Edit: Ư Ư
Nam sinh có khuôn mặt đáng yêu vừa nhìn thấy Thẩm Ngư đã sáng mắt, "Thật xinh đẹp a, thủ lĩnh, có thể cho em chơi chơi chút không."
Còn chưa nói xong đã đối diện với ánh mắt lạnh băng của Lăng Mặc nên lập tức ngậm miệng.
Những người còn lại cười thầm nam sinh này không có ánh mắt, nhìn thủ lĩnh như vậy là biết đây là người thủ lĩnh thích.
Thẩm Ngư tiếp thu sự đánh giá của mấy người kia, cũng đánh giá bọn họ.
Người tên Hinh Nhi kia là nữ phụ nổi tiếng trong cốt truyện, người này tâm tư lòng dạ sâu, mặt ngoài bình hoa, kỳ thật cực kỳ ác độc, giống như rắn rết.
Mà nam sinh đáng yêu kia cũng là một trong những nam phụ, lớn lên đáng yêu, nhưng dị năng của cậu ta lại là hệ bóng tối giống nữ chính, người này diện mạo đáng yêu, nhưng bên trong lại là kẻ giết người không chớp mắt.
Còn lại đều là nam phụ, một nam phụ khác còn chưa thấy xuất hiện, là một dị năng giả hệ lôi biến dị.
Lăng Mặc nói với Thẩm Ngư: "Buổi tối chúng ta có tiệc, em cũng đi nhé."
Thẩm Ngư lắc đầu nói: "Thôi, xin hỏi lĩnh chủ, em trai của tôi ở đâu? Tôi muốn gặp em trai."
Lăng Mặc nghe thấy cô nói đến người kia, sắc mặt lạnh xuống, "Bây giờ bên ngoài toàn zombie, muốn sống sót khó càng thêm khó, em hãy ở đây, tôi sẽ làm em không phải lo ăn mặc, không phải đối mặt với những con zombie đó."
Câu nói này xuất hiện, tất cả mọi người đều ngơ ngẩn, cuộc sống như vậy có bao nhiêu người mong muốn, thế nhưng Lăng Mặc cứ như vậy mà cho cô, một người không quen biết.
Thẩm Ngư nói càng làm mọi người khiếp sợ, "Không cần, tôi và em trai của tôi còn có chuyện quan trọng, cảm ơn lòng tốt của thủ lĩnh."
Lăng Mặc cũng không nghĩ tới chuyện cô sẽ từ chối, nhìn Thẩm Ngư một lúc lâu, mới nói với những người bên cạnh: "Mấy người đi xuống trước."
Mấy người đàn ông đều đi, chỉ còn lại Hinh Nhi không đi, sau khi do dự thật lâu, mới đi đến bên cạnh Lăng Mặc thấp giọng nói: "Thủ lĩnh, cô ta có dị năng mị hoặc, anh đừng để bị cô ta......"
Lăng Mặc lạnh lùng đánh gãy: "Tôi nói đi!"
Hinh Nhi mím mím môi, mang theo ánh mắt âm lãnh liếc nhìn Thẩm Ngư, mới rời đi.
Lăng Mặc tới gần một bước, "Tôi sẽ cho em cuộc sống muốn gì có đó, em trai của em cũng vậy, chỉ cần ở lại đây."
Thẩm Ngư vẫn không nghĩ ra vì sao nam chủ lại đối xử với mình như vậy, ngữ khí này, cực kỳ giống một người, cô mở miệng:
"Giản Túc, là anh à?"
Lăng Mặc khó hiểu nhíu mày: "Ai? Giản Túc là ai?"
Thẩm Ngư nhìn chằm chằm sự thay đổi trên khuôn mặt anh ta, không buông tha một tia biểu tình nào, nhưng thật sự không giống giả vờ, thật sự chưa từng nghe qua cái tên này.
Nếu không phải anh ta, vậy thì là ai?
Thẩm Ngư đã đi qua nhiều thế giới như vậy, từ trước đến nay chưa bao giờ khẳng định có thể làm nam chính mê luyến mình như thế.
Nam chính là ai chứ, là vận mệnh chi tử, là linh hồn mạnh mẽ nhất, sao có thể nhất kiến chung tình với mau xuyên giả.
Thẩm Ngư không nghĩ ra, nâng tay lên nói: "Tôi và em trai tôi thật sự phải đi, thật xin lỗi, anh có thể dẫn em trai tôi tới đây không?"
Lăng Mặc nói nhiều như vậy mà cô vẫn muốn rời khỏi đây, tinh thần lực trong cơ thể rối loạn, anh ta cố gắng áp chế lại, mới nói: "Không thể!"
Lăng Mặc nắm chặt cổ tay cô, đáy mắt đen nhánh sâu thẳm, "Em muốn em trai em bình an, nhất định phải ở lại đây."
Thẩm Ngư không nghĩ tới anh ta sẽ dùng thủ đoạn này, muốn tránh thoát cũng không được, "Chúng ta không quen biết nhau, sao anh lại làm vậy?"
Lăng Mặc nhìn chằm chằm đôi mắt cô, hình như anh ta đã nhìn thấy đôi mắt này từ rất lâu rồi, làm anh ta trầm mê trong đó, "Ngày tháng còn dài, tương lai sau này, em sẽ tình nguyện ở bên cạnh tôi."
Thẩm Ngư: "........." Bệnh tâm thần ở đâu đến đây.
Thẩm Ngư cứ như vậy bị ép về phòng.
Hỏi cô vì sao không sử dụng dị năng? Dị năng của cô không cao bằng anh ta thì sử dụng cũng không có tác dụng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...