Trong phòng tắm thoang thoảng hương xà phòng, Lộ Phương đang kiểm tra nhiệt độ của nước trong bồn tắm.
Sun ngồi ngay bên cạnh cô, ngoan ngoãn chăm chú quan sát từng động tác của cô.
Lộ Phương đứng dậy, cởi bỏ áo sơ mi mặc bên ngoài, lộ ra khe ngực quyến rũ.
Cô vô tư cởi chiếc váy ngắn, trong khi Sun đang đỏ mặt nhìn cô, mắt nó mở to mà nhìn chằm chằm, dáng chặt vào cơ thể nuột nà, từ trên xuống dưới.
Cô bế hắc miêu lên, đột nhiên nó đỏ mặt quay sang hướng khác.
Đặt con mèo bé nhỏ vào bồn nước, cô từ từ cởi bỏ lớp trang phục còn lại, ngực trần căng tràn lộ ra trước mắt hắc miêu, cả "mảnh vải" che thân mỏng manh phía bên dưới cũng được cởi bỏ.
Lúc này hắc miêu như dần mất máu, nó ngượng ngùng đến ánh mắt tinh ranh cũng bị sự bối rối che lấp.
Cô bước vào bồn tắm, ôm Sun vào lòng, chân trước của nó chạm vào ngay đôi gò bồng đảo to tròn, lúc này đến cả thở nó cũng thấy khó khăn: "Mình...mình sắp ngủm mất!"
—————————————-
Mảng tối trước mắt dần dần hé mở, hắc miêu nhìn thấy Lộ Phương đang ngồi ngay bên cạnh nó, thái độ của cô đầy lo lắng, khẩn trương:
- Sun, Sun à.
Mày tỉnh rồi sao?
Hắc miêu nằm trên chiếc giường rộng lớn, trên đầu còn được đặt một chiếc khăn mát để hạ nhiệt.
Lộ Phương trông thấy chú mèo nhỏ như vậy liền xót lòng tự trách:
- Là do lỗi của tôi, nếu không Sun đã không bị sốt như vậy rồi.
Cô nào biết rằng hắc miêu bị sốt là do nhìn thấy thân thể quá đổi quyến rũ và đầy đặn của cô.
Người quản gia đứng bên cạnh liền mỉm cười đôn hậu:
- Lộ tiểu thư đừng tự trách bản thân.
Thật ra, Sun rất ít khi bị ốm như vậy.
Hắc miêu vừa nghe thấy liền mở to mắc mà bật người ngồi dậy: "Nói gì huề vốn vậy? Tôi ghim rồi đấy!"
Lộ Phương đưa tay vuốt đầu Sun đầy âu yếm:
- Đêm nay tôi ở lại phòng này chăm sóc Sun được chứ?
Người quản gia mỉm cười đáp:
- Tất nhiên là được.
Tôi sẽ báo lại với chủ nhân.
Lộ Phương đặt Sun nằm lại ngay ngắn trên giường, cô còn cẩn trọng đắp chăn cho nó kỹ càng:
- Sun ngoan, ngủ một giấc là khoẻ lại thôi.
Bất chợt điện thoại của cô reo lên, chẳng rõ người ở đầu dây bên kia nói gì, nhưng trông cô rất vui vẻ và phấn khởi:
- Thật à? Trần Vỹ Liêm cũng đến buổi họp mặt sao? Các cậu cứ yên tâm, mình nhất định sẽ đến.
Ngày mười lăm đúng chứ? Rồi rồi, mình nhớ rồi.
Cám ơn các cậu.
Sun rời khỏi chăn, đứng dậy khi nghe cô nhắc đến Trần Vỹ Liêm:
- Méo meo.
Cô quay sang nhìn Sun:
- Mày khoẻ hơn rồi sao?
Lộ Phương bước đến bế Sun trên tay, nhìn thẳng vào đôi mắt trông veo của chú mèo nhỏ:
- Tao có một chuyện rất vui, Trần Vỹ Liêm, anh ấy đã trở về.
Hơn nữa, anh ấy sẽ tham gia buổi họp mặt.
Tao sắp được gặp lại anh ấy rồi.
Sun xụ mặt, ánh mắt nó vừa buồn vừa hậm hực: "Đứa con gái ngốc này, ngày mười lăm chính là ngày máu huyết của ma cà rồng sôi sục đỉnh điểm nhất.
Cô còn chẳng sợ nếu cô đi rồi, tôi sẽ không nhịn được mà một phát cắn chết "bạch mã hoàng tử trong mộng" của cô à?!"
——————————————
Sáng hôm sau,
Cô chào tạm biệt Sun, chú mèo nhỏ đang ngoan ngoan trên tay của người quản gia.
- Sun à, tao đi làm đây.
Mày ở nhà ngoan đấy, chiều tao về chơi với mày.
Cô bước lên ôtô, xe lăn bánh rời đi.
Sun nhìn theo cô, ánh mắt đầy lưu luyến.
Đến khi xe chạy đi khá xa, bất chợt một luồng sáng xuất hiện xung quanh hắc miêu đang được bế trên tay của người quản gia.
Ánh sáng đỏ chói loá, lớn dần, Sun cũng đột ngột biến mất.
Chỉ trong nháy mắt, một thân ảnh cao lớn, uy nghiêm xuất hiện, dáng đứng vững vàng trên đất, đôi mắt xanh lam đặt trưng, viên kim cương ở mặt cavat vẫn lấp lánh rực rỡ.
Anh búng tay một cái, âm thanh vang lên rõ mồn một.
Ngay lập tức một kẻ áo đen trùm kín đầu chẳng rõ từ đâu xuất hiện, thân thủ chẳng chút tầm thường, thậm chí còn mang hơi hướng kỳ dị chẳng khác gì chủ nhân của họ.
Người kia quỳ dưới đất, một chân khuỵ gối, đầu hơi cúi, tỏ rõ sự tôn kính:
- Chủ nhân, người có gì dặn dò xin cứ nói.
Anh lạnh lùng, lời lẽ thốt ra đầy uy quyền:
- Mau chóng tìm kiếm thông tin của người tên Trần Vỹ Liêm.
Một chữ cũng không được bỏ xót.
Người thuộc hạ vội đáp lời:
- Tôi đã rõ thưa chủ nhân.
Kẻ áo đen tức khắc phóng đi mất sau khi vừa nhận nhiệm vụ.
Anh cau mày, nghĩ đến vẻ mặt hớn hở của cô khi hay tin sắp được gặp Trần Vỹ Liêm mà anh không nhịn được cơn tức giận:
- Quả là kẻ chán sống, dám giành người phụ nữ của tôi.
Anh búng nhẹ tay, người hầu trong nhà liền xuất hiện, mang theo áo khoác vest, anh khoác áo vào liền trông ra vẻ một tổng tài cao cao tại thượng.
Xe ôtô của anh cũng được tài xế đưa đến ngay trước mắt, Khiết Vỹ mở cửa ngồi vào xe, không cần nói người tài xế cũng thừa biết địa điểm anh muốn đến, ngay lập tức lái xe tới thẳng công ty..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...