Tiêu Lẫm dẫn theo cận vệ tới, trừ những người đó ra, còn có một người quần áo lam lũ.
Lão đầu cười với Đạm Đài Tẫn: "Tiểu tử, ngươi làm đủ trò xấu, còn muốn khinh nhờn tiên linh, hóa ra giao yêu, cũng không sợ nghiệt chướng quấn thân, chết oan chết uổng!"
Tô Tô thấy khoé miệng Đạm Đài Tẫn lạnh lùng giật giật.
Nàng cảm thấy, nếu như không phải là bởi vì Diệp Băng Thường ở đây, Đạm Đài Tẫn chắc chắn trào phúng rồi. Diệp Băng Thường nhu nhược, Đạm Đài Tẫn giấu đi sự tùy tiện, không phản bác.
Ngu Khanh nói: "Quý sư thúc, ngươi cùng kia tên điên nói nhiều như vậy làm cái gì, mấy năm trước Chu quốc bắt đầu nuôi dưỡng yêu vật, hắn bỏ được giao long mới là lạ. Những yêu đạo đều bị hắn giết, hiện tại chúng ta, đánh cho hắn khóc gọi cha. . ."
Lão đầu vỗ đầu Ngu Khanh: "Suốt ngày đánh đánh đánh, cũng không động não, không biết sao cho người làm môn khách."
Đạm Đài Tẫn dẫn đạo sĩ đến đều chết rồi, nhưng Dạ Ảnh vệ cùng binh sĩ trên bờ sông ngồi không sao?
Bây giờ Mạc Hà là địa bàn Đạm Đài Tẫn, đám người này lẻn qua, vốn là ở thế dưới, còn muốn đánh, không bị người ta giết đã tốt lắm rồi
Tiêu Lẫm đương nhiên không phải Ngu Khanh, hiểu rõ trước mắt là tình thế gì.
Tiêu Lẫm nói với Đạm Đài Tẫn: "Oán khí hiến tế không đủ, ngươi không cách nào làm giao long tỉnh lại. Nếu ngươi không chịu từ bỏ, oán khí lớn mạnh không bị khống chế, tất cả mọi người phải chết."
Oán khí vô hình, nếu mà có được thần trí, không còn ngấp nghé ở trên thân thể giao long, sẽ ra bên ngoài tùy ý giết người, đến lúc đó ai cũng không khống chế được.
Bàng Nghi Chi cũng nói: "Đạm Đài Tẫn, dã tâm không cùng giết chóc, ngươi đường đường chính chính dẫn binh cùng Đại Hạ đánh trận, ta còn kính ngươi là nam nhân, dựa vào yêu vật có gì tài ba!"
Đạm Đài Tẫn nhìn Tô Tô, lại lạnh lùng nhìn về phía Bàng Nghi Chi: "Nói hết rồi à? Nói xong cũng thì chết đi."
Hắn không đi tìm những người này, bọn họ ngược lại tự chui đầu vào lưới.
Đạm Đài Tẫn phất tay, sau lưng mấy chục binh sĩ rút bội kiếm, toàn bộ tự vẫn.
Quý sư thúc sắc mặt biến đổi: "Không hay rồi. Hắn muốn làm thức tỉnh yêu long."
Quả nhiên, oán khí hưng phấn đi xuyên qua thân thể binh sĩ, màu từ màu máu bình thường biến thành đỏ tươi. Nó phát ra tiếng cười khặc khặc, muốn tiến vào thân thể giao long.
Đạm Đài Tẫn lấy ra một chiếc gương, giống hệt với chiếc gương Ngọc kính mà Triệu Vân Nhi nâng.
Tấm gương chiếu vào trên thân thể giao long, muốn hút cả thân thể gia long và trai trong lòng nó
Quý sư thúc hô lớn: "Nha đầu!"
Diệp Băng Thường do dự một chút, cắn môi ném ra vảy hộ tâm, vảy hộ tâm bảo vệ được giao long, chống cự lại sức mạnh của tấm gương.
Đạm Đài Tẫn không kiên nhẫn nhíu mày lại, giao cũng giống yêu thú khác, nếu tỉnh lại, trong vòng ba ngày hắn có thể sai khiển nó, san bằng Đại Hạ.
Giao long đang ngủ say, dĩ nhiên
Giao long không biết tu luyện bao nhiêu năm, con ngươi tối sầm đỏ lên, con mắt màu đen ẩn ẩn có hoa văn của tiên xuất hiện.
Câu Ngọc khẩn trương nói: "Tiểu chủ nhân, nó muốn tỉnh lại, có thể là tiên giao, có thể là Ma Giao. Nếu như hai mắt biến thành màu đỏ, chính là của Đạm Đài Tẫn."
Thiên hạ đại loạn, sau đó tam giới rung chuyển.
Tô Tô hỏi: "Ta làm gì để ngăn cản?"
Câu Ngọc nói: "Giao tự nguyện ngủ say ở đáy sông băng lãnh Mạc Hà, quá khứ khẳng định xảy ra chuyện gì khiến nó không thể thừa. Đi vào đến trong trí nhớ của nó, nói cho nó biết không thể thành ma, để nó tỉnh lại. Nhưng là biện pháp này rất nguy hiểm. . ."
Câu Ngọc nhìn ánh sáng màu đỏ ở mắt nó: "Ngươi đi vào, sẽ không còn có trí nhớ của mình, có lẽ sẽ một khối đá trong trí nhớ của nó, cũng có thể là một con chim chóc."
Một khi không có ký ức, xảy ra chuyện gì không thể nào đoán trước.
Tô Tô thở dài: "Cũng không có cách tốt hơn."
Nàng tiến lên một bước, Bàng Nghi Chi giữ chặt nàng: "Diệp tam, ngươi làm cái gì?"
Tô Tô cười một tiếng, cố ý nói: "Đi chịu chết nha."
Bàng Nghi Chi nhìn nụ cười tươi đẹp của nàng, lắp bắp nói: "Không, không biết đạo lý."
Tô Tô hỏi Câu Ngọc: "Hắn làm sao đỏ mặt?"
Câu Ngọc: ". . . Không biết."
Tô Tô không nhìn Bàng đại nhân suy nghĩ không thấu nữa , dựa theo chỉ thị Câu Ngọc, đi vào ánh sáng mà vảy hộ tâm của Diệp Băng Thường phát ra.
Đảo mắt, nàng biến mất ở giữa bạch quang.
Động tác của Tô Tô quá nhanh, Quý sư thúc nghẹn họng nhìn trân trối, dựng râu trợn mắt nói: "Nha đầu gan to bằng trời!"
Nói tới nói lui, Đạm Đài Tẫn giết nhiều người như vậy hiến tế, cũng chỉ có cách này có thể ngăn cản giao long hoá yêu
Đạm Đài Tẫn sầm mặt lại, hiển nhiên cũng nghĩ tới điều gì: "Nhập Bạch Vũ."
Nhập Bạch Vũ tiếp nhận gương Ngọc kính, Đạm Đài Tẫn không nói hai lời, cũng đi vào ánh sáng trắng đó.
Mục đích của hắn trái với Tô Tô là vì để giao thành ma.
Diệp Băng Thường nhìn vảy hộ tâm lượn trên không trung, sắc mặt tái nhợt, vô ý thức muốn thu hồi vảy hộ tâm, nhưng mà phát hiện hộ tâm vảy không chịu sự khống chế, nàng hô hấp nhưng lại, nghĩ đến Diệp Tịch Vụ. . .
Diệp Băng Thường cắn răng, cũng bước vào giữa bạch quang.
Một bàn tay vội vàng nắm chặt nàng: "Băng Thường. . ."
Diệp Băng Thường không cách nào giải thích, ngoái nhìn nhìn Tiêu Lẫm một chút: "Thật, thật xin lỗi, điện hạ."
Tiêu Lẫm than nhẹ một tiếng, lại không buông tay, ánh sáng nuốt bọn họ vào
Quý sư thúc mặt vô cảm, hỏi Ngu Khanh: "Ngươi có đi hay không?"
Ngu Khanh lắc đầu như trống: "Không đi!"
Sư thúc chất lời còn chưa nói hết, liền gặp bên cạnh thân một thân ảnh cũng chạy tiến vào.
Quý sư thúc: "p Bàng Nghi Chi bị điên à, đi vào làm gì?"
Ngu Khanh nhíu mày: "Có lẽ là người trong lòng vào, sợ nàng xảy ra chuyện đi."
Quý sư thúc tức giận nắm chặt Tiểu Hồ Tử: "Một đám không muốn mạng!"
Giao long thức tỉnh, lại gọi Bàn Nhược Phù Sinh! Bọn họ coi là đó là chỗ tốt mà đi vào sao, coi chừng khi ra ngoài, biến thành ngu ngốc!
