Khi Thẩm Ngư về nhà đã là buổi chiều ngày hôm sau, Hà Phương còn chưa về nhà, nhưng chủ nhiệm lớp trực tiếp gọi điện thoại cho Hà Phương.
Hà Phương nghe chủ nhiệm lớp nói Thẩm Ngư trốn học, căn bản không thể tin được, nói sẽ hỏi lại con gái mình.
Bà xin nghỉ rồi nhanh chóng chạy về nhà, nhìn thấy Lý Tiểu Ngư đang ngồi đọc sách trên bàn.
Khi Lý Tiểu Ngư nhìn thấy Hà Phương cũng có chút kinh ngạc, "Mẹ, không phải mẹ đi làm sao?"
Hà Phương đặt túi xuống, ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ giọng ừ một tiếng, trên mặt cũng không có chất vấn và tức giận.
Bà biết tính cách của con gái mình, từ nhỏ đã đặc biệt nghe lời, không để bà phải lo lắng, chẳng lẽ là trưởng thành, tới kỳ phản nghịch sao?
"Tiểu Ngư, ngày hôm qua con không đi học sao?" Hà Phương nghiêm túc nhìn cô, quan sát biểu tình của cô.
Lý Tiểu Ngư nói thật, "Lớp học có một bạn không tới, con bèn đi tìm bạn ấy......"
"Nam sinh hay là nữ sinh?"
"...... Nữ sinh." Lý Tiểu Ngư nói.
Trên mặt con bé cũng không có sự hoảng hốt, cô cũng không sẽ nói dối, là sự thật.
Hà Phương nhẹ nhàng thở ra, giơ tay xoa xoa đầu cô, "Về sau phải nói trước với thầy cô, chủ nhiệm lớp rất lo lắng cho con."
Lý Tiểu Ngư gật đầu trả lời: "Vâng."
Chuyện này xem như bỏ qua.
Hà Phương càng ngày càng bận, có đôi khi mười mấy giờ tối cũng chưa về nhà, Lý Tiểu Ngư cả ngày không thấy Hà Phương, muốn gặp mặt cũng khó.
Hôm nay thứ bảy khá tốt, Hà Phương nghỉ ngơi.
Nhưng trong nhà có khách tới, Hà Phương dậy sớm làm vịt, ngay cả hai con cá nuôi trong lu cũng làm món kho.
Người tới là em gái Hà Phương, cũng chính là dì của Lý Tiểu Ngư.
Hà Lan, mở một xưởng quần áo trong trấn, Hà Phương làm ở đó, Lý Tiểu Ngư cũng không có quá nhiều ấn tượng với người dì này, ấn tượng suy nhất là trong lễ tang của ba ba, Hà Lan ăn mặc quý phái nói chuyện gây dựng sự nghiệp với mẹ.
Lần này tới cũng là vì gây dựng sự nghiệp, Lý Tiểu Ngư ngồi ngoài sân phơi nắng, nghe tiếng cười của mẹ và dì truyền ra.
Lý Tiểu Ngư dọn ghế nhỏ đi đến cửa phòng bếp, vừa định đi vào lại nghe thấy Hà Lan nói nhỏ với mẹ cô.
"Chị, anh rể đã đi lâu như vậy, chị nhìn lại mình đi, trước kia như nào, bây giờ đều thành bà thím già, chẳng những phải làm việc mệt mỏi còn phải nuôi con, chị thật là." Hà Lan không quen nhìn bộ dáng do dự của chị gái mình.
Nụ cười của Hà Phương hơi cứng lại, "Tiểu Ngư đã lớn, chị không mệt."
Hà Lan cắn chặt răng nói: "Chị! Nghe lời em đi, đưa Tiểu Ngư cho mẹ nuôi, chúng ta đi nơi khác, chị có đầu óc kinh doanh, chúng ta nhất định sẽ làm nên chuyện."
Hà Phương rũ mắt, lắc đầu nói: "Đừng nói nữa, Tiểu Lan."
"Chị nghiêm túc suy nghĩ đi, chờ chị kiếm được tiền, có thể làm Tiểu Ngư sống tốt hơn a, chị xem Tiểu Ngư mặc quần áo gì, con bé trước kia là công chúa được đặt trong lòng bàn tay, bây giờ thì sao? Quần áo thô sơ, sống khổ sở."
"Chị nghĩ lại......" Hà Phương giống như bị người đánh một gậy, bàn tay xào rau cũng hơi run rẩy.
Mà Lý Tiểu Ngư đứng ngoài cửa nghe thấy tất cả, nắm chặt ghế nhỏ trong tay, cô biết Hà Phương dao động, Hà Phương rất có hứng thú với việc kinh doanh, vấn đề trong xưởng cũng do bà giải quyết.
Bà muốn gây dựng sự nghiệp, không dựa vào bất luận kẻ nào, Hà Phương chú định có thể trở thành một người phụ nữ tài giỏi.
Nhưng điều cần phải buông tay, đó là Lý Tiểu Ngư.
Lý Tiểu Ngư không biết bị làm sao, ngực đau đớn, hốc mắt cũng chua xót, đây là cảm giác cô chưa bao giờ trải qua.
Đỉnh đầu bỗng nhiên hơi nặng, một bàn tay xuyên qua mái tóc, ấm áp thân mật xoa xoa.
Lý Tiểu Ngư quay đầu nhìn lại, đối diện với một đôi mắt xám.
Hắn hừ hừ thu tay lại, một bàn tay duỗi đến trước mặt Lý Tiểu Ngư, mở ra, bên trong là một viên kẹo, đó là kẹo sữa thỏ Lý Tiểu Ngư thích ăn nhất.
Lý Tiểu Ngư bóc vỏ, nhét vào trong miệng, hương vị ngọt ngào dễ dàng trấn an trái tim.
Con ngươi màu xám của hắn tỏa sáng, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, cổ họng giật giật.
Đồ ăn của hắn nhìn rất đau lòng, ngẫu nhiên đút đồ ăn, làm đồ ăn thả lỏng cảnh giác, về sau không sợ đồ ăn chạy trốn~
Chương sau Nghiêm Viêm và chị Ngư nhìn thấy thứ gì!??
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...