Hắc La Sát

Thiệu Tứ Phương nhân ái thê trì hoãn công chúa Ngưng Yên, lúc này đương cuống cuồng chạy tìm chỗ trốn. Cuồng phong thốc qua, biển hoa
rợp trời, Thiệu Tứ Phương nay lại chỉ cảm thấy hương hoa từ bốn phương
tám hướng ập đến giống như muốn đem hắn ăn tươi nuốt sống. Lông tơ dựng
đứng, hắn vừa ra sức chạy, vừa ngoái đầu lại nhìn ——

May mắn, không thấy Ngưng Yên đuổi theo. Hắn mới thở ra một hơi, ngay lập tức lại sợ trợn trừng mắt —— cái gì kia?!

Giữa biển hoa, có một bóng đen
như mực đang lao tới phía hắn. Vừa nhìn kĩ, lập tức sợ tới mức hồn phi
phách tán. Là một con báo đen, đang đạp lên hoa cỏ phi tới.

Là báo của Lôi Tiêu!

“Cứu mạng!” Thiệu Tứ Phương quay người ngã nhào xuống lồm cồm bò đi, hắc báo ở phía sau gầm rống, giống
như Diêm Vương đòi mạng. “Cứu mạng a!” Hộ vệ của hắn nửa người cũng
không thấy đâu, hắn kêu lên: ”Người đâu a——”

Người tới đây!

Trước mặt hắn khuất bóng một hán tử thân hình khôi ngô.

“Hảo hán, cứu mạng!” Thiệu Tứ Phương hô lên.

Nghe thấy thanh âm, hắn quay
người nhìn lại Thiệu Tứ Phương, gương mặt mang sẹo cứng đanh, đôi mắt
đen sâu thẳm chất chứa sát ý.

“Ta. . . . . .” Là Hắc La sát a! Đầu gối Thiệu Tứ Phương mềm nhũn, ầm một tiếng quỳ xuống. Hắn cả người
phát run, âm thầm kêu khổ. Đang lúc kinh hoàng, trên lưng bay vèo qua
một bóng đen. Hắc báo vọt qua đỉnh đầu hắn, chạy về phía chủ nhân.

Lúc này, một báo một người, cùng nhau nhìn chằm chằm nam tử đã sợ đến mức mặt tái xanh kia.

“Thiệu Tứ Phương!” Từ phía sau Ngưng Yên rít gào đuổi theo.

Thiệu Tứ Phương quay đầu nhìn,
cỏ xanh như mây, hoa hoa lay động, một đám bụi mù bốc lên, Ngưng Yên
cưỡi ngựa đuổi tới. Ông trời ơi, Thiệu Tứ Phương có cảm giác tử kỳ không xa, trước có Hắc La sát chặn đường, sau có Ngưng Yên đuổi giết, ai, hắn là có chắp cánh cũng không thể bay.

Đột nhiên, hắn nghe được tiếng
đao kiếm nặng nề, quay ngoắt đầu, nhìn thấy Lôi Tiêu cầm lấy sáp đao
trên lưng, từ từ rút ra. Lưỡi đao hướng về phía hắn, trong chớp mắt mũi
kiếm chợt động làm Thiệu Tứ Phương nhắm tịt hai mắt.

“Ngươi đợi cho ta.” Lôi Tiêu nói, Thiệu Tứ Phương động cũng không dám động.

“Thiệu Tứ Phương ——” Ngưng Yên đuổi tới, thở hổn hển, vừa nhìn thấy Lôi Tiêu cùng báo, lập tức ghìm ngựa.

“Ngươi?!” Hắn vẫn là đến đây.
Đang là phẫn hận, khoảnh khắc nhìn thấy Lôi Tiêu, thấy gương mặt trầm
tĩnh của hắn, trong nháy mắt sát khí dâng trào chợt biến thành hư ảo.
Nhớ tới lúc cùng với hắn, lại nghĩ về tên súc sinh đang quỳ trên mặt đất này, cánh tay nàng giương tên bỗng mềm nhũn, đột nhiên thấy mệt mỏi bi
ai.

Cúi đầu, trừng mắt nhìn sợ tới
mức mặt trắng bệch Thiệu Tứ Phương. Ánh mắt hắn nhìn nàng tràn ngập kinh hãi, cứ như đang nhìn ma quỷ phương nào.

Nam nhân nhu nhược quỳ gối run
bần bật này chính là người nàng từng tâm tâm niệm niệm sao? Đây là tuấn
mỹ thiếu niên giữa biển hoa cùng nàng thề non hẹn biển sao? Hồi ức ngọt
ngào cùng hắn so sánh với tình thế nan kham ngày hôm nay, đời người cũng chỉ là hư ảo a!

Hắn hoảng sợ nhìn nàng, trong
ánh mắt đã không còn chút nào tình ý, mà trong mắt nàng cũng không còn
nửa điểm cảm tình. Giờ chỉ có sợ hãi cùng hận thù giữa hai người.

Ngưng Yên hít sâu một hơi, mắt
vằn đỏ, cắn răng nâng cung tên, mũi tên nhắm vào hướng Thiệu Tứ Phương.
Ánh mắt nàng lãnh liệt, lạnh lẽo như hàn băng, nghiến răng nói: “Ngươi
nhất định phải chết.”

“Đừng. . . . . . Đừng mà. . . . . .” Thiệu Tứ Phương phát run, sợ hãi cả người lui về phía sau.

Ngưng Yên nhắm mục tiêu, bắn
tên. Thiệu Tứ Phương đau đớn rú lên. Mũi tên bắn vào đầu gối phải của
hắn, máu tươi phun ra.

“Ta. . . . . . Ta sai rồi. . . . . .” Thiệu Tứ Phương ôm chỗ chân bị thương kêu rên. “Nàng tha cho ta
đi.” Thối lui đến bên chân Lôi Tiêu, lưng đụng tới sáp đao, hàn ý dày
đặc lạnh dựng tóc gáy. Xong rồi, hắn xong rồi a. . . . . .

Ngưng Yên thúc ngựa tới gần, lại nâng lên tên, ngắm mục tiêu.

Thiệu Tứ Phương kêu to: “Nàng
tha cho ta. . . . . . Ngưng Yên. . . . . . Ngưng Yên, ngẫm lại chúng ta
trước đây —— a!” Lần này, tên bắn xuyên đầu gối trái của hắn. Thiệu Tứ
Phương đau đến tê liệt ngã xuống.

