghi Xuân viện, vi thần bèn cưỡi ngựa đuổi theo."
"Vi thần không biết võ công, với sức của một mình thần thì không dám đi vào đánh tay đôi với thích khách nên thần trốn ngoài cửa nghe trộm, đúng như Dịch tiểu thư đã nói, thích khách kia chưa từng động tới Dịch tiểu thư, chỉ bỏ nàng ở lại đó, chạy trốn qua cửa sổ, vì thế ta phá cửa xông vào, đưa Dịch tiểu thư về phủ tướng quân."
"Vi thần còn muốn cảm ơn Dịch tướng quân và Dịch tiểu thư, vì giúp đỡ Đại Lý Tự bắt thích khách, bỏ ngoài tai lời đồn nhảm lan truyền khắp nơi, chắc hẳn tên thích khách đó đã buông lỏng cảnh giác, hôm qua Đại Lý Tự đã bắt được hắn ở ngoại thành, bây giờ đang giam ở đại lao chờ xét xử.
Đợi yến tiệc sinh nhật kết thúc, vi thần còn phải mời Dịch tiểu thư đến xác nhận thích khách."
Hiện trường ồ lên, hóa ra Dịch Dao không bị thích khách vấy bẩn sự trong sạch như trong lời đồn.
Sắc mặt thái tử Cảnh Chiến vô cùng khó coi, hắn ta cho rằng Dịch Dao bị thích khách vấy bẩn mới từ bỏ ý định xin cưới, hơn nữa, lời đồn kéo dài nửa tháng mà phủ tướng quân không hề cử người dập tin tức, Dịch Dao đóng cửa không ra ngoài càng khiến hắn ta tin lời đồn đó là thật.
Ai ngờ tiệc sinh nhật đêm nay, Dịch Dao và Dung Huân bác bỏ lời đồn ngay tại đây, nàng không bị vấy bẩn, Đại Lý Tự cũng bắt được thích khách rồi.
Hoàng đế Nguyên Đức phát sầu, theo lời Dung thiếu khanh nói thì thích khách không làm gì Dịch Dao cả, thái tử cũng không bị thương, tất cả chứng cứ đều chĩa về phía thái tử.
Trưởng công chúa nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Dịch Dao, thở dài nói: "Dao Dao đáng thương của ta, để mặc lời đồn bay ngập trời, một nữ tử thuần khiết lại phải chịu nhiều ấm ức như thế."
Dịch Dao lén véo đùi mình, miễn cưỡng ép ra mấy giọt nước mắt, đỏ mắt nói: "Chút ấm ức đó của ta tính là gì chứ, nếu không bắt được thích khách, hoàng thượng nguy hiểm cỡ nào chứ?"
Hoàng đế Nguyên Đức nghe vậy thì rất xúc động, suy nghĩ một chút về gia tộc nhà họ Dung, bắt đầu từ hoàng tiên tổ, họ đã thay Cảnh triều mở mang bờ cõi, bảo vệ giang sơn, người có công lập quốc trung thành đến thế, con gái ông còn phải tự hủy sự trong sạch chỉ vì suy nghĩ cho an nguy của y, hoàng đế Nguyên Đức cảm thấy con trai mình đúng là không phải người.
*Cảnh triều: triều đại họ Cảnh.
"Cảnh triều ta có thể phồn vinh, hưng thịnh như ngày hôm nay, Nhà họ Dịch cống hiến rất nhiều." Hoàng đế Nguyên Đức thở dài nói tiếp: "Công lớn như thế, trẫm phải trọng thưởng, phong con gái Dịch Trường Phong làm Hoa Âm quận chúa, hưởng quyền lợi, đãi ngộ như công chúa, truyền lệnh xuống, không cho phép bất cứ ai sỉ nhục danh dự của con gái của người có công lớn với nước ta, ai còn ăn nói linh tinh gì nữa, trẫm sẽ cắt lưỡi kẻ đó."
Dịch Dao hoảng hốt nhận sắc phong, Cảnh Niệm Nhi và Lục Phi Tuyết ở một bên căm hận đến mức con ngươi như sắp vọt ra ngoài.
Hoàng đế Nguyên Đức nhìn con trai mình ở giữa cung điện, chỉ tiếc mài sắt không thành thép, nói: "Đường đường là thái tử của một quốc gia mà lại bất kính với người Dịch gia – gia tộc bảo vệ an toàn của nước ta như thế, sau này ai dám giữ gìn bình yên cho triều đại, giang sơn Cảnh triều ta? Thái độ của ngươi với Dịch gia thực sự khiến trẫm thất vọng, từ nhỏ trẫm đã dạy ngươi phải biết ơn mà chẳng học được gì cả, trẫm ra lệnh cho ngươi đóng cửa ngẫm nghĩ lỗi lầm ba tháng, chép kinh một nghìn lần."
Thái tử Cảnh Chiến chưa từng bị phụ hoàng răn dạy trước mặt nhiều người như thế này bao giờ, nhất thời đỏ mặt quỳ xuống, kìm ném mối hận với người Dịch gia, tiếp nhận trừng phạt.
Tiệc sinh nhật kết thúc, Dịch Dao vịn tay Nhẫn Đông chậm rãi đi xuống bậc thang, Dịch Dao thấy bên dưới một trăm bậc thang đằng kia, một nam tử chắp tay sau lưng nhìn nàng.
Dung Huân nhìn thấy nàng, bước chân dừng lại, dường như đang đợi nàng đi xuống.
Nàng nhấc góc váy bước nhanh tiếp tục đi xuống, đi tới trước mặt Dung thiếu khanh, vô cùng biết ơn nói: "Đa tạ Dung thiếu khanh chứng minh trong sạch cho ta, Nhẫn Đông, nghe nói Dung thiếu khanh thích ăn mứt, lấy một hộp mứt trưởng công chúa vừa ban thưởng cho ta đưa Dung thiếu khanh đi."
"Đa tạ Hoa Âm quận chúa, ngày mai vi thần còn phải đến phủ tướng quân làm phiền quận chúa nữa, quận chúa theo vi thần đến Đại Lý Tự, giúp vi thần xác nhận thích khách." Đôi mắt Dung Huân híp cười, nghe tiếng mứt ấy, vẻ mặt không hề thay đổi chút nào, chỉ bảo hộ vệ bên cạnh nhận lấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...