Đang say sưa chìm đắm vào nụ hôn, bất chợt Lộ Phương đưa tay, tát mạnh vào một bên má của anh:
- Cái con muỗi chết tiệt, dám cắn mỏ tao.
Anh nhìn cô, ngay từ đầu đã định sẵn kiếp thê nô, cô là người phụ nữ duy nhất có thể tát vào mặt anh như thế.
Khiết Uy không hề nổi giận, anh mỉm cười, cúi người đến sát gần cô:
- Con bé hư đốn này, để xem tôi phạt cô như thế nào.
Anh đưa môi kề sát môi cô, được trao nụ hôn thắm thiết nhưng Lộ Phương lại cứ mãi chìm đắm trong giấc ngủ mà chẳng hề hay biết chuyện gì đang xảy ra.
Sáng hôm sau, cô thức dậy với một đôi môi sưng phù, Lộ Phương soi gương, nhíu mày khó hiểu:
- Sao kỳ vậy nè? Không lẽ mình bị con gì cắn trong lúc ngủ sao?
Hắc miêu ngồi ở một góc, nó thầm mỉm cười đắc ý khi nghĩ đến nụ hôn cuồng nhiệt ngày hôm qua.
Lộ Phương nào hay biết gì, cô bế hắc miêu vào lòng, dịu dàng nói:
- Cục cưng đói rồi hả? Đi ăn nha bé yêu.
Hắc miêu tròn mắt, vẻ mặt khó ở: "Gì mà bé yêu chứ?"
Cô đưa Sun đến một trung tâm thương mại, nơi có rất nhiều quán ăn.
Lộ Phương vừa bước đi vừa phân vân:
- Nhiều quán quá, chúng ta nên ghé vào đâu đây Sun?
Đang thẩn thờ cất bước đi, bất chợt cô va phải một người đàn ông đang đi ngược về phía mình.
- Ây da.
Cô chưa kịp nhìn rõ sự việc đã nghe thấy những tiếng nói khẩn trương:
- Mau bảo vệ chủ nhân.
Hai người đàn ông cao to mặc vest đen lập tức bước về phía cô.
Bọn họ mỗi người giữ một cánh tay cô lại.
Hắc miêu cô đang bế vụt khỏi tay cô.
- Này, các người làm gì vậy?
Lộ Phương trông cảnh tượng này cứ thấy quen quen, nếu không muốn nói là rất giống lần cô gặp phải thuộc hạ của Tôn Khiết Uy.
Người đàn ông kia ho một tiếng rồi cất lời:
- Mau thả cô ấy ra.
Đám thuộc hạ vội buông tay, Lộ Phương ngây người nhìn anh ta.
Xem ra người này cũng ôn nhu, nhẹ nhàng, anh ta nhìn cô rồi cất lời:
- Xin lỗi vì nhân viên của anh đã làm em hoảng sợ.
Hắn miêu nhìn thấy anh ta liền rừ một tiếng, vẻ mặt chẳng chút vui vẻ: "Hừ, sao lại gặp tên Thẩm La Vũ ở đây".
La Vũ nhìn xuống đất, ánh mắt va vào hắc miêu bé nhỏ, trong khi Sun đang nhìn hắn bằng ánh mắt chẳng mấy thiện cảm.
Anh ta bế hắc miêu trên tay, còn đưa nó lên xuống như đang chơi đùa với trẻ con:
- Ôi mèo con đáng yêu quá, trong cái vẻ mặt khó ở của nó mới cưng làm sao.
Hắc miêu liếc mắt, bực tức mà sẵn móng vuốt, cào mạnh một phát lên mu bàn tay của La Vũ.
Anh ta vội kêu lên:
- Ui, đau quá.
Lộ Phương thấy vậy liền chạy đến, cô bế hắc miêu, trong lòng không khỏi lo lắng.
- Xin lỗi anh, tôi không nghĩ Sun sẽ làm như vậy.
Anh có sao không?
La Vũ mỉm cười, xua xua tay:
- Không sao đâu, cô đừng lo lắng.
Lộ Phương vội cúi đầu:
- Nếu vậy tôi và hắc miêu xin phép đi trước.
Người đàn ông kia mỉm cười:
- Cô đi cẩn thận, tính tình của con mèo này, tôi rất thích.
Khi cô đã quay lưng rời đi, anh ta lộ rõ bản chất thật sự, đưa bàn tay bị thương đến gần miệng.
Nhẹ nhàng liếm một cái, vết thương lập tức liền lại, biến mất một cách thần kỳ.
Dường như người này đã biết rõ lai lịch thật sự của hắc miêu, anh ta mỉm cười: "Lại hoá thành mèo à? Thú vị".
Anh ta quay sang nhìn đám thuộc hạ, giọng nói lạnh lùng, uy nghiêm:
- Nửa tiếng sau, tôi muốn biết toàn bộ thông tin của cô gái lúc nãy.
Đám thuộc hạ liền răm rắp nghe lệnh:
- Đã rõ thưa chủ nhân.
—————————————-
Anh đang ngồi ở nhà của cô, bây giờ nhân lúc Lộ Phương không có ở đây nên tranh thủ trở về nguyên dạng thật.
Khiết Uy ngồi trên ghế, giải quyết một số tài liệu trên laptop.
Đang miệt mài làm việc, bất chợt anh nghe thấy tiếng cửa đang mở khoá: "Cô ấy về rồi sao? Kỳ lạ, vẫn chưa tan làm mà?"
Anh đóng máy tính lại, vội vàng hô biến một tiếng, hắc miêu đáng yêu chân ngắn lập tức xuất hiện.
Trông thấy cô ôm một thùng giấy về nhà, hắc miêu liền nheo mắt: "Cô ấy từ chức à?"
Cô đặt thùng giấy xuống bàn, nhìn hắc miêu trìu mến:
- Sun à, bây giờ tao lại trở thành người thất nghiệp rồi.
Cô bước đến, bế Sun vào lòng:
- Trước khi tao tìm được công việc mới thì chúng ta ráng sống hai bữa cơm qua ngày nha.
Hắc miêu tức giận, nó đứng xổng hai chân, há chiếc mồm nhỏ nhìn cô trong nỗi tức tối: "Gì chứ? Công ty của tôi không đủ tốt à? Hay do lương không đủ cao? Phúc lợi tôi cho cô vẫn chưa hài lòng hả? Rốt cuộc cô bất mãn vì điều gì?"
Cô ngồi xuống, nhìn hắc miêu đang tức tối nhìn cô với đôi mắt vô cùng hậm hực:
- Dạo gần đây mày bị gì vậy? Sao cứ hay hung hăng vô cớ thế? Hay là động dục?
Hắc miêu càng thêm tức giận:
- Mèo méo!
Nó quay mông về phía cô tỏ ý hờn dỗi, chiếc đuôi mèo ngoe nguẩy trong rất đáng ghét.
Lộ Phương khều nhẹ mông nó, nó bèn liếc mắt rồi phóng lên ghế sofa nằm cuộn tròn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...