Hắc Miêu Đại Nhân Tình Yêu Bất Chợt FULL
Nhưng kế hoạch của hắn chưa kịp thực hiện thì đã bị ngăn cản ngay từ những giây phút đầu.
Một bóng người lướt qua nhanh như gió, tên gian ác ngã khuỵ xuống sàn:
- Chuyện...chuyện gì vừa xảy ra!
Một bên cổ bị vết cắn...Hắn đã bị hút máu! Kẻ gian ngã lăn trên đất bất động, chỉ trong nháy mắt đã về chầu ông bà.
Người vừa động thủ đưa tay lên miệng lau đi vết máu tươi còn động khoé môi, vẻ mặt anh ta lạnh lùng không chút biến sắc.
Người này chính là Trắc, thuộc hạ của anh.
- Hừm, xúc phạm điện hạ.
Chết thật đáng!
Vừa nói dứt câu, anh ta đã không kiềm nén được mà nôn ói vào góc tường:
- Ôi mẹ ơi...máu của tên này ghê quá...không hợp khẩu vị ta chút nào.
—————————————
Liên Di Băng ngồi trên xe, hai tay khoanh lại đặt trước ngực, bây giờ ả đã rất nóng lòng, không thể chờ đợi thêm được nữa.
Giọng nói hằn hộc, hối thúc vang lên:
- Sao tới bây giờ còn chưa đưa cô ta đến hả? Bắt có một người mà lâu như vậy? Vô dụng quá!
Tên thuộc hạ ngồi cạnh vội lấy điện ra:
- Có lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi, để gọi điện xem sao.
Tên thuộc hạ chưa kịp bấm số thì cô ta đã vội giật lấy điện thoại vì Đã quá nóng lòng:
- Đưa đây, để tôi tự gọi.
Cô ta bấm nút gọi đi, đầu dây bên kia nhanh chóng tiếp nhận cuộc gọi nhưng giọng nói lại rất lạ lẫm.
- Xin chào.
Liên Băng Di nhận ra ngay Điều bất thường, lúc này cô ta bắt đầu cảm thấy bất an và lo lắng:
- Anh không phải là thuộc hạ của tôi, rốt cuộc anh là ai?
Người ở đầu dây bên kia nở nụ cười nhếch mép, giọng nói từ tốn nhưng lại pha chút đe dọa:
- Thuộc hạ đây chỉ muốn nhẹ nhàng nhắc nhở tiểu thư nếu như Liên tiểu thư cảm thấy không hài lòng với cuộc sống ở Trung Quốc.
Điện hạ của chúng tôi rất sẵn lòng đưa cô trở về Anh.
Vừa nghe xong cổ họng cô ta nghẹn ứ không nói nên lời.
Sắc mặt tái đi vô cùng sửng sờ khi biết kế hoạch thâm hiểm của cô ta đã bị vạch trần và phá hỏng.
Liên Di Băng làm rơi cả điện thoại.
Tên thuộc hạ ngồi cạnh trông thấy sự khác lạ của cô ta thì vội cất lời:
- Liên tiểu thư, cô sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?
Cô ta đen mặt lời nói thốt ra vẫn còn chút run sợ:
- Mau đến sân bay.
Người thuộc hạ không dám thắc mắc thêm vội đáp:
- Dạ.
Xe lăn bánh rời đi, cô ta lẩm bẩm cất lời:
- Tôn Khiết Uy, anh nghĩ rời khỏi Trung Quốc thì tôi sẽ không làm được gì sao? Sau khi về đến Anh Quốc, về đến địa bàn của tôi, tôi vẫn sẽ không để yên cho con nhỏ thấp hèn kia đâu.
—————————————
Sau kỳ nghỉ ngắn ngày, cô cùng Sun và Moon đã trở về.
Vừa kéo vali vào nhà, Lộ Phương đã mừng rỡ thốt lên:
- Oh yeah, cuối cùng cũng về đến nơi rồi.
Ở nhà thì mong đi chơi, nhưng khi về được đến nhà lại thấy thoải mái quá đi.
Sun và Moon cũng mừng rỡ không kém, nhất là Sun mèo đen, thoát được nơi biển cả khắc tinh thì quả là đáng mừng.
Lộ Phương nhanh chóng ngã lưng xuống chiếc giường êm ái quen thuộc:
- Phải nghỉ ngơi một lát để phục hồi lại sức thôi.
Chợt điện thoại của cô reo lên, Lộ Phương có chút giật mình nhưng rồi cũng nhanh chóng bắt máy, trên màn hình hiển thị dãy số lạ:
- Alo, xin cho hỏi là ai vậy?
Vừa nghe điên thoại, ánh mắt cô liền sáng rực, tràn đầy nhựa sống và hy vọng:
- Aaa, là tập đoàn La Thẩm mời mình đi làm.
Có thể chấm dứt những ngày tháng thất nghiệp rồi.
Nhưng vẫn còn ám ảnh chuyện ở công ty cũ nên lần này cô rút kinh nghiệm mà cẩn trọng hơn:
- Công ty của các cô không phải là mời tôi đến vi đang thiếu người làm tạp vụ đó chứ?
Đầu dây bên kia thẳng thắn nói rõ vấn đề để cô yên tâm:
- Lộ tiểu thư, La Thẩm chúng tôi rất chân thành và nghiêm túc mời cô về làm việc, chức vụ là thư ký văn phòng.
Hy vọng trong vòng ba ngày cô sẽ có mặt ở công ty nhằm thuận tiện cho chúng tôi xác nhận công việc.
Lộ Phương mỉm cười hạnh phúc:
- Được.
Xin cảm ơn cô.
Vừa cúp máy, cô đã nhảy cẩn lên vì hạnh phúc:
- Tập đoàn La Thẩm top mười thế giới.
Công việc trong truyền thuyết mà năm trăm tiến sĩ tranh nhau nay đã thuộc về tay mình rồi!
Chỉ có Sun và Moon hiểu rõ nguyên do vì sao cô được tập đoàn La Thẩm nhận vào làm.
Sun thấy sự tự tin của cô liền tỏ thái độ bó tay: "Con mắm này, đúng là đắc ý quá mức mà."
——————————————
Nhận được công việc tốt, ngay sáng sớm hôm sau cô nhanh nhảu chuẩn bị quần áo tươm tất để đi làm.
Cột chiếc nơ trước cổ áo ngay ngắn, thoa chút son môi cho tươi tắn.
Cô chu đáo chuẩn bị phần ăn cho Sun và Moon trước khi rời đi.
- Hai cưng ở nhà phải ngoan và hoà thuận đấy.
Cự cãi um sùm để tao bị mắng vốn thì sẽ bị no đòn có biết chưa?
Hai bé thú cưng trưng ra vẻ mặt ngoan hiền.
Cô bước ra cửa, không quên mỉm cười nhìn hai bé trước khi rời đi:
- Tao đi làm đây.
Hai đứa ở nhà ngoan, chiều về tao sẽ mua thức ăn ngon cho.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...