Tối qua tôi ngủ không được tốt lắm, điện thoại di động cũng quên tắt.
Dẫn đến việc sáng hôm sau bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Tôi rất oán niệm mà cầm lấy di động, vừa định nguyền rủa thì thấy người gọi là Hách Tể.
Cả người bật dậy, tinh thần hoàn toàn tỉnh táo, vẫn để ý chỉnh đốn đầu tóc, mặc dù hắn không nhìn thấy.
"Alo, Hách Tể, anh tìm tôi hả?"
Giọng nói của hắn cũng rất có tinh thần: "Sáng nay thức dậy tôi đã thấy có cuộc gọi đến của cậu cho nên muốn hỏi cậu có chuyện gì không?"
"À, không có việc gì."
"Thực sự không có việc gì sao? Nếu có gì, cậu cứ nói thẳng."
Tôi dừng một chút, cẩn thận hỏi: "Ngày hôm qua là ai đã nghe điện thoại vậy?"
"Là… Hôn thê của tôi…"
"À…"
"Cô ấy không có nói với tôi là cậu gọi đến."
"À…"
"Cậu làm sao vậy? Không có chuyện gì chứ?"
"Anh và cô ta...!lên giường sao?"
Vừa nói xong tôi liền hận muốn tát hai cái vào mặt mình.
"Hả?"
"Không có gì..."
Hắn bên kia rõ ràng dừng một chút: "Không có việc gì vậy tôi cúp máy đây."
"Anh thích cô ta sao?"
Tôi còn không đợi hắn trả lời, vội vàng nói: "Anh cứ coi như tôi chưa hỏi gì…"
Không hiểu tại sao, nhưng tôi đột nhiên cảm thấy sợ phải biết được đáp án.
Lý Đông Hải trước đây không sợ trời không sợ đất giờ cũng có lúc thế này.
"..."
"Nhưng mà, tôi vẫn còn thích anh nha." Lời này vừa nói xong tôi liền cúp điện thoại.
Tim đập bịch bịch.
Lần đầu tiên tôi khẩn trương như vậy.
Lần đầu tiên tôi sợ như thế này.
Xong rồi, lần này triệt để là tôi thích hắn thật rồi.
Nhìn đồng hồ đã hơn bảy giờ, tuy rằng hôm qua ngủ không được ngon giấc nhưng bây giờ vẫn không có một chút buồn ngủ nào nữa.
Đại khái qua nửa tiếng sau điện thoại di động lại vang lên, lần này là tin nhắn, Hách Tể gửi tới.
Tay tôi run rẩy mở tin nhắn.
Người có tình trường phóng khoáng lạc quan như Lý Đông Hải tôi biết để mặt mũi nơi nào đây.
Nhưng khi nhìn vào tin nhắn tôi lại bị choáng váng...!
Ngày xửa ngày xưa có một con khỉ, trên đường về nhà phát hiện một cái thẻ.
Bởi vì hiếu kỳ, con khỉ đó liền nhặt lấy tấm thẻ rồi nhảy lên cây.
Ai ngờ, phịch một tiếng, con khỉ bị sét đánh trúng rồi rơi xuống.
Con khỉ vừa cầm lấy tấm thẻ vừa nhìn, hóa ra là tấm thẻ IP (sét đánh)
(*Roxy: Thực sự dịch đoạn này xong cảm thấy mình thật phi thường.
Cái này giống như câu chuyện cười về từ đồng âm vậy đó.
Tiếc là mình ko hiểu mọe gì hết =v=)
Đây là cái gì vậy?
Tôi hồi âm lại:
Lý tổng, này là cái quái gì dạ?
Hách Tể trả lời:
Không buồn cười sao?
Buồn cười? Cái này buồn cười sao???
(*Roxy: Cười đi cục cưng, nửa tiếng của editor đó, cưng phải cười nha)
Vừa định hồi âm tin nhắn nhưng nghĩ lại vẫn có gì đó không thích hợp.
Hắn vô duyên vô cơ gửi loại tin nhắn hại não như vậy, có phải là do biết tôi không vui nên gửi tin nhắn đến để dỗ ngọt tôi không? Còn có, hắn có phải đã suy nghĩ đoạn tin nhắn nhức não đó rất lâu không?
Tôi phát hiện mình thực sự rất tâm tình hóa, vừa rồi mới buồn bực muốn chết, hiện tại đã vui vẻ ở trên giường lăn qua lăn lại.
Tôi liền gửi đi tin nhắn:
Hahaha, tôi cười chết mất.
Cười đến bao tử đều bị rút gân rồi, anh tới giúp tôi xoa xoa nha ^^
Hách Tể liền nhắn lại:
Chờ đến khi tôi tan làm, nếu cậu vẫn còn cười thì tôi sẽ đến
Tôi trả lời:
Tôi ở nhà nấu cơm tối chờ anh nha.
Tôi còn định nhắn thêm hai chữ thân ái, nhưng nghĩ đến thời điểm hiện tại, không được quá ngạo mạn.
Nhưng đột nhiên điện thoại hiển thị thông báo: Tin nhắn không gửi được
Gửi lại.
Gửi lại lần nữa.
Lại gửi lại lần nữa.
Tôi nhìn chầm chầm Tin nhắn không gửi được kia hồi lâu, hận không thể bóp nát điện thoại di động.
Trúng tà hả? Tại sao lại không gửi được chứ?
"Aaaa… Tại sao tại sao tại sao…"
Ngoài cửa là tiếng mẹ tôi hét lên: "Lý Đông Hải con lên đồng hả?!"
Tôi rất oán niệm đi tới mở cửa phòng, nói: "Con trúng tà…"
"Ban ngày mà con nói khùng nói điên cái gì đó?"
Tôi lắc lắc điện thoại di động, nói: "Tin nhắn vẫn không gửi đi được! Tại sao chứ…"
Mẹ tôi vừa nghe, biến sắc, lắp bắp: "Có thể… Có thể là do tín hiệu không được tốt."
"A, làm gì mà vẻ mặt của mẹ như là ăn trộm vậy hả? Có phải là mẹ lấy điện thoại của con làm cái gì rồi không?"
Bà cười một cái nói:
"Ngày hôm qua mẹ dùng tài khoản của con lên mạng chơi vài trò chơi, chỉ có một vài trò mà thôi…"
Ông trời à, đây không phải là đốt tiền hay sao?
Lẽ nào đã hết sạch tiền rồi?
"Mẹ có lầm hay không dạ, tại sao mẹ không tự dùng tài khoản của mình để chơi chứ?"
"Mẹ không có gói Internet!"
"Con cũng không có!"
"Mẹ làm sao mà biết con cũng không có...!Còn có, điện thoại hết tiền sao, tiền điện thoại cũng là mẹ cho con nha.
Con có ý gì, có bản lãnh thì lần sau tự mình nạp tiền đi!"
Tôi hung hăng trừng mắt nhìn: "Thế nhưng con còn đang cùng Hách Tể nhắn tin đó! Đột nhiên tin nhắn không gửi đi được...!Mẹ nói phải làm sao bây giờ?"
"Vậy thì con tự mình lên Taobao mua đi, còn ở đó rãnh rỗi mà tranh cãi."
Tôi rất oán niệm trở về phòng, mở máy vi tính, lên mạng vọt ba mươi khối.
(*khối = đô la)
Vì sao tôi lại có người mẹ không biết xấu hổ như vậy chứ? Tôi sẽ chờ đến khi bà chịu trả lại tôi tất cả số tiền đó.
Tiền đã được chuyển đến, vội vàng gửi tin nhắn cho Hách Tể:
Vừa rồi tắt điện thoại di động, vừa mới nạp tiền xong.
Lần này tin nhắn đã được gửi đi, thế nhưng hắn vẫn chưa hồi âm lại.
Giữa lúc tôi bắt đầu suy nghĩ lung tung, điện thoại di động vang lên, là Hách Tể đang gọi.
"Alo, Hách Tể…"
Đối phương không có trả lời tôi, sau một lát truyền đến giọng của phụ nữ:
"Cậu chính là Lý Đông Hải?"
Tôi có chút mơ màng: "Đúng vậy, xin hỏi cô là ai?"
"Hôn thê của Hách Tể."
"A, xin chào, có việc gì thế?"
"Chúng ta có thể gặp nhau trò chuyện một chút không?"
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ đã đáp ứng.
Sau đó tôi vội vàng tìm mẹ nói lại việc này.
Bà nói rằng rất có thể cô gái kia đã biết tới sự tồn tại của tôi, vừa để xác định rõ ràng, vừa để khiêu khích.
Tôi chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng ra khỏi cửa.
Điểm hẹn gặp mặt là một quán cafe.
Bộ váy đỏ nổi bật có thể dễ dàng nhận ra, tôi nhìn cô ta lịch sự mỉm cười.
Cô ta gật đầu, ý bảo tôi ngồi xuống.
Cả hai cùng làm dấu hiệu mật mã như gián điệp.
"Lý tiên sinh?"
"À, cô có thể gọi trực tiếp gọi tôi là Lý Đông Hải."
Cô ta khẽ cười nhẹ nhàng.
Thật ra cô ta cũng khá dễ nhìn, nhưng trong mắt tình địch là tôi đây, tôi ý thức tự nói với mình, cô ta là một phụ nữ xấu.
Không nên sợ hãi, không nên lùi bước, Lý Hách Tể là của Lý Đông Hải tôi.
"Tiểu thư xưng hô như thế nào?"
"Tôi họ Lâm."
"Vậy không biết cô Lâm hôm nay tìm tôi có việc gì?"
Cô ta im lặng một chút, nói: "Cậu rất thân thiết với Hách Tể sao?"
"Đúng vậy, rất thân."
"Cậu biết rõ về anh ấy sao?"
Tôi ngẩn ra, nhanh như vậy đã vào thẳng vấn đề muốn cùng tôi tranh đoạt sao?
"Tôi không biết hết tất cả, bởi vì tôi hưởng thụ quá trình này.
Mọi thứ đều tốt đẹp, sở dĩ từ từ sẽ đến."
Cô ta hình như đối với câu trả lời của tôi có chút ngoài ý muốn.
"Lý tiên sinh, tôi thực sự không hiểu ý của cậu lắm.
Nhưng tôi nghĩ cậu có thể giúp được tôi."
Ồ, cứng rắn không được nên muốn mềm hả?
"Giúp cô việc gì?"
Buông tha Lý Hách Tể là chuyện tuyệt đối không thể nào nhá!
Cô ta hơi cúi đầu, nói: "Hách Tể và tôi đã đính hôn.
Thế nhưng mà anh ấy hình như đối với tôi vẫn rất lạnh nhạt.
Sở dĩ tôi muốn cậu giúp một tay.
Tôi không biết anh ấy ở trong nước có ai là bạn thân, không thể làm gì khác hơn là tìm cậu."
Tôi có chút bối rối.
Lẽ nào cô ta tìm tôi chỉ là để giúp giải quyết vấn đề giữa cô ta và Hách Tể? Cô ta cũng không phát giác chuyện tôi muốn đoạt lấy người đàn ông của cô ta sao?
"Lâm tiểu thư, tôi chỉ sợ không giúp được cô chuyện này rồi."
"Tôi không cần cậu phải làm gì cả.
Tôi chỉ cần cậu dùng thân phận bạn bè giúp tôi hỏi chút chuyện trong lòng anh ấy thôi."
"Thật lòng phải nói thẳng rồi.
Tôi cũng thích anh ấy thì làm sao có thể giúp cô chuyện này được?"
Cô ta rõ ràng sửng sốt một chút.
"Cậu nói là cậu thích đàn ông, là thích Hách Tể?"
"Không thể sao?"
Trên mặt cô ta biểu tình rất khó ở, ném câu "Biến thái" xong lập tức rời đi.
Đệt, cô còn chưa tính tiền nè.
Hách Tể cũng không có gọi lại cuộc nào, cô ta có lẽ sẽ không nói với hắn việc hôm nay.
Mặc kệ đi, tôi đây nhất tâm chờ cuộc hành trình Tây Ban Nha ngọt ngào.
------ Hết Chương 6 ------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...