Edit: Ư Ư
Nói rồi cô cất khăn lông vào trong ba lô, mèo đen hẳn là bị dọa sợ rồi, không phải mèo đều sợ nước sao, Dư Trần ở trong cơ thể một con mèo nên chắc cũng vậy nhỉ.
Dư Trần mềm oặt nằm im trong cô, nếu không phải nó còn thở thì Thẩm Ngư cũng cho rằng nó đã ra đi.
Ôm chặt mèo đen, Thẩm Ngư mở bản đồ ra chỉ vào một chỗ nói: "Bên cạnh cũng là một căn phòng, chúng ta đi vào trước."
Những căn phòng ở đây đều dán bùa, hẳn là do Vu sư vẽ để quỷ hồn không thể đi vào.
Xuyên qua thông đạo, đoàn người đi tới một căn phòng khác, Thẩm Ngư lập tức dán đầy lá bùa lên lối vào, có thể ngăn được ác quỷ một lúc.
Căn phòng này không to bằng căn phòng lúc nãy, chỉ giống như một phòng học nhỏ, Thẩm Ngư chiếu đèn nhìn xung quanh, sắc mặt trắng bệch
Chẳng những là cô mà Bạch Lạc cũng sợ tới mức dán lưng lên vách tường, run rẩy hỏi: "Chị Ngư, ở đây có quan tài của Uyên Thư Mặc không vậy?"
Thẩm Ngư chiếu đèn xuống mặt đất, "Cậu nói đi?"
Những quan tài trong căn phòng này hẳn là quan tài được chôn cùng, mà quan tài của Uyên Thư Mặc chắc sẽ ở chủ mộ.
Có một chuyện quan trọng mà cô vẫn luôn không để ý tới.
Đồng Nam Quốc có yêu tinh, yêu tinh lại là nô lệ hạ đẳng nhất, vậy nếu người Uyên Thư Mặc yêu là yêu tinh thì sao?
Tin tức nói quan tài của người Uyên Thư Mặc yêu cũng ở trong mộ, nhưng không nhất định sẽ ở ngay bên cạnh quan tài của hắn, cũng có thể ở trong số quan tài làm vật bồi tang này mà.
"Mở tất cả quan tài ở đây ra!" Thẩm Ngư không thấy có ác quỷ trong căn phòng này, nhiều quan tài như vậy mà không có một con ác quỷ nào làm cô rất hoang mang.
Bạch Lạc cứng đờ lắc đầu, khóc nức nở nói: "Em...... Em sợ."
Thẩm Ngư vỗ vai cậu tỏ vẻ an ủi, "Căn phòng này không có quỷ đâu, cứ yên tâm."
"Thật ạ?"
"Thật."
Trong căn phòng có tổng cộng hơn hai mươi cái quan tài, bày biện chỉnh tề.
Thẩm Ngư đi vào tới một chiếc quan tài, hít sâu một hơi, trong lòng thật ra cũng rất sợ, nhưng chỉ cần tìm thấy người Uyên Thư Mặc yêu là cô được 10 điểm giá trị thiện ý.
Thẩm Ngư mở quan tài ra nhưng bên trong lại trống rỗng.
Cái tiếp theo cũng như vậy.
Bạch Lạc nói, "Chị Ngư, bên chỗ chị có cái xác nào không?"
Thẩm Ngư cảm thấy lạnh cả người, trả lời một câu: "Đừng mở nữa, tới đây."
Bạch Lạc chạy chậm đi tới hốt hoảng thất thố hỏi: "Vì sao lại không có xác vậy?"
Thẩm Ngư gãi gãi đầu nói: "Đi tới căn phòng tiếp theo." Nói rồi cô đi về phía trước.
"Chị Ngư, chị có nghe thấy tiếng gì không?" Bạch Lola nắm chặt áo cô.
Thẩm Ngư nghiêm túc lườm cậu: "Đừng nói đùa."
Đôi mắt Bạch Lạc đỏ hồng, run rẩy lắc đầu: "Em không nói đùa mà, hình như có tiếng thở dốc."
Thẩm Ngư cũng nghe thấy, cô cầm đèn pin chiếu vào một chiếc quan tài, đột nhiên thấy một cánh tay màu xanh lá cây đang chui từ đáy quan tài ra, chậm rãi bò ra phía trước, khuôn mặt màu xanh lá vẫn như lúc mới chết, nhưng bộ quần áo màu trắng đã rách nát theo thời gian.
Thẩm Ngư run run cầm đèn pin, hai người nhìn nhau không tiếng động nói, chạy.
Bạch Lạc gật đầu.
