Lúc Thẩm Ngư mở mắt đã ở biệt thự, xốc chăn lên ngồi dậy, bên tai truyền đến tiếng nước chảy.
Truyền đến từ trong phòng tắm.
Trên người cô cũng đổi thành một bộ quần áo khác, nhẹ nhàng thoải mái, ngửi kĩ còn mang theo mùi sữa tắm.
Có vẻ như là người kia đã tắm cho mình, nguyên nhân mình ngất xỉu chỉ vì thân thể này không chịu nổi áp lực cùng cảnh đánh nhau,? Trên người có mấy chỗ không cẩn thận bị rách da cũng đã được bôi thuốc rất cẩn thận.
Nghe thấy tiếng nước ở phòng tắm dừng lại, Thẩm Ngư nằm xuống nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Cửa phòng tắm mở ra, thiếu niên chỉ mặc một cái áo tắm dài, tóc ướt dầm dề còn nhỏ nước chảy từ khuôn mặt góc cạnh đến lồng ngực rắn chắc rồi biến mất.
Hắn đi đến chỗ Thẩm Ngư, cô lông mi còn mang theo nước mắt, run rẩy đáng thương, không có kính, cả khuôn mặt đều lộ ra, rõ ràng không phải là khuôn mặt làm cho người ra kinh diễm nhưng Mộ Cung Mặc càng nhìn trái tim càng đập nhanh.
Thình thịch...... Thình thịch......
Mộ Cung Mặc nhịn không được quỳ một chân xuống đất, tay để trên mép giường, ngơ ngẩn dùng đôi mắt miêu tả khuôn mặt của người con gái này.
Nhớ tới người tên Ngô gì đó, hai người này lớn lên giống y như đúc......
Dường như thân ảnh nhỏ bé trong trí nhớ kia, dần dần cùng cô đan xen.
[ Cậu... Cậu tên là gì? ]
[ Thẩm Ngư, tớ tên là Thẩm Ngư. ]
Thẩm, Ngư?
Mộ Cung Mặc còn chưa nghĩ xong đột nhiên bên cạnh có tiếng động, trước mắt tối sầm, thứ gì đó mềm mại dán lên môi, nhìn lại, cả khuôn mặt của cô hiện ra trước mắt hắn.
Mộ Cung Mặc nắm chặt khăn trải giường, thể xác và tinh thần chấn động, sắc mặt lạnh lùng dần phiếm hồng.
Thẩm Ngư ngã về phía trước, có lẽ là ngủ không khống chế được cơ thể, nếu không có Mộ Cung Mặc dựa vào cô đã sớm lăn xuống đất.
Mơ mơ màng màng mở mắt ra, Thẩm Ngư đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn, đáy lòng đột nhiên dâng lên một cỗ sợ hãi, chống đệm giường muốn lui về phía sau, cái ót lại bị người nọ chế trụ, hơi thở nóng ướt tràn ngập cánh mũi, một vật mềm mại vói vào trong miệng cô.
Thẩm Ngư chấn động, hai tay để ở trong ngực người nọ, giãy giụa muốn đẩy ra.
Nhưng chút sức lực này đối với Mộ Cung Mặc không là gì, đứng lên ôm cô vào trong ngực, không hề có kỹ thuật hôn.
"Ngô...... Đau......" Thẩm Ngư hàm hàm hồ hồ muốn đẩy cái lưỡi kia ra khỏi miệng mình.
Mộ Cung Mặc lại cuốn lấy cái lưỡi ngọt ngào kia liếm mút, đảo qua mỗi tấc trong miệng, làm Thẩm Ngư đầu váng mắt hoa, đôi mắt ngập nước.
Thật lâu sau, Mộ Cung Mặc mới lưu luyến buông ra, ôm cô bình phục hơi thở.
Thẩm Ngư ghé vào trong ngực hắn, một lát sau đã ngủ rồi.
Mộ Cung Mặc ôm cô đến trên giường, đắp chăn đàng hoàng, nhìn cô một lúc lâu, cúi xuống hôn vào trán cô một cái mới đứng dậy đi ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...