Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Đứng ở hậu trường Mục Vũ cũng không biết phía trước có chuyện gì, nàng ghé vào trên bàn sắp ngủ, bỗng nhiên trước mũi truyền đến mùi u hương, hé mắt vừa thấy, liền nhìn đến một bóng dáng màu đỏ.

“A, vẽ thành bộ dáng như quỷ này, còn coi tỷ tỷ kia của ngươi như bảo bối? Nàng ta hại ngươi ngươi cũng không biết.”

Mục Vũ đứng lên, nữ tử trước mắg thập phần quen thuộc, lời nói cũng làm nàng hết sức khó hiểu.

“Ngươi là ai a?”

Nữ tử một thân váy lụa đỏ, xứng với khuôn mặt yêu diễm kia, tựa như yêu tinh khuynh thành, “Ta là ai cũng không quan trọng, nhưng ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn rời khỏi đây sao?”

Mục Vũ gật đầu, “Muốn rời đi.”

Nữ tử cong khóe môi, “Ngươi như vậy không rời đi được.”

Mục Vũ: “Có thể rời đi, tỷ tỷ nói, rất đẹp.”

Nữ tử cười khúc khích, toàn là châm chọc, “Đẹp? Nhìn bản thân trong gương xem, ngươi cảm thấy đẹp?”

Gương đồng trong tay nữ tử chiếu lại gương mặt của nàng, nùng trang diễm mạt, môi đỏ thẫm, xấu không nỡ nhìn thẳng.


Ngón tay Mục Vũ lướt qua, con ngươi hơi lóe lướt qua một tia không thể tin tưởng, “Tỷ tỷ sẽ không như vậy đối ta.”

Nữ tử tới gần, “Ngươi cho rằng nàng ta là tỷ tỷ của ngươi?”

“Nàng ta đang lừa ngươi, ngươi bất quá là bị người bán vào đây, vừa lúc gặp phải nàng ta, ngươi cho rằng nàng ta có ý tốt? Thật ngu ngốc.”

“Vậy làm sao bây giờ?”

Nữ tử dán bên tai nàng, giọng nói rung động lòng người, “Đi với ta.”

Mục Vũ đi theo nữ tử ra hậu trường, đi vào một gian phòng không người, lại đi ra ngoài chính là phòng của khách quý, nơi này cũng không có người, đều là hạ nhân bưng trà đưa nước.

Nữ tử trang điểm lại cho nàng, lộ ra khuôn mặt trắng nõn của nữ hài, ánh mắt kinh diễm du tẩu trên khuôn mặt, nữ tử rốt cuộc hiểu ra vì sao Mục Tuyết lại làm nàng xấu như vậy.

Người như vậy, có được một đôi mắt đẹp và một khuôn mặt khuynh thế, làm ánh mắt đầu tiên liền ghen ghét.

Nhưng thế cục trên đài đã thành kết cục đã định, mình tuyệt đối không thể làm Mục Tuyết đắc ý sung sướng, cướp đoạt tất cả phong cảnh.


Tú bà đã chọn lại người múa đầu, còn để Mục Tuyết làm, mà mình trở thành trò cười của mọi người, không thể!

Nữ tử nhanh chóng rũ xuống đáy mắt lạnh lẽo, trang điểm nhẹ cho Mục Vũ, trở lại hậu trường.

Khi Mục Tuyết trở lại hậu trường nhìn thấy Mục Vũ, hơi sửng sốt, sau đó cau mày đi tới, “Tiểu Vũ! Tại sao ngươi lại lau sạch mặt?”

Ở trên đài vui sướng khi nhìn thấy Mục Vũ, biến mất không thấy, chỉ còn lại có tức giận.

Nàng ta đã coi mình thành tỷ tỷ của Mục Vũ.

Đầu ngón tay Mục Vũ trắng bệch, rũ đầu nói: “Tỷ tỷ biết rõ như vậy vô cùng xấu xí, vì sao còn vẽ cho Mục Vũ?”

Mục Tuyết không nghĩ tới nàng sẽ tranh luận, kinh ngạc nhìn nữ tử yêu diễm lướt qua, trong đầu hiện lên một ý niệm, hỏi: “Có phải có người nói với ngươi?”

Mục Vũ nơi nào sẽ nói dối, đơn giản không nói.

Mục Tuyết lập tức nhìn ra, nhất định là nữ nhân kia nói với Mục Vũ! Tuyệt đối không được, nếu để Mục Vũ lên đài, vật tất cả mọi thứ nàng ta làm sẽ biến mất.

Mục Tuyết tròng mắt xoay chuyển, ngữ khí nhu hòa, nói: “Tiểu Vũ, tỷ tỷ có một thứ quên trong phòng, ngươi có thể giúp tỷ tỷ lấy lại đây không?”

Thực xin lỗi, ngươi không có cơ hội này, về sau còn có cơ hội, nhưng nàng ta không được, lần này tuyệt đối phải trở thành tiêu điểm của mọi người.

Mục Vũ ngẩng đầu nghi hoặc hỏi: “Thứ gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui