Thẩm Ngư nghe hắn nói, không khỏi thở dài nhẹ nhõm: “Cậu đã nói với tôi, cậu quên rồi à.” Ngữ khí không hề chột dạ, Thẩm Ngư thiếu cảnh giác, lại phạm phải một sai lầm cấp thấp như vậy, mày mà hắn vẫn còn nhỏ, gạt qua rất đơn giản.
Mộ Cung Mặc mí mắt chậm rãi khép lại, “Cạu buông tôi ra đi, cậu chạy một mình có thể thoát được, kéo theo tôi nếu bị bắt…… Chúng ta… Chúng ta đều sẽ chết.”
Thẩm Ngư xoa xoa mồ hôi trên trán, cơ thể này không cao bằng Mộ Cung Mặc, kéo hắn đi về phía trước, hai chân đã bắt đầu nhũn ra, “Không có việc gì, một lúc nữa có người, chúng ta sẽ an toàn.”
“Cậu… Cậu tên là gì?”
“Thẩm Ngư, tôi tên là Thẩm Ngư”
“Ân.”
*
12 năm sau.
Trong căn nhà 1 phòng khách 3 phòng ngủ, trong tiểu khu phía Bắc, trang hoàng ấm áp, trên bàn để 3 đĩa đồ ăn, đã lạnh từ lâu, một người phụ nữ từ trong phòng đi ra, ăn cơm xong, dọn dẹp chén đũa, lại xoay người vào phòng.
Cửa phòng bên cạnh mở ra, một cô gái đi ra, nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn, nhấc chân đi đến phòng bếp lấy một chén cơm, ngồi trước bàn, ăn cơm ở phòng khách trống rỗng.
Người con gái đó là Thẩm Ngư, trong nhà vẫn luôn như thế, ba mẹ cô từ nhỏ đã không quan tâm cô, việc ai người nấy làm, về nhà quạnh quẽ, từ trước đến nay cô cũng không cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Tất cả là do lúc đó mẹ sinh đôi, nhưng bởi vì sơ sẩy, chị gái bị người khác ôm đi, mẹ hối hận cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, cho đến bây giờ, vẫn sống trong tự trách.
Mà ba cô, không chịu nổi sự quạnh quẽ trong nhà, mỗi ngày đi làm từ sớm, nửa đêm mới về nhà.
Thẩm Ngư đã thói quen, cô rửa chén, xoa xoa miệng, đi đến phòng của mình, đóng cửa lại.
【 Ký chủ, ngày mai nam nữ chủ sẽ gặp mặt. 】
Thẩm Ngư xé một bao khoai lát ăn, nào có nửa điểm mất mát như vừa nãy, “Đã biết.”
【 Mộ Cung Mặc hảo cảm độ đã hạ xuống 3 sao. 】
“Ân.”
12 năm này, sau khi chia tay với Mộ Cung Mặc, Thẩm Ngư nhìn hảo cảm độ từ 5 sao giảm xuống 3 sao.
Đây cũng coi như chậm, Thẩm Ngư thuận lợi trở thành ánh sáng trong lòng Mộ Cung Mặc.
Mộ Cung Mặc từ ngày đó về đến nhà, dựa theo cốt truyện, phát sốt bệnh nặng, quên đi ký ức, tính cách cũng trở nên lạnh nhạt hung ác nham hiểm, xây một tầng băng trong lòng, không cho bất luận kẻ nào tới gần.
Đã quên cô, độ hảo cảm vẫn cao như vậy, đó là bởi vì Mộ Cung Mặc mỗi tối, đều sẽ mơ thấy Thẩm Ngư, tuy rằng không biết Thẩm Ngư là ai, nhưng tâm lý vẫn có ràng buộc.
Ăn xong một gói khoai tây chiên, đến nửa đêm, Thẩm Ngư xoa xoa bụng hướng đi WC, đi xong một lần mà bụng vẫn còn đau.
Thẩm Ngư nhặt vỏ gói khoai tây chiên từ thùng rác lên, nhìn hạn sử dụng, đôi mắt trợn tròn.
Đã quá hạn 1 tháng, ngọa tào, sao mình có thể không nhìn mà ăn bậy!
Đi WC không biết bao nhiêu lần, Thẩm Ngư hai chân nhũn ra nằm trên giường, vừa nhắm mắt đã ngủ rồi.
Ngày hôm sau bị đồng hồ báo thức đánh thức, Thẩm Ngư đôi mắt thâm quầng bò dậy, vừa đánh răng vừa nhìn bản thân tiều tụy trong gương.
Xem như xong rồi, vì sao lại ăn! Đều do cô tham ăn a.
Rửa mặt xong ra khỏi phòng, Thẩm Ngư nhìn bạn bao sắp lạnh trên bàn, thuận tay cầm lấy đi ra ngoài!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...