Lúc này, những cái xác đó bắt đầu đi về phía bọn họ, Uyên Thư Mặc đứng bên cạnh Bạch Lạc đánh bay những thứ đó để mọi người chạy ra ngoài thông đạo.
Tiếng gào rống vang lên sau lưng, Thẩm Ngư ôm chặt mèo đen chạy về phía trước, Bạch Lạc cũng không tốt lắm, vội vàng chạy suýt nữa thì ngã may mà có Uyên Thư Mặc ôm.
Không biết bọn họ dẫm phải thứ gì mà đá dưới chân bắt đầu run rẩy.
Vách đá trên đỉnh đầu bắt đầu rơi xuống, Thẩm Ngư bị một hòn đá nhỏ rơi xuống đầu, cô vội vàng dừng bước lại, dưới chân rung động, tiếng ầm ầm vang lên bên tai, giống như đang xảy ra động đất, cả ngôi mộ đều chấn động.
Bạch Lạc đã ngất trong lòng Uyên Thư Mặc từ lâu, Thẩm Ngư còn chưa đi được một bước thì cơ thể đã bắt đầu rơi xuống, mèo đen thoát khỏi vòng tay, rơi xuống cùng với những cục đá xung quanh.
Cô nhìn mèo đen đang rơi xuống, không hề nghĩ ngợi mà kéo nó vào trong lòng. nhắm mắt lại mua khí lót bảo vệ trong thương thành, để nó vây quanh cô và Uyên Thư Mặc rồi chìm vào hôn mê.
-
Thẩm Ngư bị liếm tỉnh, vừa mở mắt đã nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của mèo nhỏ
Cô mớ thấy mèo đen chết, sau đó nhiệm vụ thất bại, cô bị truyền tống tới thế giới trừng phạt.
Giấc mơ quá khủng bố, may mà nó vẫn chưa chết.
Mèo đen không giãy giụa, lẳng lặng bị cô ôm vào trong ngực.
Thật lâu sau, Thẩm Ngư mới buông tay ra, cô chống người đứng dậy, sau vai truyền đến một trận đau đớn, cô vừa chạm vào bả vai thì cơ đau đã lan ra toàn thân, đau đớn không thể chịu đựng được.
Hẳn là lúc bị rơi xuống bị đá đạp vào.
Cô bật đèn pin lên soi xung quanh mới thấy Bạch Lạc và Uyên Thư Mặc đang dựa vào tường.
Bạch Lạc bị đèn pin chiếu vào mà tỉnh lại, cậu xoa xoa đôi mắt, khi nhìn thấy Thẩm Ngư và Uyên Thư Mặc mới thở phào nhẹ nhõm, "Hai người không sao chứ?"
Thẩm Ngư lắc đầu, cô nhìn xung quanh, bởi vì mộ thất sụp đổ, bọn họ trời xui đất khiến đi tới ngoài cửa chủ mộ.
Bạch Lạc nhìn lên trên, mặt xám như tro tàn, "Chị Ngư, chúng ta không thể thoát ra ngoài được, chị nhìn lên trên kìa."
Thẩm Ngư ngẩng đầu nhìn lên trên, vách đá nhìn không thấy điểm cuối, đèn pin đèn cũng không thể chiếu tới, giống như bọn họ đang đứng dưới vực sâu vậy.
"Nghĩ cách đi vào trước." Thẩm Ngư nhìn về phía cửa đá, điêu khắc rất tinh tế, cửa đá làm bằng ngọc xanh, bên trên được gắn một loại ngọc trong suốt nhưng lại phát ra ánh sáng, chắc chắn rất có giá trị.
Cửa đá rất lớn, cao hơn mười mét, ngay cả một hòn đá nhỏ cũng có thể bán với giá trên trời.
"Không nghĩ tới Đồng Nam Quốc này còn rất có nghiên cứu về ngọc thạch." Thẩm Ngư bị vẻ đẹp của ngọc thạch làm cho kinh diễm.
Bạch Lạc cảm thấy mình sắp chết nên làm gì còn có tâm tình thưởng thức vẻ đẹp của đá, vừa lên cấp ba đã phải đối diện với cái chết, vành mắt đỏ bừng, "Chị Ngư, có phải chúng ta sẽ chết đúng không?"
Uyên Thư Mặc đặt tay lên vai cậu ôn nhu nói: "Ta sẽ không để ngươi chết."
Bạch Lạc xoa xoa đôi mắt đỏ bừng, cảm kích nói: "Cảm ơn." Không nghĩ tới khi cậu nghe thấy giọng nói này, đột nhiên tất cả sợ hãi đều biến mất.
Thẩm Ngư ở một bên nói: "Cậu sẽ không chết, chúng ta sẽ đi ra ngoài."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...