Thân ảnh thiếu niên biến mất trước mặt cô, sự rung động trong trái tim lại không biến mất, Lý Tiểu Ngư nhớ lại ánh mắt vừa nãy mình nhìn thấy, bên trong có quá nhiều cảm xúc cô không hiểu, lại làm cô muốn lùi bước.
Lắc lắc đầu, mình nghĩ gì vậy.
Lý Tiểu Ngư đứng lên, nhìn xung quanh căn phòng, đây chắc là phòng của Nghiêm Viêm, ngoại trừ một cái bàn một cái giường và mấy túi đựng quần áo thì không còn gì cả.
Đi đến trước bàn, bên trên đặt mấy quyển sách, cũng không phải sách giáo khoa, mà là sách về sinh vật, đều là lĩnh vực đại học mới nói tới, cô đọc không hiểu chút nào, không nghĩ rằng Nghiêm Viêm sẽ đọc loại sách này.
Tùy tiện lật vài tờ, khi Lý Tiểu Ngư lật đến tờ cuối cùng thì dừng lại, bên trong có một bức ảnh, người trong ảnh không phải người xa lạ, chính là Lý Tiểu Ngư.
Lý Tiểu Ngư rút ảnh ra nhìn, bức ảnh này lần trước chủ nhiệm lớp bảo cả lớp nộp, ban đầu mỗi người hai tấm, ngày hôm sau cô muốn nộp lại chỉ thấy còn một tấm, may mà chủ nhiệm lớp cũng chỉ cần một tấm, nếu không phải đi chụp lại.
Không nghĩ tới tấm ảnh bị mất kia lại ở đây, còn kẹp trong sách của Nghiêm Viêm.
Chẳng lẽ là hắn nhặt được? Vậy vì sao không trả cho cô......
Lý Tiểu Ngư định cầm đi, nhưng nghĩ nghĩ vẫn thôi, bức ảnh này cô cũng không dùng được, nếu đã ở đây thì thôi.
Đợi mười mấy phút, Nghiêm Viêm mới trở về, cả người đều mang theo hơi nóng, có thể nhìn thấy cả cơ bắp, cơ thể cao gầy thoải mái lười biếng, khuôn mặt mang theo hơi nước càng thêm quyến rũ, đôi mắt sâu thẳm hơi mờ mịt.
Ý muốn lùi bước của Lý Tiểu Ngư càng thêm mạnh mẽ, thiếu niên cách cô càng ngày càng gần, cho đến khi lướt qua cô cầm khăn lông trên bàn, hơi thở mạnh mẽ kia bao phủ toàn thân, chậm chạp không biến mất.
"Tớ......" Lý Tiểu Ngư muốn chạy, nhưng nhớ tới hình ảnh thiếu niên gục đầu trong mưa lại không nỡ.
Nghiêm Viêm xoa xoa tóc, ừ một tiếng, ngồi xuống giường nói: "Tớ ngủ một lát, nếu cậu đi nhớ đóng cửa lại."
Giọng nói của hắn tràn đầy sự mệt mỏi, Lý Tiểu Ngư vừa quay đầu lại đã thấy hắn nằm xuống nhắm mắt lại, lát sau đã nghe thấy tiếng hít thở có quy luật.
Hắn thật sự quá mệt nhọc, dựa vào ý thức kiên trì lâu như vậy, hiện tại thật vất vả mới có thể thả lỏng, làm sao sẽ không ngủ được.
Lý Tiểu Ngư đi đến mép giường ngồi xuống, chống cằm nhìn hắn một lát, đứng dậy ngồi vào bên cạnh bàn, lật lật sách trên bàn bắt đầu đọc.
Kỳ thật sách nói về sinh vật rất buồn chán, lúc mới đọc còn tốt, phía sau càng ngày càng khó hiểu, đặc biệt là quyển trên bàn, trong sách chỉ có chữ mà không có hình ảnh minh họa, Lý Tiểu Ngư không hiểu, lại lấy quyển sách khác ra.
Đó là một quyển sách về di truyền học, giải thích rất đơn giản, dễ hiểu hơn quyển trước rất nhiều.
Buổi trưa, giọt mưa ngoài cửa sổ rơi trên lá cây, tiếng mưa rơi và gió thổi làm cho căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, thiếu niên ngủ say trên giường và cô bé ngồi đọc sách, hài hòa làm người không muốn phá vỡ hình ảnh này.
-
Khi Nghiêm Viêm dậy sắc trời đã đen, căn phòng tối lộ rõ sự cô độc, chuyện này đã sớm thành thói quen, sao hắn lại buồn bã như vậy.
Xốc chăn xuống giường, bật đèn lên, nhưng lại không sáng, ánh sáng ngoài cửa sổ lập lòe chiếu sáng căn phòng, chớp mắt rồi biến mất, đầu Nghiêm Viêm có hơi đau vì ngủ nhiều, đi ra ngoài.
Khi nhìn thấy mười mấy cây nến đang được đốt trong phòng khách, ngẩn người, dọc theo ngọn nến đi về phía trước, vào phòng bếp, nhìn thấy một thân ảnh đang trộm nấu mì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...