Chap 87: VÕNG
Trên bãi đất hoang xương trắng và bụi gai khắp nơi, thiếu niên cõng trên lưng một thiếu nữ.
"Tí tách, tí tách..."
Tiếng nước vang ở bên tai, Tô Tô trong đầu hỗn loạn, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước tí tí tách tách.
Hoặc là.
.
.
Là thanh âm giọt máu rơi trên đám xương trắng?
Nàng mơ hồ nhớ đến trước khi hôn mê đã nhìn thấy cảnh tượng: Không phải là tràng cảnh phía dưới sườn đôi, mà là giống một chiến trường hoang vu nhiều năm, trên chiến trường, lúc nha lúc nhúc những con quái vật đang rét cóng.
Những con quái vật đó gợi lên kí ức xa xôi.
Khi còn bé, Tô Tô được Câu Ngọc kể cho nghe một câu chuyện cổ: "Thượng Cổ lúc đó không có cái gì mà đại yêu ma, yêu cũng không có bộ dạng như bây giờ.
Thế gian chỉ có tinh quái, bọn nó chia làm bốn loại: yêu, ma, quỷ, quái."
"Trong đó Mị là đệ nhất mỹ mạo, còn Võng là đáng sợ nhất.
Một nhóm tinh quái lúc nha lúc nhúc, pháp lực không cao nhưng lại mang sát khí dày đặc.
Bọn nó sống trong một nơi âm u vì tam giới không có chỗ dung thân.
Thần sinh ra sống cùng trời cùng đất, nhưng những tinh quái này lại khác, bọn chúng hút ô trọc chi khí, bị ném bỏ xuống nơi hoang vu, vì quá đói khát, bọn chúng thậm chí ăn cả đồng loại của mình.
Rất nhanh sau đó, bọn chúng phát hiện không cần ăn đồng loại, dung hợp lực lượng sẽ giúp bản thân trở nên cường đại hơn.
Dần dần, các nhóm tinh quái ngày càng ít, nhưng lại dung hợp ra rất nhiều Yêu Vương vô cùng lợi hại."
Đây chính là nơi đại yêu Thượng Cổ được tạo ra.
Bọn nó sau khi tu hành đều biến hóa khôn lường, trong thời đại gian khổ sinh ra, Yêu Vương thậm chí còn có bản lĩnh thí thần.
Lúc giảng đến đoạn này, nhìn thấy tiểu nữ trừng to mắt, bộ dáng rất sợ hãi, Câu Ngọc dừng một chút, dịu dàng vỗ mái tóc của Tô Tô.
Nó nói, đừng sợ, sau khi Thượng Cổ thần linh tan biến, yêu ma quỷ quái tạo ra Yêu Vương cũng cùng nhau tiêu tán.
Giờ phút đó, những lời Câu Ngọc nói lại giống với những gì nàng chứng kiến.
Tại sao có thể như vậy? Tô Tô nghĩ thầm, Câu Ngọc sớm đã nói, thế gian không còn yêu ma quỷ quái, nàng với Đạm Đài Tẫn sao lại ngã xuống chỗ như vậy, những thứ miệng ngậm đầy máu tươi đó...!là Võng sao?
Thượng cổ Võng cực kỳ hung ác, trảm không hết, gϊếŧ không dứt.
Nếu bọn nó giống như Câu Ngọc nói, cuối cùng hợp nhất trở thành đại yêu, tình cảnh sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm.
Đang mông lung đặt vấn đề, Tô Tô cảm thấy có người đang cõng nàng đi về phía trước, bản lưng thiếu niên rộng lớn ấm áp, nàng biết đó là Đạm Đài Tẫn.
Tiếng nước tí tách không ngừng, khí tức của thiếu niên gần trong gang tấc, sạch sẽ như tùng bách.
Lông mi Tô Tô run rẩy, không biết lúc này mình đang suy nghĩ những gì.
Lúc này huyết tinh làm vấy bẩn thân thể, không thể có khí tức như thế.
Nàng có chút tức giận.
Cuối cùng thì hắn muốn thứ gì trên người mình mà không từ thủ đoạn muốn gϊếŧ nàng và Phù Nhai, rồi lại tình nguyện cùng nhau nhảy xuống Võng, không chịu buôn tha cho nàng?
Tô Tô muốn đẩy hắn ra nhưng làm không được, thần thức của nàng mịt mờ sương mù, Đạm Đài Tẫn trở thành nơi dựa dẫm duy nhất, Tô Tô ghét cái tình cảnh này.
Nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ lại đem an nguy của mình giao cho Đạm Đài Tẫn.
Làm Diệp Tịch Vụ, nàng đã chết qua một lần, coi như một lần giáo huấn.
Rất nhiều đêm từ ngày trở lại Tiên giới, Tô Tô đều nghĩ, lúc trước không nên đồng ý cái đề nghị hoang đường của Diệp Băng Thường.
Rõ ràng kết quả đã được xác định, tại sao nàng lại đồng ý những chuyện kì quái như vậy.
Kết quả là, bất quá chỉ càng thêm khó xử thôi.
Võng duỗi ra móng vuốt hướng về phía bọn hắn, trước mắt lờ mờ, khói lửa nổi lên bốn phía, đập vào mắt một cảnh hoang vu.
Đạm Đài Tẫn cõng Tô Tô, không biết đã đi được bao lâu, rốt cuộc cũng dừng lại.
Hắn ý thức được nơi này không tìm thấy đường.
Đi được hồi lâu vẫn không thấy điểm cuối, tứ phía đều là khói lửa cùng những yêu ma xấu xí.
Giọt máu từ đầu ngón tay Đạm Đài Tẫn nhỏ lên trên Võng yêu, Võng liền hóa thành tro bụi, trên mặt đất bụi gai liên tục chết khô, dây leo định chui ra từ lòng đất cũng im ắng lại.
Hắn đặt Tô Tô xuống, cùng nàng ngồi ở một nơi có rất nhiều đầu lâu khô.
Bọn nó thê lương bi ai kêu, tham lam vươn tay hướng về phía bọn họ, Đạm Đài Tẫn không thèm nhìn bọn nó, đôi đồng tử đen nhánh nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mắt.
Giữa mày nàng có một chút chu sa kiều diễm như lửa, tóc nàng được buộc bằng một dải lam băng gấm, toàn bộ Võng địa hoang vu này, nhan sắc xinh đẹp nhất đều ở trên người nàng.
Hắn trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc hỏi: "Ngươi cuối cùng là ai?"
Tô Tô nghe thấy ngữ điệu khàn khàn của hắn, một bàn tay lạnh như băng sờ lên gương mặt nàng.
Ngữ điệu của hắn tựa hồ mang theo ý cười, hắn nói: "Ngươi là Diệp Tịch Vụ."
Chắc chắn là vậy, hắn kỳ thật không cần nàng trả lời.
Nếu hắn có chút hoài nghi nào, hắn sẽ không theo nàng rơi vào chỗ quỷ quái này.
Tô Tô từ từ nhắm hai mắt.
Nàng đột nhiên cảm thấy mình có chút may mắn vì đang ở trong trạng thái này, nàng không thể cử động, không thể nói chuyện, chỉ cần yên tĩnh nhắm mắt lại, thậm chí không cần phải nhìn hắn để biết thần sắc hắn đang như thế nào.
Đối với Đạm Đài Tẫn mà nói, năm trăm năm thời gian trôi qua rất chậm.
Còn đối với Tô Tô mà nói, mọi chuyện như mới xảy ra từ hôm qua.
Con người lạnh lẽo kia chậm rãi ôm lấy nàng.
Lần này Tô Tô ngửi thấy, thân thể hắn ngoài mùi vị sạch sẽ lạnh thấu xương như tùng bách, còn có cả mùi máu tanh.
Toàn thân Đạm Đài Tẫn đều là máu, không ngờ có thể cõng nàng trong Võng mà đi xa tới như vậy.
Lông mi nàng run rẩy.
Hành tẩu trong Võng vô cùng gian nan, nhưng một người có thể có bao nhiêu máu đâu? Đạm Đài Tẫn đã cố gắng quá sức, nhiên độ cơ thể của hắn rất thấp.
Đạm Đài Tẫn ôm chặt Tô Tô, thì thầm: "Diệp Tịch Vụ, ta hận thấu nàng."
Năm trăm năm rồi.
Nàng vĩnh viễn không biết được nó dài đến mức nào.
Trăm năm đầu, hắn cầu nguyện Tiên Thần, chỉ cần nàng xuất hiện, hắn sẽ đối tốt với nàng gấp bội.
Về sau, hắn vẫn vĩnh viễn không thấy nàng, cuối cùng trầm mình dưới dòng sông Quỷ Lệ, cầu xin thương xót của Tà Linh, chỉ cần nàng chịu trở về, cái gì hắn cũng nguyện ý làm.
Nhưng vốn dĩ là Thiên Sát Cô Tinh, tà ma quỷ quái còn không thương hại hắn, huống chi là Thần!
Sinh ra tơ tình, cả ngày lẫn đêm giày vò lấy hắn.
Cuối cùng hắn chỉ muốn, chỉ cần một ngày nhìn thấy nàng, hắn sẽ tuẫn táng cùng nàng.
Xương cốt quấn giao, huyết nhục tương dung, hắn sẽ không cần tiếp túc trải qua thời gian như thế nữa, dù là hắn và nàng có chết cùng một chỗ, cùng nhau hồn phi phách tán, cũng là một loại đời đời kiếp kiếp.
Nàng có lẽ không muốn đời này lại xuất hiện trở lại trong cuộc đời hắn, cũng không muốn bị hắn phục sinh.
Có điều Đạm Đài Tẫn chưa từng nghĩ rằng sẽ lần nữa nhìn thấy nàng bằng cách này.
Thứ nhìn thấy trong Quá Khứ kính chính là quá khứ của một người, không phải kiếp trước.
Điều đó chứng minh thiếu nữ trong ngực hắn chắc chắn là Diệp Tịch Vụ, không phải chuyển sinh.
Hắn làm sao không nhận ra mọi chuyện đều có vấn đề.
Thời điểm hắn vẫn là hạt nhân của Chu quốc, Diệp Tịch Vụ kia vốn dĩ ngu dốt không chịu nổi, bị mình đùa giỡn.
Thế nhưng sau khi hắn gϊếŧ Diệp Tịch Vụ bất thành, ôm nàng từ trong tuyết trở về, nàng liền thay đổi, trở nên mạnh mẽ, thông minh, cứng cỏi.
Hắn không đả thương được nàng, gϊếŧ không được nàng, hắn trong tay nàng gặp qua bức tranh sông núi, cùng nàng đi qua tiểu trấn Nguyệt Sắc.
Nhắc tới, hắn chỉ rơi lệ.
Diệp Tịch Vụ sẽ không vẽ bùa, nhưng nàng sẽ;
Diệp Tịch Vụ ác độc bất thường, nhưng nàng không phải thế;
Nàng quỷ kế đa đoan, giống như những ngọn gió lùa qua đầu ngón tay, tâm địa lại so với mùa đông hai năm tuyết trắng ở nhân gian kia còn lạnh lẽo hơn nhiều.
Hắn vô số lần nghĩ, năm đó nếu không dùng Khôi Lỗi thuật khống chế nàng gϊếŧ Tiêu Lẫm, có phải tất thảy đều không phải?
Đạm Đài Tẫn cho đến bây giờ không hỏi cũng không đi tìm tòi nghiên cứu hồn phách trong cơ thể kia như thế nào.
Trước kia khi không có tơ tình, hắn chỉ nhìn bằng ánh mắt khinh thường.
Về sau khi có tơ tình, hắn ngâm mình trong dòng sông Quỷ Lệ, mỗi năm càng ngày càng hận nàng, hận đến sắp phát điên.
Muốn gặp nàng.
.
.
Gặp nàng.
.
.
Gặp nàng.
.
.
Đạm Đài Tẫn vốn nghĩ mình sẽ kéo nàng cùng nhau xuống địa ngục.
Thế nhưng lần nữa trông thấy gương mặt mỹ lệ an tĩnh của thiếu nữ gần ngay trước mặt, lồng ngực chỉ còn lại chua xót.
Trong lòng đất lần nữa có một cánh tay khô gầy dữ tợn duỗi ra, hướng Tô Tô chộp tới.
Đạm Đài Tẫn không nói một lời, nắm chặt cái tay kia, Võng dính máu của hắn, kêu thảm thiết rồi biến mất.
Càng nhiều Võng trong bóng tối nhòm ngó bọn hắn, chờ thời cơ đem bọn hắn nuốt vào trong bụng.
So với Đạm Đài Tẫn, bọn chúng hiển nhiên thích Tô Tô đang nằm trong ngực hắn hơn, dây leo từ lòng đất vươn ra, toan túm lấy Tô Tô.
Đạm Đài Tẫn trong mắt âm u, trên tay xuất hiện lôi điện màu tím, cổ tay hắn chuyển một cái, dây leo bị Tử Lôi bá đạo đánh tan.
*
Chẳng biết từ lúc nào, Tô Tô không còn nghe thấy Đạm Đài Tẫn nữa, thanh âm tí tách cũng ngừng lại.
Nàng nghe thấy nhạc âm, còn có tiếng cười của nữ tử.
Nàng bỗng nhiên khao khát muốn biết là ai.
Tô Tô cố gắng vươn tay tới chỗ nàng ấy...
Đạm Đài Tẫn ngước mắt, nhìn thấy bên trong bầu trời trống rỗng xuất hiện một chiếc Đàn Không mang theo ánh hào quang màu lam nhạt.
Đàn Không không có người đánh, dây cung tự mình chuyển động phát ra sóng âm, Tô Tô trong ngực sắc mặt dần trở nên tái nhợt.
Đạm Đài Tẫn đột nhiên nhận ra, chiếc đàn này có thể mở ra linh thức, so với Quá Khứ kính lợi hại hơn nhiều, Tô Tô phải nhanh chóng tỉnh lại.
"Không được! Diệp Tịch Vụ, tỉnh lại đi! Lê Tô Tô, tỉnh lại!"
Tô Tô không có chút phản ứng nào, Đạm Đài Tẫn ánh mắt mãnh liệt, gọi ra linh kiếm trong túi càn khôn, linh kiếm mang theo Tử Lôi bổ về phía Đàn Không màu băng lam.
Linh kiếm đụng vào Đàn Không chỉ làm cho nó dừng lại trong chớp mắt, lập tức âm sắc nó càng thêm uy lực.
Linh kiếm Đạm Đài Tẫn chia năm xẻ bảy, Đàn Không lại không chút hư hại.
Thân thể Tô Tô bắt đầu phủ một tầng sương băng.
Đạm Đài Tẫn muốn phá hủy Đàn Không, không ngờ Võng cùng dây leo cũng nhân cơ hội này điên cuồng đánh tới, bọc lấy hắn không có kẽ hở.
Trong chớp mắt, bên trong Đàn Không phát ra ánh sáng màu lam chiếu vào người Tô Tô, nàng biến mất ở nguyên địa.
Lôi điện dữ tợn bổ vào dây leo, Đạm Đài Tẫn phi thân lên, khó khắn bắt lấy chiếc đàn sắp biến mất: "Trả nàng lại cho ta!"
Đạn Không phát ra tiếng đàn dữ tợn.
Từng đợt sóng âm đánh vào ngực Đạm Đài Tẫn, hắn phun ra một ngụm máu, Đạm Đài Tẫn nâng đôi mắt đen láy, mặc cho dây đàn cắt đứt ngón tay của mình.
Sắc mặt hắn băng lãnh, trong miệng mặc niệm tiên quyết.
Không có bất kỳ người nào có thể mang nàng đi, nếu không buông, cùng lắm thì chết chung.
Đàn Không "ý thức" được tên điên trước mắt tính tự nổ tung để phá hủy nó, hoảng sợ run rẩy.
Cuối cùng nó biến to ra, đem cả Đạm Đài Tẫn cùng nuốt vào.
Đạm Đài Tẫn ban đầu muốn phản kháng, nhưng khi hắn nhìn xuống lại trông thấy một đôi mắt thuần khiết.
Giữa mày nàng có một chút chu sa, nhìn hắn cười cười.
Ngón tay Đạm Đài Tẫn khó khăn dừng lại trên gò má nàng, ngơ ngác nhìn nàng.
Đàn Không lượn vòng rồi biến mất ở không trung.
Thời điểm nó biến mất, Võng bắt đầu dung hợp, khắp nơi đầy mùi máu tanh.
Giống như địa ngục.
*
Cùng lúc đó, Đạm Đài Tẫn cũng nhận ra chủ nhân của đôi mắt này.
Trước mắt hắn là một đứa trẻ năm, sáu tuổi.
Nàng đến bên bờ ao mờ mịt hơi nước bên cạnh, trên đỉnh đầu có một mảnh vỏ trứng, nghi hoặc dò xét hắn.
Nắm ngón tay thiếu niên hóa thành một con dao kề ngay gò má nàng, nhưng nàng lại không ý thức được nguy hiểm, ngược lại dùng bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt tay hắn, khuôn mặt nhỏ cọ cọ lên, thanh âm non nớt nói: "Ôm một cái!"
Đạm Đài Tẫn trầm mặc nhìn tiểu cô nương trước mặt, nàng mặt mày non nót nhưng dường như có thể nhìn thấy hình bóng Lê Tô Tô sau khi lớn lên.
Chung quanh là Thiên Trì lượn lờ tiên khí, chu sa giữa mày tiểu nữ sáng rực, níu ngón tay hắn không muốn rời xa.
Ngón tay Đạm Đài Tẫn vẫn để yên trong bàn tay nhỏ mềm của nàng, trong lòng hắn sinh ra mấy phần luống cuống, thấy nàng giục giã, hắn liền xoay người bế nàng từ trong ao lên.
"Ngươi là ai?" Nàng ôm cổ hắn, ngoẹo đầu hỏi.
Đạm Đài Tẫn không nói gì, hắn chưa từng bế một đứa bé nhỏ như vậy bao giờ, toàn thân cứng ngắc.
Khuôn mặt đứa trẻ mềm mại áp lên trán hắn, giọng nói trẻ con hỏi hắn: "Ngươi là cha ta sao?"
"Không phải." Hắn cứng đờ trả lời.
Đạm Đài Tẫn nhìn cái vỏ trứng xanh như lưu ly trên đỉnh đầu nàng, nhận ra không biết nguyên nhân gì, bên trong Đàn Không, Tô Tô trở về thời điểm lúc còn nhỏ.
Nàng mặc một bộ váy áo màu phấn trắng, mắt ngọc mày ngài, một đôi bàn chân nhỏ mập mạp tựa hồ cũng mang theo ánh sáng oánh nhuận.
Chung quanh chim ca hát líu lo, phía chân trời tràn ngập ánh hào quang.
Lần đầu tiên Đạm Đài Tẫn biết thế nào là trời sinh linh thể.
Cảnh tượng trước mắt tuyệt đẹp, đẹp đến mức không gì sánh được, vạn vật thánh khiết, đứa trẻ trong ngực hắn cũng là một trong số đó.
So với Thiên Sát Cô Tinh, trời sinh linh thể hoàn toàn khác biệt.
Mà trên người hắn còn có ma tức của Võng cùng với máu me dơ bẩn.
Đứa trẻ hỏi: "Vậy ngươi là ai?"
Đạm Đài Tẫn mím môi thành một đường, lạnh giọng mở lời: "Người hận ngươi."
Ánh mắt linh động của nàng đánh giá hắn, thật lâu sau đó, nàng nở một nụ cười đắc ý: "Nói bậy! Ta nhìn ra đó, ngươi thích ta!"
Rõ ràng như vậy sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...