“Chúng-ta-trước-đây?!” Ngưng Yên xoay người xuống ngựa, đi đến trước mặt hắn, lại cài tên, nhắm ngay vào người hắn. “Lúc ngươi dùng đao cứa tay ta, lúc ngươi nhục nhã ta, lúc
ngươi cười lạnh thương tổn ta, lúc ngươi đem hàm mộng vòng tay đưa cho
một nữ nhân khác, thì ngươi nghĩ tới chúng ta trước-đây-sao?” Vút một
tiếng, Thiệu Tứ Phương rú lên đau đớn. Lại một mũi tên bắn xuyên qua vai hắn. Liên tục ba mũi tên, Thiệu Tứ Phương ngã vào giữa vũng máu.

“Đau. . . . . . Đau quá. . . . . .” Hắn rên rỉ.

“Ngươi cũng biết đau?” Ngưng Yên cười lạnh. Nàng thật hận, trong lòng lửa hận cuồng đốt, thiêu cháy nàng đến đầu choáng mắt hoa. Nàng cài tên, cúi người, đầu mũi tên nhắm ở
trước ngực Thiệu Tứ Phương.

“Ta đã nói rồi, muốn dùng máu thịt của ngươi bồi đất mẹ. Thiệu Tứ Phương —— vĩnh biệt.”

“Ngưng Yên!” Hai tay của hắn bắt lấy mũi tên. “Ta xin nàng, ta van xin nàng, niệm tình ta còn có đứa con chưa ra đời, nàng tha ta đi. Ngưng Yên. . . . . . Nàng nỡ lòng nào như
vậy chăng? Làm cho đứa trẻ vô tội vừa ra đời đã không có cha? Ngưng Yên, ta thừa nhận là ta hồ đồ ta đáng chết, ta xin nàng . . . . . .”

“Yên tâm ——” Ngưng Yên ác ý lừa hắn nói. “Vợ của ngươi cùng đứa trẻ vừa rồi đều bị ta giết rồi.”

Thiệu Tứ Phương nghe thấy, chấn động cả người. “Ngươi, ngươi thật ác độc!”

“Bọn họ lúc này đang chờ ngươi gặp mặt, ngươi an tâm đi thôi.”

Thiệu Tứ Phương kinh hãi, buông
tay, không nghĩ tới Ngưng Yên lại hạ thủ được? Nàng từ lúc nào trở nên
tàn nhẫn như vậy? Là vì hắn sao?

“Được, được, là ta tự gây nghiệp chướng không thể sống. . . . . .” Hắn lệ nóng tràn mi, nhắm mắt lại,
không phản kháng. “Ngươi giết đi!” Dù sao cũng chạy không thoát, nàng
ngay cả vợ hắn cùng đứa trẻ chưa ra đời đều giết, huống chi là hắn kẻ
phụ lòng này?

Ngưng Yên cúi người, tên chĩa
vào ngực hắn. Nàng kéo căng dây cung, một mũi tên này đâm xuyên tim hắn, hắn hẳn phải chết không nghi ngờ gì.

Thiệu Tứ Phương rốt cuộc cam tâm nhận lấy cái chết, nàng lại chần chừ, cánh tay kéo tên run rẩy kịch liệt.

Lôi Tiêu vẫn trầm mặc đứng một
bên nhìn thấy tay nàng run lẩy bẩy, hỏi: “Nàng không đành lòng động
thủ?” Tên súc sinh này hại nàng thật thê thảm, nàng còn chờ cái gì?

Ngưng Yên đẫm mồ hôi lạnh, nhìn
chằm chằm kẻ phụ lòng. Lôi Tiêu nhìn thấy trong lòng tức giận, chẳng lẽ
nàng vẫn còn tình cảm với Thiệu Tứ Phương? Hắn nói: “Để ta ——” giơ lên
sáp đao, chém về phía Thiệu Tứ Phương.

“Không!” Ngưng Yên giữ lấy cổ tay hắn, cản lại thế hạ đao. “Đừng giết hắn.”


Lôi Tiêu cả giận nói: “Không nỡ để hắn chết?”

“Không phải. . . . . .” Ngưng Yên lắc đầu.

“Thế thì còn chờ cái gì?” Nói xong, lại nâng đao muốn chém.

“Đừng ——” Lại bị nàng ngăn trở,
Lôi Tiêu phát hỏa, hắn quăng đao xuống, tiến lên tóm lấy vai nàng, mặt
phẫn nộ đỏ bừng, nổi gân xanh, hét lên vào Ngưng Yên: “Ngu xuẩn, lại vẫn muốn tha cho hắn? Nàng quên hắn đã hại nàng như thế nào sao?” Hắn tóm
lấy cổ tay Ngưng Yên, lật lại làm lộ ra vết sẹo xấu xí, rống lên với
nàng: “Nàng nhìn cho rõ xem, nàng nhìn cho rõ xem!”

“Ngươi điên rồi. . . . . .”
Ngưng Yên giãy giụa muốn thoát ra, hắn lại bắt lấy càng chặt hơn. Hắn
trở nên thật đáng sợ, ánh mắt sắc nhọn khiến nàng phát run.

Lôi Tiêu gầm lên với nàng: “Nàng không tiếp nhận tình cảm của ta, bất cáo nhi biệt, không phải là vì
muốn giết hắn sao? Hiện tại vì sao không động thủ?”

Ngưng Yên rống lại: “Ngẫm lại đứa trẻ vô tội!”

“Hừ!” Lôi Tiêu cười khẩy, ghen
tị làm hắn điên cuồng, ánh mắt hắn nhìn nàng giống như chim ưng, lạnh
lùng nói: “Thật là vì đứa trẻ? Hay là với hắn dư tình chưa xong?” Thanh
âm rất nhẹ, lại lạnh khiến người phải phát run.

Nàng nghe xong, tâm bụi bại, vì
sao ngay cả hắn cũng phải tổn thương nàng? Nàng hít sâu một hơi, đè nén
cơn tức xuống, dùng thanh âm so với hắn còn lạnh hơn nói: “Nếu như thế
thì sao?”

Ánh mắt Lôi Tiêu đột nhiên lóe
lên, bụng dường như thiêu như đốt. Đả kích này quá lớn, làm tâm hắn
phảng phất như bị bóp nát.

