Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Ba bảo bối trong cốt truyện, Bạc Nhất Sanh này là một trong số đó, Thẩm Ngư còn sầu cốt truyện quá chậm, vừa vặn tốt, cốt truyện đưa tới cửa sao nàng có thể bỏ qua.

Bạc Nhất Sanh vốn định một mình dạy dỗ nữ nhân này, nhưng nhớ tới hôm đó mình bị đẩy ngã xuống đất, lập tức không dám, phất phất tay, ý bảo hạ nhân phía sau trói chặt nàng.

Bọn hạ nhân hai mặt nhìn nhau, không biết có nên đi tới hay không, nhưng giọng nói tức giận của Bạc Nhất Sanh làm cho bọn họ toát mồ hôi, đắc tội ai cũng không thể đắc tội muội muội của Hoàng Thượng, đành phải căng da đầu tiến tới.

Thẩm Ngư nhẹ nhàng hóa giải, mấy hạ nhân ngã trên mặt đất không thể nhúc nhích.

Bạc Nhất Sanh bị Thẩm Ngư làm luống cuống tay chân, run rẩy lui về phía sau, nhìn Thẩm Ngư từng bước một tới gần, hung tợn cảnh cáo, “Bổn cung nói cho ngươi biết, nếu bổn cung xảy ra chuyện gì, hoàng huynh sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Thẩm Ngư cười cười, nâng tay lên định tát xuống khuôn mặt như hoa như ngọc của nữ tử.

Bạc Nhất Sanh sợ tới mức nhắm mắt lại hét lên, hai chân mềm nhũn ngã trên mặt đất.

“Không vui!” Thẩm Ngư xoa xoa ngón tay, liếc nhìn nàng ta một cái, cười nhạo nói: “Với chỉ số thông minh của ngươi, tạm biệt cung đấu đi.”


Còn may hậu cung của Bạc Ngôn Thần không có phi tử, bằng không nữ tử này ngay cả tập đầu cũng không sống được.

Bạc Nhất Sanh lau nước mắt, “Ngươi nói cái gì?”

Thẩm Ngư cúi người xuống toét miệng, “Ta nói ngươi ngu ngốc.”

“Ô ô ô……” Bạc Nhất Sanh chống sàn nhà bò dậy, chỉ vào nàng khóc lớn, “Bổn cung sẽ không bỏ qua ngươi.”

Còn chưa đầy một nén nhang, Thẩm Ngư đã ở trong ngự thư phòng, mặt đối mặt với Bạc Ngôn Thần.

Trên bàn đặt một bức tranh, Thẩm Ngư phát hiện Hoàng Thượng ngoại trừ vẽ tranh chỉ còn vẽ tranh, mỗi ngày không làm việc đàng hoàng, căn bản không giống Hoàng Thượng.

Một thân long bào, khuôn mặt thanh lãnh khẽ nâng, con ngươi thâm thúy ôn nhuận từ bức tranh chuyển qua khuôn mặt của nàng nói: “Sao ngươi lại trêu chọc Nhất Sanh?”

Thẩm Ngư cũng không có hảo cảm với người nam nhân này, nhốt nàng vào nơi âm trầm kia, ngay cả khi có khuôn mặt giống A Ngôn cũng không thể làm nàng nén giận, “Ta không có.”


Ngữ khí của nàng không có chút quy củ nào, ở trước mặt Hoàng Thượng như hắn cũng không coi ai ra gì, lại không làm hắn không vui, đầu ngón tay Bạc Ngôn Thần gõ gõ mặt bàn, “Tới đây mài mực.”

“Nga.” Thẩm Ngư vẫn rất có hứng thú, tung ta tung tăng chạy tới, mài trong chốc lát nói, “Được chưa?”

“Tiếp tục.”

Bạc Ngôn Thần chấp bút tiếp tục vẽ tranh, Thẩm Ngư ngó đầu nhìn, trong tranh là một con rắn, cái đuôi quấn trên xà nhà, sinh động như thật, đặc biệt là đôi mắt kia, linh động giống như thật, làm nàng không nhịn được duỗi tay sờ.

Khi đầu ngón tay nàng sắp chạm vào bức tranh, cổ tay bị người hung hăng nắm chặt, đặc biệt đau, Thẩm Ngư cúi đầu đối diện với đôi mắt đen lạnh nhạt của Bạc Ngôn Thần, đau đến nhe răng, “Ngươi… Ngươi buông ra, đau quá.”

Bạc Ngôn Thần ném cổ tay nàng ra, cất bức tranh sang một bên, giọng nói lộ ra một tia lạnh lẽo, “Đừng chạm vào tranh của trẫm.”

Thẩm Ngư xoa xoa cổ tay bị nắm đỏ, kéo kéo khóe miệng, lẩm bẩm, “Một bức tranh chạm vào cũng không cho chạm vào.”

Bạc Ngôn Thần xoa xoa thái dương, sâu trong đôi mắt hiện lên một tia bực bội, “Ngươi đi xuống đi.”

“Nô tài cáo lui.” Học thái giám tự xưng Thẩm Ngư cúi cúi người, rời khỏi thư phòng.

Bạc Ngôn Thần nghĩ tới lời hạ nhân nói, nếu muốn diệt trừ người kia, chỉ có thể giữ người người kia để ý nhát ở bên cạnh.

Nhưng hình như, mỗi lần nàng đều ảnh hưởng tới cảm xúc của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui