Trời đã dần tối, hàng loạt ánh đèn chiếu sáng dọc hai bên con đường, một cô gái mặc bộ váy áo công sở vừa bước đi trên vỉa hè vừa không ngừng nghĩ đến chuyện vừa xảy ra lúc nãy.
Nét mặt lộ rõ cảm xúc ấm ức lại bực tức.
Tầm mười phút trước, phía ngoài cổng nhà hàng sang trọng, một gã trung niên béo ú, vẻ mặt cau có đưa ngón tay chỉ chỉ về phía một nữ nhân viên đang đứng rụt rè, người hơi cúi xuống tỏ ý cầu xin tha thứ.
Giọng nói nghiêm nghị ồ ồ của hắn ta vang lên, âm điệu rõ mồm một sự chỉ trích:
- Lộ Phương, cô muốn làm mất mặt công ty hả? Chỉ là uống với đối tác vài ly rượu mà cô lại từ chối.
Hợp đồng lần này nếu không ký kết được thì cô cũng chuẩn bị mất việc là vừa.
Sự bực tức khi nghĩ đến lời mắng nhiếc của người quản lý vì cô không chịu tiếp rượu đối tác, trong khi chuyện đó vốn dĩ không thuộc trách nhiệm của cô.
Bước chân của Lộ Phương mỗi lúc càng giẫm mạnh, sự bực tức dâng trào hiện rõ trên gương mặt, hai đầu chân mày nhíu lại đến mức sắp đụng vào nhau.
Cô vừa bước đi vừa lầm bầm tức tối:
- Ỷ thế là cấp trên rồi muốn nói gì thì nói, ép buộc nhân viên làm theo ý ông ta.
Tôi trù ông ra đường bị chó cắn, ăn cơm thì mắc nghẹn, đi tắm thôi cũng bị cảm lạnh.
Đúng là tức chết đi được mà.
Vừa đi vừa làu bàu trù ẻo kẻ quản lý bất công trên đường về, bước chân cô mỗi lúc một nhanh.
Thoáng chốc cô khựng bước vì giật bắn mình khi chân xém đạp phải một thứ nào đó:
- Ôi mẹ ơi cái gì đây?
Một vật thể lạ đen thui nằm trên đường, cô vội quay người lại định bỏ chạy, nhưng chút bình tĩnh còn sót lại đã níu lấy chân cô dừng bước:
- Không được, đường này là gần nhất rồi, nếu đi đường khác sẽ mất rất nhiều thời gian.
Lộ Phương à bình tĩnh, can đảm lên.
Cô cắn răng từ từ quay lưng nhìn lại, cố đưa mắt quan sát kỹ nhờ vào ánh đèn đường le lói, một con mèo đen nằm im thinh thích trên vũng máu, trong vừa có chút đáng sợ lại đáng thương.
Lộ Phương thở phù một hơi tịnh tâm:
- Chỉ là con hắc miêu, mà sao nó nằm cứng đơ vậy? Hay nó ngủm rồi?
Cô rón rén bước đến gần hơn, cúi người thấp xuống mà nhìn con mèo mun đang cuộn tròn nằm trên vũng máu đỏ.
Lộ Phương đưa ngón tay trỏ chọt chọt vô lưng lưng nó vài cái.
- Alo, mày còn sống không vậy?
Con mèo vẫn không chút động đậy, cô đưa tay quẹt nhẹ vũng chất lỏng màu đỏ, ngón tay hoàn toàn không dính chút gì.
- Thì ra đây chỉ là vũng nước sơn đã khô.
Mà sao con mèo kỳ lạ này lại biết lựa chỗ nằm vậy chứ?
Vốn dĩ là người chơi hệ tâm linh, lại thêm vừa gặp chuyện bất lợi trong công việc, Lộ Phương nhân cơ hội chắp tay mà khấn vái trước con hắc miêu vẫn chẳng chút động đậy:
- Hắc miêu đại nhân, mèo thần xin phù hộ độ trì, là do ta lỡ đường đi ngang qua, xin lượng thứ.
Nếu được hãy phù hộ cho ta sự nghiệp thuận lợi.
Chẳng biết sự nghiệp rồi sẽ thuận lợi, thăng hoa hay không, nhưng xem ra tiền tài lại đang ập đến khi ánh mắt của Lộ Phương đã vô tình va vào viên kim cương sáng chói được đeo trên cổ con mèo kia.
- Mèo đại gia à, quá tuyệt.
Cô nhanh nhảu bế phốc nó lên, trông mặt mũi con hắc miu này cũng đáng yêu lắm đấy chứ, Lộ Phương vui mừng thốt lên:
- Nó vẫn còn thở.
Thời mình tới rồi.
Cô nhấc bổng con mèo lên, bế nó trên tay, hắc miu vẫn như con mèo bằng bông không động tĩnh.
- Ngủ gì mà say thế không biết.
Thôi kệ, mang nó về trước rồi tính.
Đúng là thời tới cản không kịp.
Cô đưa con hắc miêu về nhà, nó vẫn ngủ say sưa chẳng hay biết trời trăng mây đất là gì.
Một lúc sau, con mèo nhỏ he hé đôi mắt tỉnh giấc, hình ảnh từ chiếc gương lớn trước mắt đập vào mắt nó.
Tự nhìn chằm chằm vào gương, nó ngồi dậy, dường như không chút hài lòng với bộ dạng hiện tại của chính mình.
Đầu nó vấy lên suy nghĩ bực tức: “Chết tiệt, đã bị lũ khốn kia thanh trừng, còn bị biến thành mèo”.
Tiếng động rục rịch, Lộ Phương từ phòng ngủ bước ra ngoài, trên tay cô mang theo hộp bông băng.
Khi nãy bế hắc miu về thì phát hiện trên hai chân trước và phần bụng của nó có vài vết trầy xước.
Nó nhìn thấy cô liền trừng mắt.
Cô có chút giật mình, vốn dĩ xưa nay cô không thích mèo cho mấy, nếu không vì viên kim cương trên cổ nó thì còn khuya cô mới mang nó về tận nhà.
- Mày trừng mắt với tao đó à? Mày hổ báo với ai? Có biết tao là ơn nhân của mày không? Nếu không có tao, giờ này mày vẫn đang vất vưởng ngoài đường đấy.
Lộ Phương thoáng nhận ra con mèo này có màu mắt thật đặc biệt, một màu xanh lam vừa đẹp lại huyền bí, sắc sảo pha lẫn thanh thuần khó đoán.
Theo như cô được biết, hầu hết mèo mới sinh ra đều có mắt màu xanh da trời.
Sau khoảng ba đến tấm tuần tuổi sẽ thay đổi màu mắt là sự hòa trộn giữa màu nâu, vàng và da cam, cá biệt lắm mới có màu xanh lá cây và màu khác.
Xét ra, con hắc miêu này rất đặc biệt.
Bỏ mặc cô tức giận mắng mỏ, nó quay người sang hướng khác, tỏ ý lơ đi.
Lộ Phương càng thêm bực mình, đến cả con mèo cũng muốn xem thường cô sao?
Cô bước đến nhấc bổng nó lên, mặt đối mặt với mình:
- Trông mày cũng đáng yêu đó chứ, mà sao biểu hiện lại khó ưa như vậy?
Nó lại đánh mặt sang hướng khác, nhấc cái mông tròn tròn lên cao, đưa một chân sau cào cào về phía cô, tỏ ý khó chịu.
Cô nén cơn thịnh nộ:
- Vì kim cương, tao sẽ nhịn.
Mày hôi rồi, đi tắm thôi.
Ngâm bồn với con mèo nhỏ, cô thì thoải mái vui vẻ, còn vẻ mặt của nó lại cau có, khó ở.
Cô kỳ rửa cơ thể nó, đụng đến chỗ nhạy cảm, nó “Méo” lên vài tiếng, cố vùng vẫy nhưng nào thoát được tay cô.
Nó trừng mắt, móng vuốt sẵn sàng để cào cấu: “Con nhỏ này, sờ soạng khắp người ta hả?”
Cô hoảng hồn, buông tay ra khỏi người nó khi nhìn thấy móng vuốt lăm lăm nhọn hoắt.
Nó rơi tõm xuống bồn nước, giãy giụa liên hồi: “Chúa ngó xuống mà coi, ác phụ muốn giết chết ta.
Rồi sao ngươi không mau vớt ta lên, định để ta ngộp chết à?”
Cô định thần lại, vội bế con mèo ra khỏi nước:
- Biết sợ chưa hả? Còn hung hăng nữa tao sẽ xử lý mày..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...