Ngu Khanh tính toán: "Diệp tam tính là người của chúng ta đúng không, người của chúng ta có bốn người vào, Đạm Đài Tẫn chỉ có một người , chúng ta phần thắng lớn!"
Hắn vừa nói như vậy, Nhập Bạch Vũ nhíu mày lại.
Ngu Khanh cười một tiếng: "Quý lão đầu, nhanh nhanh nhanh, bố trí kết giới, không thể để cho người Đạm Đài Tẫn tiến vào!"
Quý sư thúc hiểu ý, vội vàng ném ra bảo bối, đối kháng oán khí Ngọc kính bao vảy hộ tâm lại.
Nhập Bạch Vũ tức đến sầm mặt lại: "Bệ hạ. . . Các ngươi!"
Ngu Khanh: "Ha ha ha."
Quý sư thúc: "Há Há!"
Nhập Bạch Vũ chỉ hận phía bên mình không có đạo sĩ cùng sư trừ yêu, không có cách nào đối phó hai người vô lại này.
Trên không trung hai vật tranh chấp, tất cả mọi người nhìn chằm chằm bọn nó.
Đến trong lòng Quý sư thúc cũng không chắc chắn, bên trong Bàn Nhược Phù Sinh chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết sẽ xảy ra chuyện gì?
hù Sinh bên trong, đến cùng sẽ phát sinh cái gì?
*
“Nàng có biết xấu hổ hay không?"
“Nàng vẫn muốn giữ mặt mũi thì sẽ tự đến nhà chính. Cũng không nghĩ một chút, chúng ta ở Thượng Thanh tiên cảnh, không phải là nơi Bạng Yêu muốn ở. Nghe nói nàng đến từ nhân gian Mạc Hà, Mạc Hà ngươi biết là chỗ nào không, nước đen vừa dơ vừa thúi, nhìn thôi có thể buồn nôn đến mấy ngày."
“Lời nói có thể không đúng, người ta mặt dày mày dạn gả cho Minh Dạ Chân Quân, Chân Quân hiện tại là chủ của Thượng Thanh, chúng ta phải xưng nàng một tiếng chủ tử đó
Châm chọc dẫn tới một trận chế giễu.
“Ai không biết, Chân Quân ghét vô cùng ghét nàng ta. Thành thân trăm năm, chưa từng đến chỗ ở nàng, Chân Quân vì Thánh nữ mà cưới nàng, trăm năm Chân Quân ở bên ngoài tìm bảo vật trên đời, chính là muốn Thánh nữ tỉnh lại, ta nghe nói, mấy ngày nữa Thánh nữ sẽ tỉnh, đến lúc đó Bạng Yêu sao sống yên ổn."
Câu Ngọc biến thành vòng ngọc, đi theo Tô Tô vào Bàn Nhược Phù Sinh , nghe thấy mấy lời này, nó nặng nề thở dài.
Thì ra giao long ở đáy sông Mạc Hà, lại đến từ Thượng Thanh tiên cảnh vạn năm trước.
Giao long vạn năm trước, chỉ cách một bước sẽ hóa rồng, tiên giao thực lực mạnh mẽ, nhiều lần dẫn Tiên Binh đối chiến Ma tộc. Về sau thành chủ nhân Thượng Thanh tiên cảnh. hắn tên Minh Dạ.
Ước chừng trăm năm trước, Minh Dạ có âm mưu, hắn nuôi lớn Thánh nữ vì nàng chắn hắn một kiếp, hai người rơi xuống Mạc Hà nơi nhân gian, được cong chúa Bạng tộc công chúa nhỏ Tang Tửu nhặt được.
Tang Tửu cứu được bọn họ, Minh Dạ sống lại nhưng mạng sống của Thánh nữ như ngàn cân treo sợi tóc. Bạng tộc đưa ra yêu cầu: Minh Dạ cưới Tang Tửu, bọn họ sẽ dùng bảo vật cứu Thánh nữ.
Minh Dạ đồng ý.
Tang Tửu gả cho Thượng Thanh được trăm năm, Minh Dạ chưa từng liếc nhìn nàng
Không chỉ là Minh Dạ, cả Thượng Thanh đều chán ghét Tang Tửu, tất cả mọi người nhìn lại, Bạng tộc lòng tham không đáy, bức hiếp Chân Quân.
Bạng tộc rõ ràng cũng tu tiên, có thể là bởi vì tu vi không cao, tính tình bại hoại, Tang Tửu ở bị gọi là "Bạng Yêu" .
Thời gian trăm năm, nàng cực kỳ hèn mọn, phu quân mình vì Thánh nữ tìm bảo vật, một mình nàng ở phòng trúc bị chế giễu.
Hôm nay vẫn như thế, "Tang Tửu" giặt sạch quần áo, lại nghe thấy các nàng chế nhạo.
“Tang Tửu" mặc váy màu hồng, hai chân ngọc để trần, mắt cá chân có Linh Đang.
Bộ dáng nàng ngây thơ, mặc đồ trong mắt chúng tiểu tiên lại cực kì lỗ mãng.
Các nàng cố ý nói to, nhục nhã "Tang Tửu", Câu Ngọc lo lắng.
Nó cũng không nghĩ tới, trong Bàn Nhược Phù Sinh, thân phận của Tô Tô là Bạng Yêu.
Thân phận này nói xấu không xấu, dù sao cũng tốt hơn khối đá, thế nhưng nói tốt cũng không.
Tình cảnh Tang Tửu khó khăn, so với đám người Thượng Thanh, nàng tu vi thấp, thường bị bắt nạt.
Nàng yêu Giao Long Minh Dạ, Minh Dạ chán ghét nàng.
Bết bát nhất chính là vị thánh nữ kia sắp tỉnh lại.
Giá Tô Tô vận khí hơi tốt, trong Bàn Nhược Phù Sinh là Thánh nữ, độ khó của việc tỉnh lại còn hơn là tu vi thấp
Câu Ngọc nhìn Diệp Tịch Vụ tám phần giống "Tang Tửu", trong lòng vô cùng phiền muộn.
Bàn Nhược Phù Sinh như thế này, Tô Tô không nhớ rõ mình là Lê Tô Tô, hiện tại chỉ coi mình là "Tang Tửu" .
Câu Ngọc dù theo vào, cũng không cách nào nói chuyện, không có cách nào nhắc nhở nàng, nó hiện tại cũng chỉ là vòng ngọc bình thường, lo lắng cũng vô dụng.
Tô Tô dừng chân, các nàng cho là nàng quay mặt ra sau, cô đơn rơi lệ, không nghĩ tới nàng đột nhiên quay đầu, khẽ nói: "Các ngươi biết ta là chủ, nên ngậm miệng lại. Minh Dạ không yêu ta, nhưng ta cũng là nữ chủ nhân Thượng Thanh."
Dứt lời, nàng cầm chậu gỗ tạt ra, váy dính nước hất ra ngoài, nước bắn vào mấy tiểu tiên đang nói,
Các nàng hét rầm lên, xé rách váy, giận dữ: "Ngươi. . . Ngươi!"
Tô Tô làm mặt quỷ: "Ta ta ta, ta mặc dù đánh không lại các ngươi, nhưng Minh Dạ coi trọng quy tắc, các ngươi dám ra tay với ta, mai sẽ bị trục xuất Thượng Thanh!"
Mấy người giận đến sắc mặt đỏ lên, Tô Tô không quản các nàng, ôm chậu gỗ, váy cũng không cần, đi về phía phòng trúc.
Vào phòng, nụ cười trên mặt nàng tắt dần, ngồi ở bên cạnh bàn ngẩn người, mãi cho đến ánh trăng lên.
Nàng thay một bộ váy màu vàng, mặc giày, cầm theo đèn lưu ly ra cửa.
Sương mù ở Thượng Thanh tiên cảnh không tiêu tan, nàng vung tay hất sương mù, đi về phía cung điện vừa xa lạ vừa quen thuộc
Càng đến gần, sự chua xót trong lòng càng mãnh liệt.
Đợi đến lúc thấy chỗ đèn đuốc sáng trưng, nàng xoa xoa tim, khẽ thở dài.
Các nàng nói. . . Thánh nữ sắp tỉnh.
Nàng tỉnh lại, Minh Dạ sẽ càng ghét mình.
Trong lòng Tô Tô khó chịu, tự tôn của nàng khiến cho nàng nghĩ quay đầu đi, nhưng mà nghĩ lại phụ vương và con dân ở Mạc Hà, nàng không có cách nào quay đầu về.
Nàng mang theo cây đèn đi lên, Tiểu Tiên gặp nàng hành lễ. Động tác rất cung kính, nhưng vẻ mặt lại không như động tác, Tang Tửu giống như sự tồn tại bẩn thỉu nhất, nếu không phải Minh Dạ nghiêm khắc, đặt nặng quy củ, nàng không sống tới ngày hôm nay.
Nhưng dù sao bởi vì thế, trong lòng nàng đối với hắn còn có chờ mong.
Tiểu tiên nói: "Chân Quân nói, công chúa tới thì trực tiếp đi vào."
Tô Tô gật đầu, không đi nghiên cứu giọng điệu của tiểu tiên kia, mang theo cây đèn đi vào.
Sau tấm bình phong màu đen, có thể thấy được một cái bóng mơ hồ.
Thấy hắn, nhịp tim Tô Tô tăng tốc, trong lòng có sự mong đợi lại vui sướng.
Nhưng mà nàng nghĩ đến mình tới làm cái gì, nhụt chí rủ bả vai, cung kính quỳ xuống: "Cầu Chân Quân, cho Bạng tộc mượn Xá Lợi Tử."
Mạc Hà cách mỗi mười năm sẽ dâng nước, đáy sông rung chuyển, lính tôm tướng cua chết vô số.
Cũng khó trách đám tiểu tiên lắm mồm nói Mạc Hà vừa dơ vừa thúi, bởi vì có hiện trạng như vậy , thê lương vừa thương xót.
Hắn chán ghét mình, thời gian mười năm vừa đến, Tô Tô vẫn mặt dày đến mượn Xá Lợi Tử, trợ giúp Mạc Hà vượt qua lại lũ lụt.
Nam nhân sau tấm bình phong, chậm rãi mở mắt ra.
Ngữ điệu khi nói lạnh lùng: "Hôm nay không thể, Xá Lợi Tử sau chín ngày mới cho ngươi mượn."
Tô Tô có chút gấp gáp: "Nhưng mà ngày mai Mạc Hà dâng nước, không có Xá Lợi Tử sẽ xảy ra chuyện."
Giọng của đối phương vẫn vậy: "Thiên Hoan sắp tỉnh vì vậy cần Xá Lợi Tử để điều chỉnh lại khí."
Nghe được tên Thiên Hoan, trong miệng Tô Tô đắng chát, nếu ngày trước cũng không sao, mình không tranh nổi Thánh nữ Thiên Hoan, cũng không dám tranh.
Nhưng hôm nay không được, nàng không có Xá Lợi Tử, sẽ không rời đi
Nàng mím môi, ngẩng đầu lên: "Minh Dạ, ta van cầu ngươi, cho ta mượn Xá Lợi Tử, ta dùng một lát, lập tức trả lại cho ngươi."
Hắn lạnh như băng nhìn nàng: "Đã nhiều ngày rồi vẫn không có quy củ như thế."
Hắn vừa mới nói xong, Tô Tô bị hắn bố trí trận pháp đánh trúng bả vai, nàng kêu lên đau đớn.
Từ sau tấm bình phong hắn trông thấy thiếu nữ mặc váy màu vàng ngửa mặt lên, nàng cười lau đi vết máu ở khóe miệng, ngang bướng nói: "Không thể gọi Minh Dạ, vậy gọi phu quân, hôm nay ngươi coi như đánh chết ta, ta cũng muốn cầm Xá Lợi Tử đi."
Cái gì mà Thánh nữ Thiên Hoan, hôm nay không lấy được Xá Lợi, nàng sẽ đồng quy vu tận với Thiên Hoan.
Nàng từ dưới đất đứng lên, vòng qua bình phong, không để ý cái gì mà quy củ, nhìn chằm chằm người kia.
Trông thấy bộ dáng nam nhân, Câu Ngọc trừng to mắt, ai tới nói cho nó biết, người giống Đạm Đài Tẫn đến tám phần là ai? !
Không thể nào, không giống với nó nghĩ đến chứ.
Đạm Đài Tẫn bên trong Bàn Nhược Phù Sinh lại là bản thể của Giao Long, Nhất Niệm thành Phật vẫn là Nhất Niệm thành ma(*), chẳng phải là đều do hắn quyết định sao!
(*): Thì ra trong lòng mình chỉ cần giữ ý niệm thì không một điều gì có thể thay đổi.
Câu Ngọc tuyệt vọng, còn nghịch thiên cái gì nữa!
Nó không nói được, trong lúc tuyệt vọng lại đột nhiên sinh ra một ý nghĩ, Đạm Đài Tẫn bây giờ thay thế Giao Long, như vậy là có thể cảm nhận được tình cảm của Giao Long?
Đạm Đài Tẫn không có tơ tình, tiên giao lại có, trong hoạ có phúc. Nói không chừng lần này trong Bàn Nhược Phù Sinh, có thể để cho Tô Tô thuận lợi rút Tà Cốt.
Câu Ngọc vui mừng, lập tức không còn tuyệt vọng, có được hay không dựa vào lúc này.
Một mặt khác, con ngươi Minh Dạ đen nhánh chiếu rọi Tô Tô
Tô Tô nói: "Ta biết ngươi chán ghét ta, cho ta Xá Lợi Tử, ta lập tức đi."
Minh Dạ thờ ơ mà nhìn nàng: "Tang Tửu, đừng tưởng rằng bổn quân sẽ không giết ngươi."
Tô Tô nghĩ thầm, ngươi sẽ, ngươi đương nhiên sẽ.
Hắn không yêu nàng, sao có thể thương tiếc nàng?
Tô Tô lấy từ trong ngực ra một viên trân châu màu hồng, vô cùng xinh đẹp, lớn tầm nửa bàn tay
Muốn làm chuyện xấu, Tô Tô khẩn trương liếm khóe môi: "Ta biết, ngươi vì Thiên Hoan tìm Linh tủy để trị thương, ngày mai còn muốn lãnh binh đi giết yểm ma. Ta sẽ không tổn thương ngươi, ta chỉ là muốn Xá Lợi Tử."
Dứt lời, Tô Tô bóp nát trân châu.
Trân Châu hóa thành bột mịn, xuyên qua pháp trận, rơi vào người hắn.
Dù tu vi Tô Tô không tốt, thế nhưng là trăm năm qua, nàng tỉ mỉ nuôi một viên trân châu, có thể làm bị thương Chân Quân trong khoảng thời gian ngắn
Cũng trách Minh Dạ nhiều lần vì Thiên Hoan liều mạng, mới có thể bị thương trở về. Mà người ở đây đều xem thường Tô Tô, xem nàng như sâu kiến, bao gồm cả Minh Dạ, cũng sẽ không phòng bị nàng, mới cho nàng cơ hội
Tô Tô leo trên giường Minh Dạ.
Đôi mắt băng lãnh nhìn qua, cho là nàng sợ, dù sao trăm năm qua, hắn tức giận, lập tức nàng lui bước.
Song lần này nàng sẽ không, khuôn mặt nàng đỏ bừng, nói nhỏ: "Ta không phải cố ý, đắc tội."
Nàng cởi y phục hắn, lộ lồng ngực rộng lớn rắn chắc.
Ngón tay Tô Tô chỉ ở tim hắn, hô hấp của hắn rõ ràng dồn dập hơn, vô cùng tức giận.
“Hôm nay ngươi như lấy đi Xá Lợi Tử khiến Thiên Hoan xảy ra chuyện, về sau vĩnh viễn đừng về Thượng Thanh tiên cảnh, người Thượng Thanh, gặp ngươi sẽ giết."
Lông mi nàng run lên, con mắt ẩm ướt nhìn hắn.
Nước mắt muốn rơi cũng không được, ngoài miệng lại quật cường nói: "Không trở lại thì không trở lại, dù sao Thiên Hoan tỉnh ngươi cũng hận không giết được ta."
Trong mắt Minh Dạ nặng nề, không nói.
Tô Tô lấy ra Xá Lợi, Xá Lợi màu vàng vừa mới rơi vào lòng bàn tay nàng, đã bị nàng dùng vỏ sò bao lấy.
Nàng ngồi đối diện hắn, xoa xoa con mắt, nhẹ nói: "Một trăm năm, lần thứ nhất ta cách ngươi gần như vậy."
“Ngươi bây giờ hận không giết được ta, vậy cũng tốt, dù sao về sau ta cũng không thích ngươi."
“Ta ở Thượng Thanh, người người coi ta là yêu quái." Nước mắt nàng rơi, cúi thấp đầu không cho hắn trông thấy, "Nhưng ta ở Mạc Hà, cũng là công chúa."
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực, khiếp sợ lại lớn mật mà nhìn hắn.
“Ngươi không cần ta nữa, vậy ta cũng không có gì phải sợ."
Câu Ngọc nhìn đến đây, nội tâm chửi thề: ". . ."
Không phải chứ tiểu chủ nhân muốn làm gì!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...