Nếu là trước kia, hắn nhất định sẽ cảm thấy sợ hãi, bởi vì hắn sợ người kia sẽ thương tổn rắn nhỏ.
Nhưng rắn nhỏ đã……
Hắn đi tới ngôi chùa đó, cũng không tìm được rắn nhỏ, nhưng may mắn, hắn cũng không nhìn thấy thi thể của rắn nhỏ.
Có phải rắn nhỏ còn chưa chết, chỉ là vào rừng rậm, trở lại nơi trước kia mình sống.
Lời nói của người hầu làm hắn khiếp sợ, sao người kia lại đối xử với nữ tử đó như thê tử? Không phải người kia vẫn luôn lấy tàn bạo máu lạnh là chủ sao? Không nghĩ tới cũng sẽ thích một người, còn ôn nhu như vậy.
“Nữ tử kia hiện tại ở đâu?”
“Ở bên cạnh tẩm cung.”
“Được rồi, ngươi đi xuống đi.”
*
Thẩm Ngư tỉnh lại mặc quần áo ra cửa, tìm thật lâu cũng không tìm thấy A Ngôn.
Cho đến khi đi vào giữa rừng trúc, nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ.
Gió nhẹ thổi qua, Thẩm Ngư từng bước một tới gần, bước chân nhẹ nhàng chậm chạp đạp trên lá trúc, đi tới bóng dáng quen thuộc kia.
Nam nhân một thân bạch sam đưa lưng về phía nàng, trước mặt là một bức tranh, vài sợi tóc theo gió bay lên, khuôn mặt hiện ra trước mắt, theo hắn ngẩng đầu, con ngươi màu đen khẽ nâng, đôi mắt thâm thúy, cái mũi cao thẳng dưới ánh chiều tà vẽ ra một người cong hoàn mỹ.
“A Ngôn!”
Thẩm Ngư vui sướng chạy đến trước mặt, nghiêng đầu gọi.
Nam nhân cứng người lại, đầu ong ong chấn động, mừng như điên ngẩng đầu, mà khi nhìn thấy khuôn mặt nàng, đôi mắt vui mừng biến mất hầu như không còn, chỉ còn lại có thất vọng cùng xa lạ xa cách, “Vì sao ngươi lại ở đây?”
Thẩm Ngư nghi hoặc kéo kéo tay áo hắn, “A Ngôn, ngươi làm sao vậy?”
Bạc Ngôn Thần hất tay nàng ra, đứng lên nói: “Trẫm là Hoàng Thượng, ngươi gọi thẳng tên của trẫm đã phạm tội gì?”
Thẩm Ngư ngơ ngẩn nhìn bàn tay bị hắn hất đi, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng đôi mắt nam nhân, trong mắt thân mật cũng chậm rãi biến mất, học tư thế hành lễ của người trong cung, cung kính nói: “Hoàng Thượng vạn tuế, ta nhận nhầm người, ngươi không phải A Ngôn.”
A Ngôn nói trên trán có đồ án mới là hắn.
Cái này đến lượt Bạc Ngôn Thần ngây ngẩn cả người, ngực không biết vì sao dâng lên một ngọn lửa, “Lui ra!”
Thẩm Ngư không dây dưa, xoay người rời đi rừng trúc.
Bạc Ngôn Thần đứng đó bình tĩnh nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng, tay cầm bút chậm rãi buông ra, lòng bàn tay xuất hiện dấu vết rất sâu, không biết vì sao hắn lại thất thố như thế.
Trở lại chỗ ở Thẩm Ngư còn chưa ngồi bao lâu, muội muội của Hoàng Thượng lại tới gây sự.
“Pháo hôi quá chuyên nghiệp a.” Thẩm Ngư thở dài, một chút nhàn rỗi đều không có.
【 Ký chủ đã dừng lại trong thế giới này quá lâu. 】
“Ta cũng không muốn vậy.”
【 Có cần ta tăng tốc cốt truyện không? 】
Thẩm Ngư nghe ra một tia không có ý tốt, “Có lòng tốt như vậy?”
【 Chán ghét, người ta chỉ muốn giúp cô thôi mà. 】
“Đừng đừng đừng, tôi sợ hãi, hệ ca, bình thường chút đi, tôi thích hệ ca cao lãnh trước kia.”
【 Cút. 】
Cửa rầm một tiếng bị đá văng ra, Thẩm Ngư ôm ngực nhìn nàng ta đi tới, từ trên cao nhìn xuống.
Nữ tử trừng mắt nhìn Thẩm Ngư nghiến răng nghiến lợi, “Âm hồn không tan!”
Thẩm Ngư chống cằm, cốt truyện này quá cẩu huyết đi, muội muội ngực to ngốc nghếch.
Nữ tử này là muội muội cùng mẫu với Bạc Ngôn Thần, tên Bạc Nhất Sanh, có dục vọng chiếm hữu với hoàng huynh của mình, có địch ý với tất cả nữ nhân tới gần Bạc Ngôn Thần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...