Thiệu Tứ Phương thấy bọn họ tranh cãi ầm ĩ, vận sức muốn bò đi.

Lôi Tiêu trừng mắt nhìn Ngưng Yên, lại nói với Thiệu Tứ Phương: “Ngươi nếu dám động, liền cứ thử xem xem.”

Ngưng Yên quăng cung tiễn, xoay người lên ngựa, quay ngựa chạy đi.

Ngưng Yên? Lôi Tiêu ánh mắt rét
lạnh, nhún người bay vút lên ngựa, đoạt lấy dây cương, đem nàng vây giữa hai cánh tay. Hắc báo thấy thế, liền bám gót bọn họ mà đi.

Ánh tà dương đỏ rực, thảo trường ưng phi. Con ngựa phi nhanh, người cưỡi ngựa đang tranh chấp nhau, cực kỳ nguy hiểm.

“Ngươi đi xuống!” Ngưng Yên muốn đoạt lại dây cương. Lôi Tiêu sợ nàng ngã xuống ngựa, một tay tóm chặt
cương, một tay kia vây quanh hông của nàng. Bởi vì phẫn nộ, hắn thúc
ngựa phi băng băng.

Nàng kêu to: “Ta nói ngươi đi xuống!”

Hắn mặt lạnh lùng, không để ý tới.

Ngưng Yên cúi đầu cắn tay hắn,
ra sức cắn, hắn vẫn như cũ không động đậy. Không đau sao? Nàng nhả ra.
Trên đầu truyền đến thanh âm bi phẫn của hắn ——

“Chán ghét ta như vậy?” Có thể nhẫn tâm cắn hắn giết hắn, lại không nỡ Thiệu Tứ Phương chết?

Ngưng Yên quay lại, hét lên với
hắn: “Đúng, chán ghét ngươi!” Nàng khóc, rống hắn. “Ta chán ghét ngay cả ngươi cũng phải làm cho ta thương tâm! Ta chán ghét ngươi ngốc đến cho
rằng ta còn yêu hắn!”

“Vậy nàng muốn ta nghĩ như thế
nào?” Lôi Tiêu rống giận. “Ta nói hắn không phải, nàng liền đâm ta! Hắn
tổn thương nàng, nàng cũng không để cho ta giết hắn! Hắn liền trọng yếu
như vậy? Ta tính là cái gì?”

“Ngươi ngu ngốc!”

Hắn bạo rống: “Ta ngu ngốc, ta ngu ngốc!”

Ngưng Yên kinh ngạc ngây ngốc, phì cười ra tiếng.

Nghe thấy tiếng cười của nàng,
hắn kinh ngạc, kéo cương ghìm ngựa lại. Nàng quay đầu đang mỉm cười với
hắn, ánh lấp lánh trong mắt nàng làm hắn tức giận nháy mắt hóa thành hư
ảo, chỉ còn một trái tim điên cuồng đập, gõ mạnh vào lồng ngực. Nhìn nữ
nhân này, đương nàng mỉm cười với hắn, Lôi Tiêu tâm đều tan ra.

Phát hiện phẫn nộ của hắn là vì
ăn dấm chua(*) của Thiệu Tứ Phương, ai, nàng làm sao còn tiếp tục giận
hắn được?! Nàng vươn tay, đầu ngón tay khẽ chạm vào mặt của hắn, mơn
trớn mắt hắn, miệng hắn, dịu dàng giải thích. “Ta không yêu hắn, ngươi
không biết sao?”

(*) Dấm chua: ghen

Chẳng qua chỉ là chút lời nói
nhỏ nhẹ lại dễ dàng trấn an lòng hắn nóng vội, đem phát cuồng Lôi Tiêu
trấn gắt gao. Nàng trong mắt tỏa ra ấm áp, mặt khẽ biến hồng. “Nếu. . . . . . đối với Thiệu Tứ Phương dư tình chưa xong, sao lại có thể đem thân
cho ngươi?” Ai, hắn thật khờ a!

Lôi Tiêu ánh mắt kích động, ý nàng là. . . . . . nàng yêu hắn? Phải không? Hắn nghe được nhiệt huyết sôi trào.

Nàng còn nói: “Ta thật muốn giết hắn, không hạ thủ được là vì đứa trẻ vô tội, cũng bởi vì một nữ nhân
khác. Giết hắn dễ dàng, nhưng sẽ lại làm cho hai người tan nát cõi lòng. Lôi Tiêu, ta không giết hắn, đều là bởi vì ngươi.”

Lôi Tiêu khiêu mi, nghe mà hoang mang.

“Bởi vì ngươi, ta quyết tâm báo
thù mềm yếu rồi, nhất là sau khi ngươi. . . . . . ôm ta.”. Đúng vậy,
tình ý lưu luyến làm cho nàng hận dần dần nhạt đi, phai đạm. Không yêu
Thiệu Tứ Phương, cũng không lại hận thấu xương. Không để ý đến người
kia, là vì đáy lòng nàng đã có ấm áp.

Lôi Tiêu cúi nhìn nàng, thấp
giọng hỏi: “Cho nên nàng kì thực không giết Đường Uyển Uyển, nhưng lại
thật sự dễ dàng tha cho hắn như vậy?”

“Bọn họ đã muốn cùng ta không có liên quan gì, không trọng yếu.” Mới vừa rồi bắn Thiệu Tứ Phương ba tên, hắn cho dù không chết, cũng chỉ còn lại nửa cái mạng. “Mà nay trong
lòng ta, ngươi so với hắn trọng yếu hơn, ngươi không biết sao?” Nàng từ
tận đáy lòng nói.

Lôi Tiêu tâm tình kích động, ý nghĩa lời của nàng —— hắn rốt cục giành được lòng của nàng, khiến nàng nhận hắn rồi?!

Hắn không yên hỏi: “Nàng yêu ta
sao?” Rốt cục hỏi ra miệng, muốn nàng trở thành nữ nhân của hắn, nghĩ cả đời cùng nàng cùng nhau.

Ngưng Yên sắc mặt khẽ biến thành lần, thần sắc tối sầm. Trong mắt của hắn chờ mong rõ ràng như vậy,
nhưng là —— nàng do dự. Yêu?

Yêu sao?

Nàng nghĩ đến yêu một người khổ, nghĩ đến Thiệu Tứ Phương phản bội, nghĩ đến đau khổ giữ lời thề ước,
đợi đến cuối cùng lại là một đoạn kết cục không chịu nổi, còn có lời nói nhục nhã của Thiệu Tứ Phương. . . . . .

Nàng dời tầm mắt, mệt mỏi thở
dài, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Ta nghĩ quay về Đại Lý. . . . . .” Trở lại
cố hương, rời xa yêu hận tình cừu, trở lại cuộc sống yên bình của nàng.
Nàng mềm yếu rồi, thầm nghĩ quay về nơi chốn của riêng nàng ẩn trốn.
Nàng không có dũng khí lại nhận tình ý của một người nam nhân nào.


Nghe thấy nàng trả lời, ánh mắt
Lôi Tiêu đột nhiên tối sầm lại, nản chí buồn lòng, thoáng cái giống như
bị người rút sạch khí lực.

Chung quy, nàng vẫn là ánh tân
nguyệt nơi chân trời kia, hắn không thể có được. Mấy ngày này cố gắng,
mệt mỏi truy đuổi, uổng phí rồi.

Cảm nhận được hắn đau lòng, nàng ôm hắn, mặt chôn vào trong ngực hắn nghẹn ngào nói: “Thực xin lỗi. . . . . .”

Nàng thanh âm thê lương chạm vào tim của hắn, Lôi Tiêu buông ra dây cương, ôm nàng, ngửi thấy của nàng
hương khí. Hắn thật khổ sở, thật nản lòng! Vì sao nàng không chịu thử
yêu hắn? Hắn tuyệt sẽ không giống Thiệu Tứ Phương, hắn sẽ không làm cho
nàng thất vọng, sẽ không thương tổn nàng, nàng vì sao không thử nhận
hắn?

Kết quả nàng không yêu Thiệu Tứ
Phương, cũng không yêu hắn. Kết quả nàng cái gì cũng đều không cần, thầm nghĩ trốn về Đại Lý, cách hắn rất xa. . . . . . Chờ nàng hồi quốc rồi,
hắn còn có thể thấy nàng sao?

Nàng đi rồi, lưu lại hắn nên làm cái gì bây giờ? Tim của hắn đã không thể quay trở về lại như trước, vừa nghĩ tới nàng sẽ vĩnh viễn rời đi hắn, Lôi Tiêu điên cuồng.

“Ta sẽ không để nàng đi ——” Hắn
rống giận, siết chặt nàng. Liền bắt nàng về trại, nhốt nàng, không cho
nàng đi! Trong nháy mắt, Ngưng Yên cảm giác được cả người mình bị ôm
chặt lấy.

Hắn ôm thật chặt, nàng thấy khó
thở. “Lôi Tiêu?” Sắc mặt nàng đột biến, hay là hắn muốn. . . . . . “Lôi
Tiêu. . . . . . A. . . . . .” Mái tóc dài của nàng đột nhiên bị kéo
chặt, miệng của hắn phủ lên của nàng, cường thế bá đạo hôn nàng, đầu
lưỡi thăm dò vào trong miệng nàng, hỗn loạn của nàng hô hấp.

Lúc nàng cũng có phản ứng, hắn
lại tóm vai nàng, đột ngột đẩy ra nàng. Hắn nhìn chăm chú ánh mắt nàng
mê mang, còn có đôi môi bởi vì hắn hôn mà trở nên hồng nhuận, ngực hắn
kịch liệt phập phồng. Sau đó, ánh mắt của hắn tối sầm, thần sắc nghiêm
túc, giống như đã làm ra được quyết định khó khăn.

Tuy rằng có thể cường bắt nàng
đi, nhưng hắn vẫn là quyết định buông tay. Hắn khàn khàn nói: “Được,
nàng trở về đi.” Lôi Tiêu đau lòng, đây là hắn đối với nàng lần cuối
cùng ôn nhu, làm cho nàng tự do, rời đi hắn, làm cho bản thân mình cuối
cùng cái gì cũng không có.

Nàng hai mắt ngân ngấn lệ. “Cám
ơn. . . . . . Lôi Tiêu, ta sẽ không quên ngươi.” Lời vừa ra khỏi miệng,
tâm lại như trống rỗng. Đây là nàng muốn? Mới vừa rồi bị ôm đến muốn vỡ
vụn, đến sau khi hắn bỗng dưng buông ra, thế nhưng lại cảm thấy lạnh
quá.

Lôi Tiêu khuôn mặt rét lạnh, đem khổ sở đều thu dưới đáy lòng, cầm dây cương, thúc ngựa rong ruổi rời đi hoa uyển, xuyên qua bóng cây, hắc báo một đường theo sát, đến cuối sơn
lâm, trước đường mòn, có người đang ở trên ngựa chờ.

“Đều giải quyết xong rồi?” Tôn Vô Cực cười chào đón. “Thiệu Tứ Phương đã chết?”

Ngưng Yên nói : “Ta không giết hắn.”

“Hả?” Tôn Vô Cực nhìn về phía
sau nàng, Lôi Tiêu vẻ mặt ác liệt, không ổn! Cảm nhận thấy bọn họ không
khí khác thường, hắn hỏi Ngưng Yên: “Kế tiếp có tính toán gì không?”

“Ta muốn quay về Đại Lý.”

“Vậy sao?” Hắn giống như sớm đã dự đoán được, nói: “Ta chuẩn bị nhân mã đưa ngươi hồi quốc.”

Ngưng Yên nghe xong, nói: “Đa tạ.”

Tôn Vô Cực híp mắt cười. “Không cần khách khí, đều là nhân mã của ngươi.” Ngưng Yên không hiểu ý tứ của hắn.

Tôn Vô Cực hướng bọn họ nói:
“Thỉnh theo ta tới Thanh Hi biệt trang nghỉ ngơi một lát.” Hắn giật
cương thúc ngựa, hướng Lôi Tiêu ném ra một câu: “Đao của ngươi đâu?”

Ngưng Yên kinh ngạc, nhìn lại Lôi Tiêu, hỏi: “Đao đâu?”

Lôi Tiêu trầm mặc, trong mắt hắn lộ ra ảm đạm thần sắc, nơi đó trộn lẫn chua xót cùng tịch mịch, làm
nàng nhìn mà tan nát cõi lòng.

Quẳng đi đao, chính là không cần. Hắn thúc bụng ngựa, siết chặt dây cương, đi sát tới Tôn Vô Cực.

Hắc báo gầm thấp một tiếng, quay đầu phi băng băng. Đó là bảo vật trân ái của chủ nhân, làm sao có thể
vứt bỏ? Nó nhún người phi như bay, vội vã đi tìm sáp đao.

***

Thanh Hi biệt trang, hiện giờ
người đang ở tất cả đều là binh sĩ cùng trinh thám đến từ Đại Lý. Bọn họ được Tôn Vô Cực khoản đãi, mỗi ngày sung sướng vui vẻ như tiên, hơn nữa lại có hơn mười nữ tì cùng hạ nhân để bọn họ sai phái.

Cả bọn một đám đã quên thân phận cùng sứ mệnh của mình, giờ đều biến thành ông lớn hết. Béo béo, mập
mập, đô đô, lười lười. Đêm nay lại là sênh ca tấu nhạc, một phòng vui
thích, có người ngâm thơ đối nhau, có người ca hát, có người say ngã
nhoài trên mặt đất, có người cùng ca kĩ tán tỉnh, rượu say nhĩ hồng.

Trước đại sảnh chợt tiến đến một đoàn người. Có người nhận ra người tới, hét to một tiếng: “Công chúa?!”

Công chúa?! Công chúa! Thoáng
chốc mọi người loạn cào cào, vội vàng chỉnh trang y phục, vội vàng mặc
giày, vội vàng quỳ xuống, vội vàng buộc tóc, rất chật vật.

Đợi Ngưng Yên tiến vào đại sảnh, mọi người đã quỳ xuống đất, chột dạ không dám ngẩng đầu.

“Các ngươi. . . . . .” Ngưng Yên nhận ra bọn họ, tất cả đều là người của vương phủ Đại Lý a! “Các ngươi
sao lại đều ở chỗ này?”

Mọi người hướng Ngưng Yên quỳ lạy, nhất tề hô: “Thuộc hạ đáng chết!”

Ngưng Yên quay lại, hỏi Tôn Vô Cực: “Bọn họ vì sao đều ở chỗ này?”

Tôn Vô Cực cười nói: “Ở xa tới là đều khách, chủ tất phải tận tình tiếp đãi.”

Ngưng Yên trợn mắt, hỏi: “Ngươi đều đem bọn họ bắt tới nơi này?”

“Không không không, hiểu lầm,
Tôn mỗ là MỜI bọn họ đến chỗ này ở mấy ngày, giờ không phải trả lại cho
ngươi sao?!” Hắn thu quạt chỉ binh lính quỳ phía dưới. “Nhìn thử xem,
một đám lông tóc còn nguyên; dưỡng vừa béo vừa khỏe, da dẻ hồng hào,
thật khiến người thích a. . . . . .”

Người quỳ bên dưới nghe xong, xấu hổ muốn tìm cái lỗ chui vào.

Tôn Vô Cực nói với binh lính Đại Lý đang quỳ trên mặt đất: “Công chúa các ngươi hiện nay đã bình an trở
lại, đợi đêm nay tổ chức tiệc tiễn biệt sau, ngày mai có thể khởi hành
trở về Đại Lý.”


Vừa nghe thấy phải về Đại Lý,
mọi người không vui mừng, ngược lại một trận thương tâm, ô. . . . . .
Tất cả đều luyến tiếc những ngày tiêu dao vui vẻ ở nơi này a.

Lôi Tiêu thấy bọn họ chủ tớ đoàn tụ, xoay người bước đi.

“Lôi Tiêu!” Tôn Vô Cực gọi lại hắn. “Ngươi đi đâu vậy?”

Lôi Tiêu quay đầu, liếc mắt bi thương nhìn Ngưng Yên một cái, nói: “Quay về Hắc trại.” Nơi này đã không cần đến hắn.

Ngưng Yên ngơ ngẩn, nhìn hắn
xoay người đi được tiêu sái, không chút nào lưu luyến. Nàng phân vân,
thật muốn mở miệng gọi lại hắn, nhưng là gọi hắn làm cái gì? Nàng không
muốn yêu hắn, như vậy cần gì phải để ý hắn quyết tuyệt mà đi!

Tôn Vô Cực ngăn lại Lôi Tiêu,
cười hì hì nói với hắn: “Đừng nóng vội, đã tối rồi, muốn đi cũng ngày
mai hãy đi. Ta đã chuẩn bị thịnh yến, chúng ta cùng nhau cho Ngưng Yên
tiệc tiễn biệt, ngươi ở lại thêm một ngày thôi. . . . . .”

Ngưng Yên ngơ ngẩn nhìn bóng
lưng bọn họ, ánh mắt định tại thân ảnh cao lớn kia. Hắn rốt cục đối với
nàng lãnh đạm, hắn đã chết tâm rồi chứ? Đây chẳng phải là thứ nàng muốn
sao. . . . . . Nhưng là ngực thật sự rất khó chịu! Nàng ngơ ngác nhìn
bóng dáng Lôi Tiêu, ngây người thật lâu.

“Công chúa?” Thạch Lựu tiến đến nghênh đón, đưa lên khăn, Ngưng Yên lúc này mới phát hiện mình khóc.

Yến tiệc tiễn biệt, binh lính ở bên ngoài
đại sảnh ẩm yến. Trong nội đường, Tôn Vô Cực, Lôi Tiêu, Ngưng Yên ba
người cùng ngồi một chỗ, ca kĩ tấu đàn sáo, trên bàn bày rượu thịt khoản đãi, nhưng Lôi Tiêu trầm mặc, Ngưng Yên cũng không lòng dạ nào ăn uống, chỉ có Tôn Vô Cực mặt mày hớn hở, giục bọn họ uống rượu ——

“Say cũng chỉ là ham chút vui
vẻ, có gì đâu mà phải ưu sầu? Nay thoải mái ngồi đây, cùng tha hồ mà
uống rượu cho thỏa thích đi. . . . . .”

Mọi người thay nhau nâng cốc,
rượu quá tuần, Ngưng Yên thấy Lôi Tiêu chén rượu không, liền nhấc lên
bầu rượu định giúp hắn rót rượu, đột nhiên một bàn tay che lại chén
rượu, không cho nàng thay hắn rót rượu. Ngưng Yên ngẩng đầu, nhìn thấy
Lôi Tiêu vẻ mặt lạnh lùng, cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái, chính mình cầm bát, bắt vò rượu, đổ rượu rồi uống.

Ngưng Yên bỗng dưng tâm siết chặt, ngơ ngác đặt xuống bình rượu.

Tôn Vô Cực thưởng thức vi diệu
tình tố giữa hai người họ, tiếp tục uống rượu. Trong lúc uống, hắn lải
nhải kể bọn họ từ quen biết đến thành kẻ thù, sau lại quên hết ân oán
trước kia, lại cùng giúp đỡ nhau. Trong lời nói thỉnh thoảng nhắc đến
Lôi Tiêu đối với Ngưng Yên tốt như thế nào, trả giá đủ loại, làm cho
Ngưng Yên khó xử, Lôi Tiêu ảm đạm.

Cuối cùng hắn đề nghị. “Đợi uống xong chung rượu này, Tôn mỗ mang các ngươi đến hậu viện. Ngưng Yên
ngươi không phải thích nhất là hoa sao? Hậu viện hoa sen đang nở rất
đẹp, ngươi nếu không chê, chúng ta dời tới. . . . . .”

“Các ngươi chậm dùng!” Lôi Tiêu thật mạnh đặt bát xuống, đứng dậy bước đi quay về khách phòng nghỉ ngơi.

Tôn Vô Cực hướng hắn kêu: “Ê,
chúng ta còn muốn cùng Ngưng Yên đi ngắm hoa a. Ta đã mời gánh hát ở hậu viện đặt sân khấu chờ mở xướng rồi. Lôi Tiêu? Hảo huynh đệ? Hảo huynh
đệ à!” Đi rồi, thực đi rồi.

Ngưng Yên trông theo, quay đầu lại, mày khẽ chau, ánh mắt trống rỗng ngẩn ngơ nhìn mặt bàn, giống như mất hồn.

Tôn Vô Cực thở dài: “Lôi Tiêu dường như thực phiền lòng.”

Ngưng Yên đầu mày nhíu chặt, khàn khàn nói: “Ta cũng đi nghỉ ngơi.” Bỏ xuống chén rượu đứng dậy bước đi.

Tôn Vô Cực gọi lại nàng: “Công
chúa! Ta đã mời gánh hát a, ngắm hoa a, công chúa?! Công chúa à. . . . . .” Thực đi rồi. Tôn Vô Cực nở nụ cười, thật là, hai người kia là đang
rụt rè cái gì đâu?

Kết quả, nhân vật chính đều vắng mặt, hậu viện, chỉ còn mỗi Thanh La sát cùng một đội binh lính Đại Lý
nghe hí khúc. Lính Đại Lý ngồi trên chiếu, thưởng thức tiết mục biểu
diễn tiễn biệt bọn họ, than khóc thương tiếc sắp phải cáo biệt xa xỉ
cuộc sống.

Cùng lúc đó, khách phòng phía
đông, một con hắc báo ngậm đao, ngồi xổm ngoài cửa. Nó há miệng, đao rơi xuống đất, đánh ra một keng vang, kinh động Lôi Tiêu trong phòng, nhưng hắn chỉ ngồi ở trước bàn, không ra mở cửa.

Hắc báo chờ lại chờ, bắt đầu nức nở với cánh cửa đóng chặt. Tiếng thương tâm nghẹn ngào nghe vào trong
lòng Lôi Tiêu lại càng thêm sầu khổ.

Tiểu báo nức nở, thanh âm quanh
quẩn ở chỗ hành lang. Trong sương phòng bên cạnh, Ngưng Yên nghe thấy,
ra khỏi phòng, ló đầu nhìn —— thấy hắc báo đứng ở bên ngoài phòng Lôi
Tiêu, sáp đao nằm trên mặt đất.

Nàng đi qua, nhặt lên sáp đao,
gõ cửa phòng vài cái, bên trong không một động tĩnh. Nàng khẽ gọi: “Lôi
Tiêu.” Không thấy đáp lại, ở ngoài cửa đợi một lát. Cúi đầu, thấy ánh
sáng chiếu ra khe cửa, hắn hẳn là tỉnh. “Lôi Tiêu?”

Trong phòng, Lôi Tiêu dập tắt
ánh nến, làm cho mình ngồi ở trong bóng tối. Kháng cự không muốn cùng
nàng lại có cơ hội ở cùng một chỗ. Nếu lưu nàng không được, lại đối mặt
nàng chính là làm cho mình càng thêm khổ sở. Nàng quyết định phải đi,
lại tới đây tìm hắn làm cái gì? Thương hại hắn sao? Không, hắn không cần thương hại.

Hắn hiểu được lựa chọn của Ngưng Yên, nhưng không có cách nào ung dung nhìn nàng rời đi. Ôn nhu dùng
hết, nhẫn nại cũng hao hết. Hắn hiện tại chỉ cảm thấy mệt mỏi, cạn sạch
sức lực đối mặt nàng, lại càng không nghĩ làm trái với bản thân, nói
chút lời dối trá dễ nghe, trong lòng hắn thầm oán nàng vô tình.

Đợi không thấy Lôi Tiêu mở cửa,
Ngưng Yên đem sáp đao đặt ở cạnh cửa, khom người vỗ vỗ báo nhi. Báo nhi
nhìn Ngưng Yên, chớp chớp mắt.

Nhìn bộ dáng vô tội của nó, nước mắt nàng bỗng dưng chảy xuống. Bỏ lại nó, trở về phòng của mình. Ngưng
Yên đẩy ra cửa sổ, nhìn bầu trời đêm, lòng của nàng rối loạn không
ngừng. Từ khi đi vào Trung Nguyên, liên tiếp bất trắc khiến nàng không
thể tĩnh hạ tâm lai suy ngẫm tình cảm đối với Lôi Tiêu. Mà lúc này, đã
phóng ra hận thù với Thiệu Tứ Phương, cáo biệt đoạn tình cảm ấp ủ ngày
xưa, sắp lên đường trở về, nàng thế nhưng lại do dự.

Lúc Lôi Tiêu rốt cục quay lưng
lại, không nhìn cũng không để ý nàng, trầm mặc nhận quyết định của
nàng, lòng nàng vì sao vẫn không thể bình tĩnh? Hắn đã bỏ đi, điều mỉa
mai là, nàng lại bắt đầu phỏng đoán tâm tình của hắn, bắt chước suy nghĩ của hắn, hắn nghĩ cái gì đâu? Hắn thực thương tâm sao? Lòng của nàng
giống như bị ánh mắt thương tâm của hắn bắt trói lại.

“Công chúa.” Thạch Lựu gõ cửa.

“Vào đi.” Ngưng Yên nói.

“Thạch Lựu đến giúp ngài chải
đầu.” Thạch Lựu bưng một cái khay, phía trên là cao dưỡng tóc còn có
lược bạch ngọc, đều là những thứ trước đây nàng hầu hạ Ngưng Yên.

Ngưng Yên ngồi vào trước gương đồng, nhìn ảnh phản chiếu trong gương.

“Công chúa, ngài thật gầy quá,
là chịu rất nhiều ủy khuất sao?” Nàng thử hỏi. “Tên kia. . . . . . Tên
Hắc La sát kia, hắn khi dễ ngài sao?” Nàng tò mò khoảng thời gian công
chúa biến mất rốt cuộc đã đi nơi nào. Tò mò hơn là vì sao lúc trước bắt
đi công chúa Hắc La sát lại đồng ý để công chúa quay về Đại Lý? “Công
chúa?”

Ngưng Yên nhìn vào gương ngẩn người, không nói một câu.

Thạch Lựu lải nhải nói liên
miên: “Bất luận thế nào cũng đã đều trôi qua. Chờ trở về Đại Lý, ngài
chú ý điều dưỡng thân mình. . . . . .”

“Thạch Lựu.” Ngưng Yên lấy đi lược trong tay Thạch Lựu. “Ta tự mình làm, ngươi đi đi.” Nàng không muốn gặp người.

Thạch Lựu liền lui ra sau. Tóc
Ngưng Yên xõa xuống sau vai, lại sờ sờ cổ của mình, nhắm mắt thở dài,
nhớ lại khi đó tay hắn, thân thể hắn, thật ấm áp. . . . . . Thật sự phải đi? Thực bỏ được hắn?

Hắn vì sao không cùng nàng nói
lời từ biệt? Đừng ở ngay trước khi nàng rời đi lại làm cho nàng đi được
khổ sở như vậy. Vừa nghĩ tới lúc nàng giúp hắn rót rượu, hắn lại che lại cái chén; nàng gõ cửa phòng hắn, hắn không để ý tới, Ngưng Yên trong
lòng siết chặt, hai hàng thanh lệ không ngừng lao ra ngoài hốc mắt. Đều
phải biệt ly, hắn còn lạnh lùng như vậy, không thể nói chuyện cho tử tế

sao? Không thể hòa khí mà chia tay sao? Không thể. . . . . . hảo tụ hảo
tán sao?

Ngoài phòng, hắc báo nhìn cửa,
đợi thật lâu cũng không thấy chủ nhân đi ra, phủ phục xuống, chân đè lên chuôi đao, ngủ.

***

Bầu trời âm u mịt mù, mật vân hạ vũ. Sương sớm còn lan khắp đại địa, bọn lính chờ công chúa lên kiệu,
ngân y hộ vệ đeo đao ngồi trên lưng ngựa trước kiệu.

“Một đường bảo trọng.” Tôn Vô Cực cười cùng Ngưng Yên công chúa nói lời từ biệt.

Ngưng Yên mặc cẩm bào, hướng hắn cười nói: “Có thời gian đến Đại Lý làm khách, để ta khoản đãi các
ngươi.” Nhìn trước nhìn sau, tìm không thấy thân ảnh của Lôi Tiêu. Nàng
xoay người lên kiệu, ngồi xuống, tươi cười thu lại. Hắn ở đâu? Liền nhẫn tâm như vậy, không gặp mặt nàng một lần cuối cùng?

Thạch Lựu nhảy lên con ngựa trắng, hạ lệnh: “Khởi kiệu.”

Một đội nhân mã rời khỏi kinh
thành, đi hướng đến biên cảnh. Gió thổi mây trôi, cát bay mù mịt, lại
đến nơi lúc trước Lôi Tiêu cướp đi nàng, tiền phương sương mù dày đặc,
Ngưng Yên vén màn kiệu, Thạch Lựu phóng ngựa chạy lại.

“Công chúa có gì phân phó?”

Ngưng Yên ở bên tai nàng phân
phó vài câu, Thạch Lựu gật đầu, hạ nhanh mệnh lệnh. “Công chúa có lệnh,
tốc độ chậm lại.”

Ngưng Yên nâng lên rèm kiệu,
nhìn quanh con đường phía trước, không nén nổi lòng tìm kiếm thân ảnh
cao lớn quen thuộc, nhưng nghênh diện nàng cũng chỉ có bầu không khí
lạnh lẽo.

Cứ như vậy? Bọn họ cứ như vậy ly biệt? Ngưng Yên nắm chặt bệ cửa sổ —— Lôi Tiêu, ngay cả lần cuối một
mặt cũng không tới gặp sao?

Nàng phiền muộn, buông màn kiệu, dựa vào bên trong kiệu, đột nhiên thoáng nhìn phía sau thấp thoáng bóng đen, giật mình, ló đầu ra nhìn lại. Trên đường hoang vu, giữa cát vàng
cuồn cuộn, hắc báo đuổi theo, chạy như điên.

Ngưng Yên kêu to: “Ngừng kiệu!”

Cỗ kiệu hạ xuống đất, không đợi
Thạch Lựu tới đón, nàng vụt giật ra màn kiệu bước xuống. Nhìn đang chạy
tới hắc báo, nhìn mà hai mắt đẫm lệ.

Hắc báo ngoài miệng ngậm một đóa hoa hồng, chạy tới trước người nàng. Ngưng Yên ngồi xổm người xuống,
nhìn báo nhi. Nhẹ giọng hỏi: “Chủ tử của ngươi đâu?”

Báo nhi chân trước đặt lên vai Ngưng Yên.

“Công chúa?” Hộ vệ khẩn trương,
tiếp theo tất cả mọi người đều choáng váng, chỉ thấy hắc báo đem hoa
hồng trong miệng giụi giụi vào vạt áo Ngưng Yên. Ngưng Yên nở nụ cười,
nàng hiểu ý, cầm lấy hoa hồng, cài lên vạt áo. Báo nhi thấy, nức nở một
tiếng, buông chân trước, từ trong miệng nhổ ra cái gì đó, lăn đến trước
chân Ngưng Yên.

Ngưng Yên giật mình, một viên mơ muối rơi xuống đất. Nàng nhặt lên, nắm ở trong lòng bàn tay, nhìn nhìn
đến lệ không ngừng rơi. Nước mắt thấm ẩm ướt muối mơ, hắn. . . . . . lại điêu cho nàng một đóa hoa mới, tràn đầy sức sống bông hoa dạt dào chạy
trên thân mơ.

Lôi Tiêu a, thật là, hại nàng lệ rơi như mưa! Hắn một bộ dáng không hiểu cho nàng, còn luôn lãnh mặt
nhìn, hóa ra là. . . . . .

“Chủ tử của ngươi đâu?” Ngưng
Yên hỏi báo nhi, báo nhi nức nở, liếm liếm mặt của nàng, giống như thay
cho chủ nhân cùng nàng nói lời từ biệt.

Hắn không đến tiễn đưa là vì sợ thương tâm đi? Ai, người nam nhân này.

Ngưng Yên ôm báo nhi, hôn đỉnh
đầu của nó, trở lại bên trong kiệu, cỗ kiệu nâng lên, tiếp tục tiếp
bước. Nhưng là lòng của nàng như bị ai siết chặt lấy, lại ngó đầu ra
ngoài, liên tục như vậy, vẫn không thấy Lôi Tiêu, chỉ thấy báo nhi ngồi
dưới đất, nhìn theo nàng rời đi.

Thật sự có thể cứ như vậy rời đi?

Rời xa tình yêu, có thể được đến
bình yên? Không khổ sở, cũng sẽ không bị thương? Là như vậy phải không?
Nàng có phải là làm sai cái gì không? Nàng có phải đã bỏ qua cái gì
không?

Cái gì cũng không nhận, cũng không có được, nên cũng sẽ không thất vọng.

Nếu thật sự là như vậy, thì hiện tại vì sao lòng lại đau đến vậy? Vì sao khổ sở? Vì sao thương tâm?

Ngưng Yên nhìn muối mơ giữ trong lòng bàn tay, tưởng tượng ra tâm tình Lôi Tiêu lúc điêu mơ, lệ rơi ẩm
ướt vạt áo, nàng liên tục gạt lệ, đến về sau tầm mắt cũng mơ hồ không
rõ.

Nàng lấy xuống hoa hồng trên áo, đặt ở mũi ngửi. Ngửi thấy mùi hoa, nghĩ đến cùng Lôi Tiêu giữa biển hoa ôm nhau một đêm, lại nghĩ đến hắn vì nàng mà làm hết thảy, nàng thật có thể bỏ hắn đi? Sau này sẽ không chịu đủ tưởng niệm tra tấn?

Cách cố hương càng gần, tâm càng giãy giụa. Ngưng Yên tay cầm hoa cùng muối mơ còn có tràn đầy hồi tưởng đột nhiên quát: “Ngừng kiệu!”

“Công chúa. . . . . .” Thạch Lựu tiến đến, xuống ngựa, nâng công chúa hạ kiệu.

Ngưng Yên hỏi bọn lính: “Các ngươi. . . . . . có nghĩ ở lại Trung Nguyên?”

A? Mọi người hai mặt nhìn nhau, đột nhiên mãnh liệt gật đầu.

“Chúng thần muốn ở lại Trung
Nguyên a!” Đùa chứ, đều bị Tôn Vô Cực nuôi quen ăn ngon uống tốt, yêu
muốn chết ngày sống tiêu dao vui vẻ, ai còn muốn trở về nơm nớp hầu hạ
vua Đại Lý?

Ngưng Yên đem đóa hoa cài lại
lên vạt áo, cười nói với mọi người: “Trở lại thanh Hi biệt trang.” Ai,
thôi. Võng tình đã muốn vướng, thật vất vả thoát ra một cái, ai ngờ lại
làm cho Lôi Tiêu xông vào trong lòng.

Kỳ quái là, vừa ra quyết định
này, lòng của nàng hốt nhiên lại như gương sáng, thở phào một hơi, ngược lại lại định hạ tâm lai. Đám người cực kì vui mừng, tốc tốc kịp trước
khi trời tối quay trở về biệt trang.

Bọn hộ vệ nghĩ đến ăn no rượu
say, Ngưng Yên nghĩ đến Lôi Tiêu, không biết khi nhìn thấy nàng thì hắn
sẽ là vẻ mặt thế nào? Chỉ tưởng tượng ra ánh mắt của hắn lòng của nàng
đã mềm nhũn, không ngừng mỉm cười.

Trên đường trở lại, giữa ánh chiều hôm, trên con đường vắng vẻ, nhìn thấy hắc báo, cũng nhìn thấy Lôi Tiêu.

Hắn cô đơn đứng giữa ánh chiều
tà, đang khom người vỗ vỗ báo nhi, nghe thấy tiếng vó ngựa, hắn giật
mình, quay đầu, ánh mắt run rẩy, hắc báo cũng nheo lại mắt.

Ngưng Yên?!

Cỗ kiệu ở bên cạnh Lôi Tiêu dừng lại. Một bàn tay trắng trẻo nhỏ xinh nhấc lên màn kiệu, lộ ra kiều
nhan, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy ý cười, đang nhìn hắn.

Hắn kinh ngạc không nói nên lời, bộ dáng không thể tin được.

Ngưng Yên cười hỏi hắn: “Tối hôm qua. . . . . . chàng không phải trốn ở trong chăn khóc đấy chứ?”

Lôi Tiêu ngơ ngác nhìn nàng, đây là thật chăng? Hắn không phải đang nằm mơ đi?

Ngưng Yên ló đầu ra, tay chạm
đến vạt áo hắn, sau đó hướng lên trên, xoa mặt hắn, hắn nhưng lại cảm
động đến đỏ hồng mắt.

“Chàng bị ngốc sao?” Nàng tươi cười làm hắn hoa mắt thần mê.

Tay đè lại bàn tay tinh quái,
nóng bỏng nhìn nàng. Ngưng Yên níu lấy áo hắn, bám lên trên người hắn,
chủ động đưa lên môi thơm.

Hắn tim đập loạn nhịp, ôm lấy
thân mình nàng, kéo vào trong ngực, cúi đầu hôn sâu nàng, làm cho hương
thơm quen thuộc bao phủ chính mình.

Loại tâm tình mất mà tìm lại được này —— thật thỏa mãn nha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận