Không lâu sau khi trở lại Thần điện Ánh Sáng, Giản Lục và Amelia bắt đầu bận túi bụi.
Thánh tử, Thánh nữ không chỉ là hình ảnh đại diện cho Thần điện Ánh Sáng, đôi lúc Thần điện gặp những chuyện không thể nói với người ngoài sẽ giao họ xử lý, cũng coi như một cách trau dồi cho họ, tóm lại quyết định của cấp trên là họ phải làm theo.
Sau khi Hynes vượt qua kỳ thi Thánh kỵ sĩ bảo vệ, Amelia nhận được mệnh lệnh của cấp trên, phải đến phía Bắc đại lục làm nhiệm vụ, trước lúc lên đường, Amelia tới chào tạm biệt Giản Lục.
“Một bệnh dịch lạ xảy ra ở ngọn đồi Lava phía Bắc đại lục làm chết mấy thôn làng, Cha xứ trông coi điện phụ không kiểm soát được tình hình, đành báo về điện chính xin giúp đỡ, Giáo hoàng cử ta đi xem xét, tìm nguồn gốc bệnh dịch.” Amelia thuật lại ngắn gọn nhiệm vụ của mình.
Giờ họ đã tốt nghiệp, đủ năng lực để đảm đương một mình, lẽ dĩ nhiên là phải thực hiện nghĩa vụ của mình.
Thần điện Ánh Sáng bồi dưỡng họ cũng vì những lúc thế này đây.
Giản Lục nghe xong, biết những mệnh lệnh như này đều mang tính cưỡng chế, không thể vì nguy hiểm mà không đi.
Chỉ có thể dặn cô cẩn thận, suy nghĩ một lát, lại đưa cho cô mấy cuộn giấy phép thuật làm từ vỏ côn trùng mới chế tạo và vài loại thuốc giải độc.
Hai người lớn lên bên nhau, thân như anh em vậy, Amelia không từ chối, nói với Giản Lục mấy câu nữa rồi đi.
Khi Amelia đã trên đường đến đại lục phía Bắc, Hynes bỗng nói với Giản Lục: “Giản, em vừa nghe nói Hội đồng Trưởng lão đang thảo luận về cuộc hôn nhân giữa Thánh nữ và Vương tử Alex.”
Giản Lục sửng sốt, song mau chóng hiểu ra.
Thời đại này con gái nhà quý tộc kết hôn rất sớm, hai mươi tuổi lấy chồng là chuyện bình thường, Amelia đã ngoài hai mươi, với quý tộc đã là gái lỡ thì.
Nguyên nhân dùng dằng mãi chưa theo chồng là vì thân phận của cô, Thánh nữ của Thần điện Ánh Sáng đều lấy chồng và sinh con muộn, nhưng đối tượng là Vương tử của đế quốc Edith phía Tây đại lục, và còn là người thừa kế hợp pháp nhất, không thể chần chờ mãi.
Do đó, có lẽ không lâu nữa Amelia sẽ phải về nhà chồng.
Nhưng dù lấy chồng, Amelia vẫn là Thánh nữ của Thần điện Ánh Sáng, đại diện cho Thần điện cho đến khi Thánh nữ đời kế tiếp trưởng thành, sau khi Thần điện Ánh Sáng công bố Thánh nữ mới, Amelia mới mất chức Thánh nữ, thực sự lùi về sau cánh gà.
Nhưng lùi về sau cánh gà rồi, Thánh nữ tiền nhiệm vẫn phải phục vụ cho Thần điện Ánh Sáng.
Giá trị của Thánh nữ thường nằm ở việc liên hôn giữa Thần điện Ánh Sáng và người thừa kế đế quốc, cũng tiện cho Thần điện Ánh Sáng kiểm soát đại lục.
Giản Lục không có ý kiến gì về việc này, Amelia tự nguyện chấp nhận cuộc hôn nhân này, thì người ngoài khó mà nói gì được.
Song cậu cũng có toan tính riêng.
Vậy nên khi đế quốc Edith gửi thư mời vũ hội mừng sinh nhật lần thứ mười lăm của công chú Alice, Giản Lục không từ chối như những lần trước mà bảo Verna hồi âm rằng mình sẽ tham dự.
Đây là thế giới và Thần quyền và Vương quyền cùng tồn tại, quan hệ giữa Thần điện với các đế quốc có tốt, có xấu, nhưng ngoài mặt đế quốc nào cũng kính cẩn với Thần điện Ánh Sáng, lần nào tổ chức tiệc cung đình cũng gửi thiệp mời cho Thần điện.
Trước kia Giản Lục chú tâm học tập, chưa bao giờ tham gia vũ hội của giới thượng lưu, chỉ thấy lãng phí thời gian nên từ chối tất.
Những lúc bình thường, không có chuyện gì quan trọng, Thần điện cũng không ép buộc, chỉ khi cần dò la tin tức mới cưỡng chế tham gia, còn lại tùy thích.
Cuộc sống của quý tộc rất nhàm chán, cái nhàm chán mang theo sự hỗn loạn một cách xa xỉ rất đặc trưng của giới thượng lưu, hôn nay vũ hội này, ngày mai vũ hội kia, các vũ hội được tổ chức dựa trên nhiều danh nghĩa, vài cái còn khiến người ta dở khóc dở cười, nhưng nhiều mối quan hệ giữa các quý tộc đều xuất phát từ vũ hội.
Các quý tộc cũng đã quen rồi, nhưng lần này, trong vũ hội Quốc vương tổ chức mừng sinh nhật mười lăm tuổi của công chúa Alice, sau khi nghe nói Thánh tử của Thần điện Ánh Sáng cũng tham dự, giới quý tộc thành Cabel xôn xao hẳn lên.
Thánh nữ Amelia của Thần điện Ánh Sáng là con gái của Công tước Adams thành Cabel, khi cô còn nhỏ, nhiều người được gặp rồi, thêm vào đó, sau khi cô trở thành vị hôn thê của Vương tử Alex, có thể thấy bóng hình cô trong vài vũ hội cung đình, mọi người không còn xa lạ gì với cô nữa.
Mang ra so sánh, thì Thánh tử chưa lộ mặt lần nào, dù đầu năm nào Thánh tử cũng theo Cha xứ đến khu bình dân chúc phúc và chữa bệnh cho người nghèo, nhưng tất nhiên giới quý tộc sẽ chẳng hạ thấp mình chạy tới nơi mà người nghèo ở chỉ để gặp mặt Thánh tử.
Chuyện đó quá mất mặt, quý tộc khinh không thèm làm.
Nên tới bây giờ các quý tộc vẫn chưa biết mặt mũi của Thánh tử Thần điện Ánh Sáng tròn méo ra sao.
Người đời thấy rằng nhiều nhiệm kỳ Thánh tử, Thánh nữ của Thần điện Ánh Sáng đều là tổ hợp trai xinh gái đẹp, đẹp cực kỳ, bộ đôi này chưa bao giờ để người ta phải thất vọng.
Ai cũng yêu thích cái đẹp, nhất là những quý tộc có đời sống cá nhân thối nát, chuyện xấu xa nào cũng dám làm, mỗi đời Thánh tử, Thánh nữ đều nức tiếng gần xa, không ít người mê như điếu đổ, đâu thèm quan tâm thân phận là gì, bị thu hút, có khi còn lén lút chiếm làm của riêng.
Vậy nên khi nghe tin lần này Thánh tử Thần điện Ánh Sáng sẽ tham dự vũ hội sinh nhật của công chúa Alice, ai nấy đứng ngồi không yên, háo hức tham gia vũ hội hơn trước, những người từ các đế quốc khác đến tặng quà cho công chúa Alice cũng cảm thấy chuyến đi này không tệ.
Là công chúa do Vương hậu của đế quốc Edith sinh ra, vị công chúa được Quốc vương cưng chiều nhất, vũ hội sinh nhật của công chúa Alice được tổ chức rất hoành tráng, những người tới được đều tới cả, không chỉ các đế quốc lớn mà các hiệp hội lớn, thương hội Griffin cũng cử người mang quà tới, khiến thành Cabel trở nên tấp nập từ trước đó những một tháng.
Giản Lục chỉ đột nhiên quyết định tham gia vũ hội của công chúa Alice, cậu không biết mình lại có sức ảnh hưởng như vậy, mà dù có biết, cậu cũng chẳng quan tâm.
Cậu không quan tâm nhưng Hynes lại quan tâm, khi được đàn em mới kết nạp cho biết phản ứng của đám người thành Cabel, Hynes nhen nhóm lửa giận và không muốn.
Hynes hiểu rõ sức hấp dẫn của Giản Lục hơn bất cứ ai, cậu đẹp đến mức hoàn hảo, các cô gái còn thua ba phần, Tinh linh nổi tiếng xinh đẹp đứng cạnh cậu cũng bị lu mờ.
Đứng lẫn trong đám đông, lúc nào cậu cũng là tiêu điểm, biết bao nhiêu cô gái đã trao trái tim cho cậu, khiến Hynes lần nào cũng tức giận vô cùng, chỉ muốn giấu cậu đi.
Điều duy nhất khiến y vui mừng là vì có bí mật không muốn ai biết nên Giản Lục chưa bao giờ suy sét đến tình cảm gái trai, do đó mới giữ được trạng thái độc thân đến tận bây giờ, điều này khiến y vừa mừng vừa giận.
Ngày sinh nhật của công chúa Alice đã đến, Thần điện Ánh Sáng cử một tiểu đội của đội Kỵ sĩ hộ tống Giản Lục đến cung điện tham gia vũ hội, khoa trương vô cùng, Công tước còn chẳng sánh bằng, Quốc vương vi hành cũng chỉ đến thế mà thôi, rầm rộ xiết bao, rầm rộ suốt chặng đường từ Thần điện Ánh Sáng tới cung điện.
Âu cũng là bất đắc dĩ thôi, Thánh tử là hình ảnh đại diện của Thần điện Ánh Sáng, hiếm có một lần Thánh tử muốn tham dự vũ hội cung đình, tất nhiên Thần điện phải ra oai cho Thánh tử, tránh làm mất mặt Thần điện.
Càng có quyền thế càng trọng sĩ diện.
Giản Lục không có ý kiến gì, ngồi trong xe ma thú xa hoa với thần thái ung dung, giả ngầu phải gọi là hạng nhất.
Tới cửa cung điện, là Kỵ sĩ bảo vệ Thánh tử, Hynes chìa thiệp mời ra, đội trưởng đội thị vệ của cung điện vừa nhìn thấy đã vội cung kính lùi về sau nhường đoàn xe của Thánh tử vào trong, còn các đoàn xe khác phải tấp vào lề.
Chuyện này khiến nhiều người không rõ chuyện rất khó chịu, không hiểu vì sao họ tới trước mà phải nhường đường, đến khi phát hiện hộ vệ cạnh xe ma thú là Thánh kỵ sĩ của Thần điện Ánh Sáng thì chẳng dám phàn nàn gì nữa, có vài người còn nôn nóng nghển cổ ra nhìn mặt Thánh tử, tiếc rằng rèm xe ma thú bịt kín mít từ đầu chí cuối, không ai nhìn rõ.
Vào Cung điện, xe ma thú có có nơi đỗ riêng, đến tận khi Thánh tử được Nhị vương tử Alex đích thân đón vào cung điện, họ vẫn chưa được nhìn thấy dù chỉ một sợi tóc của cậu.
Trong cung điện của Nhị vương tử, thị nữ dâng rượu và điểm tâm xong thì lặng lẽ lui ra.
Alex tự tay rót rượu, cười với hai người Giản Lục: “Chào hai vị, lâu rồi không gặp.”
Giản Lục gật đầu hờ hững với hắn, điềm nhiên ngồi giả ngầu, không nói chuyện.
Những lúc thế này đều do Hynes xã giao, y biết nguyên nhân Giản Lục tham dự vũ hội hôm này, tất nhiên là phải giúp cậu rồi, bèn tiếp lời Alex ngay.
“Đúng là đã lâu không gặp, Nhị vương tử trông vẫn mạnh khỏe.”
Alex có vẻ thoải mái hơn khi ở bên ngoài nhiều, không để bụng sự lạnh lùng của Giản Lục, quen biết lâu vậy rồi, sao còn không rõ tính tình của người này, mỉm cười: “Các ngươi trông cũng mạnh khỏe nhỉ, nghe nói các cậu về từ một tháng trước, ở thủ đô mà không tới thăm ta, chẳng nể mặt bạn bè gì cả.”
“Nếu không nể mặt bạn bè, hôm nay bọn ta đã chẳng tới đây, ngài biết mà không tới một chuyến.” Hynes tươi cười thân thiết, nói dối không cần chuẩn bị kịch bản.
Hai người trò chuyện vài câu, còn chưa vào chủ đề chính đã có người hầu tới báo Tam vương tử, Ngũ vương tử và công chúa Alice tới.
Nụ cười của Alice bớt tươi đi, khuôn mặt trở nên lạnh lùng hơn, song không quên phép lịch sự, vẫn sai người mời họ vào.
Tam vương tử, Ngũ vương tử và công chúa Alice đều do Vương hậu đời hai đang tại vị sinh, không thân thiết với người anh trai Alex do Vương hậu đời đầu sinh, họ tới đây vào lúc này, khỏi cần nghĩ cũng biết để làm gì, chắc chắn là nghe nói Thánh tứ ở đây nên mò sang.
Tuy Alex là người thừa kế ngai vua hợp pháp nhất, nhưng có vị Vương tử tốt nào mà không muốn làm Quốc vương chứ, Tam vương tử và Ngũ vương tử đều nhăm nhe chiếc ghế kia, lôi kéo được ai là ra sức lôi kéo, nhất là Thần điện Ánh Sáng có sức ảnh hưởng tới việc thừa kế ngai vàng.
Do đó, khi biết Thánh tử của Thần điện Ánh Sáng tới, không lí nào lại bỏ qua cơ hội.
“Anh hai, Thánh tử Thần điện tới mà không nói với bọn em một tiếng, hại bọn em không đón tiếp từ xa.” Tam vương tử mỉm cười.
Ngũ vương tử và công chúa Alice đều cười ngọt với Alex và gọi “anh hai”, rồi theo phản xạ tìm kiếm hình bóng của Thánh tử Thần điện Ánh Sáng, trong phòng tổng cộng là ba người, ngoài Alex ra, có hai người lạ mặt, hai người lạ mặt này…
Khi nhìn rõ mặt hai người, cả ba đều sửng sốt.
Diện mạo của Hynes tuấn tú như được ông trời ưu ái, đầy nam tính, nhất là nụ cười ấm áp, cả người toát lên vẻ chính trực đường hoàng, rất dễ lấy được thiện cảm.
Từ vẻ bề ngoài đến khí chất bên trong, đứng cạnh các Vương tử vẫn không hề bị lu mờ, ngược lại, còn nhỉnh hơn đôi chút.
Nhìn sang một người khác, cậu ngồi yên ở đó, vẻ mặt lạnh lùng, khí chất như sương, chỉ khẽ liếc nhìn đã khiến người ta phải ngỡ ngàng, rung động trước vẻ đẹp hoàn hảo của cậu, để rồi bị mê hoặc bởi khí chất như một áng mây nơi xa xăm, nhưng khi nhìn lâu, không hiểu sao bỗng thấy thân thiết, thật là mâu thuẫn.
Có mâu thuẫn thế nào, diện mạo xuất chúng ấy cũng khiến ba người ngơ ngác dõi theo, và cả Ngũ vương tử và công chúa Alice đều đỏ mặt.
Hynes nheo mắt, lịch sự hành lễ theo kiểu quý tộc.
Giản Lục vẫn lạnh lùng như trước, khoan thai hành lễ, không nói lời nào.
Ba người vội vàng đáp lễ, Tam vương tử sắc sảo hơn một chút, biết Hynes là Thánh kỵ sĩ của Thần điện Ánh Sáng, còn nhiệt tình hơn nữa.
“Hóa ra Thánh tử trông như thế này…” Công chúa Alice vừa nhìn Giản Lục vừa nói khẽ với Ngũ vương tử.
Ngũ vương tử thích con trai, đã nuôi rất nhiều nam người tình, bấy giờ thổn thức không thôi về diện mạo của Thánh tử, cũng biết Thánh tử không phải những người tình đó, hắn không thể kéo lên giường, nhưng càng nhìn càng rung động, trái tim nhộn nhạo.
Giữa lúc mắt hắn đang dán mắt lên người Thánh tử, bất thình lình lạnh toát cả người, rùng mình nhìn quanh, không thấy có gì khác thường, lại dồn sự chú ý vào Thánh tử, không ngờ giữa chừng lại vô tình chạm trúng đôi mắt màu hổ phách nhạt lạnh lùng, không chút cảm xúc.
Giản Lục cũng phát hiện ra ý đồ của Ngũ vương tử, trước đây cậu không nghĩ đến chuyện có nam giới có suy nghĩ bậy bạ với mình nên rất ngây ngô về vấn đề này, nhưng sau khi Hynes dùng hành động đập nát tam quan của cậu, cậu bắt đầu trở nên nhạy cảm.
Vì vậy, cậu đã phát hiện sự khác thường của Ngũ vương tử từ trước, nhưng vờ như không thấy Hynes đang nổi cơn ghen dữ dội muốn xử lý Ngũ vương tử.
Tuy cậu đã bị Hynes phá nát tam quan, song chẳng vui vẻ gì khi bị một thằng đàn ông coi là người tình rồi nhìn trắng trợn cả, chỉ thấy cực kỳ ghê tởm.
Vì thế, vào lúc không ai phát hiện, Ngũ vương tử đã bị Hynes, người đang trò chuyện với Tam vương tử, ghi thù.
Alex biết bản tính của mấy đứa em nhà mình, nói mấy câu rồi tống cổ hết ra ngoài.
Trước khi đi, công chúa Alice mỉm cười đáng yêu: “Mong lát nữa sẽ được gặp chàng tại vũ hội, thưa chàng Thánh tử.”
Giản Lục khẽ gật đầu.
Công chúa Alice vui vẻ ra về, khuôn mặt hồn nhiên cười thật tươi trông rất đáng yêu, ai cũng thấy đây là một cô công chúa cực kỳ dễ thương, bảo sao lại được Quốc vương đế quốc Edith cưng chiều.
Ba anh em đã đi, ba người lại tiếp tục trò chuyện như chưa có gì xảy ra, đề tài nhanh chóng chuyển sang Amelia.
“Không biết Amelia giờ đang ở đâu, mong cô ấy bình an trở về.” Alex rất lo cho vị hôn thê, dù vị hôn thê là một Pháp sư cao cấp, hắn vẫn lo cô bị thương khi làm nhiệm vụ, điều đó xuất phát từ sự che chở của nam giới với nữ giới.
“Không cần lo lắng, Thần điện Ánh Sáng còn cử vài Thánh kỵ sĩ đi theo bảo vệ cô ấy.” Giọng nói của Hynes rất dịu dàng, ngữ điệu du dương, chậm rãi, khoan thai, có thể giúp người ta bất giác thấy yên lòng.
Quả nhiên Alex tươi tỉnh hơn nhiều.
Trao đổi thêm một lát, nhờ sự dẫn dắt của Hynes, Giản Lục đạt được kết quả mình mong muốn.
Tuy chỉ là cuộc liên hôn giữa Thần quyền và Vương quyền, song Alex thật lòng với Amelia, còn giữ thân trong sạch vì cô – cũng phải kể đến việc Giản Lục và Hynes âm thầm ra tay, không giống các quý tộc và Vương tử khác có một đống người tình, vợ còn chưa cưới đã có một tá con riêng, vậy là đủ rồi.
Chuyện trò thêm một lát, có thị nữ tới thông báo vũ hội đã bắt đầu.
Sinh nhật của công chúa Alice được tổ chức tại sảnh chính, khách khứa đều là người có địa vị cao.
Hôm nay công chúa Alice trang điểm vô cùng lộng lẫy, tuy mới mười lăm tuổi, nhưng người phương Tây dậy thì sớm, thiếu nữ mười lăm tuổi có thân hình đáng ngưỡng mộ, mặc vào váy dạ hội hở vai điểm xuyết những viên đá quý do cung đình thiết kế riêng, cô trở thành cô gái nổi bật nhất vũ hội.
Quốc vương nắm tay con gái yêu nhận lời chúc và quà tặng từ mọi người, Vương hậu và các Vương tử theo sau.
Giản Lục nhìn quanh, không thấy Vương tử Grantham, không khỏi suy nghĩ sâu xa, chắc giờ hắn đang ở bên nữ chính.
Giản Lục đại diện cho Thần điện Ánh Sáng lên tặng quà cho công chúa Alice, khi tổng quản cung đình đọc tên Thần điện Ánh Sáng, ai nấy phấn khích quay sang, muốn được chiêm ngưỡng diện mạo của Thánh tử, khi nhìn thấy thanh niên tóc bạc đang chậm rãi bước tới, họ đều ngỡ ngàng.
Ngay cả Quốc vương và Vương hậu Edith cũng thoáng ngẩn ngơ.
Hynes cầm quà tặng, Giản Lục ung dung dẫn y đến hành lễ với Quốc vương, nói lời chúc phúc, sau đó hôn tay công chúa Alice theo quy tắc.
Lúc làm lễ hôn tay, Giản Lục cảm nhận được cơn thịnh nộ đến từ sau lưng, biết đó là gì nên mặc kệ.
“Chúc công chúa mãi xinh đẹp.” Giản Lục nói.
Mặt công chúa Alice ửng hồng, thẹn thùng nhìn cậu, trái tim đập rất nhanh, nhất là lúc được đôi mắt nhạt màu kia nhìn chăm chú, có cảm giác như mình là cả thế giới của cậu vậy, cậu chỉ nhìn mỗi mình cô, nâng niu cô, thật dễ dàng sa vào lưới tình mà cậu giăng mắc.
“Cảm ơn Thánh tử.” Công chúa Alice đỏ mặt, tim nổi trống, song vẫn duyên dáng hành lễ đáp trả.
Hoàn thành nhiệm vụ, Giản Lục lùi sang bên cạnh để người phía sau tặng quà.
Ánh mắt của người nào đó sau lưng cậu nóng hừng hực như muốn đốt cháy quần áo của cậu.
Giản Lục hơi nhăn nhó, nhưng nghĩ bụn, trước mặt công chúng chắc y cũng chẳng dám làm bậy, thế là bình tĩnh lại.
Vũ hội mau chóng bắt đầu, sau khi Quốc vương và công chúa Alice nhảy điệu đầu tiên, Quốc vương và Vương hậu lánh đi, dành không gian cho các thanh niên trẻ tuổi.
Công chú Alice, Tam vương tử và Ngũ vương tử cùng tới trước mặt Giản Lục.
“Thánh tử, ta có thể nhảy một điệu với chàng không?” Công chúa Alice bẽn lẽn nhìn thanh niên tóc bạc, lòng thấy mến yêu, yêu diện mạo hoàn mỹ của cậu, yêu khí chất độc đáo của cậu, yêu cả ánh mắt chăm chú của cậu.
Công chúa Alice cảm thấy mình đã tìm được chàng trai để yêu suốt cuộc đời, cô yêu Thánh tử Thần điện Ánh Sáng ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Giản Lục: “…”
Giản Lục muốn từ chối khéo, nhưng cảm nhận được ánh mắt sắp hóa thành vật chất sau lưng mình, ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào lại gật đầu đồng ý: “Đó là vinh dự của ta.”
Khi Giản Lục đã dẫn công chúa Alice hòa vào sàn nhảy, Tam vương tử cầm một chén rượu, trùng hợp chắn trước mặt Hynes.
“Ngài Stuttgart là Thánh kỵ sĩ bảo vệ Thánh tử phải không?”
Hynes hạ mắt, vuốt ngược mái tóc vàng về phía sau, chỉ chừa lại mấy cọng lơ thơ trên trán, càng tôn lên vầng trán rộng, hàng lông mày tuấn tú sắc bén như lưỡi kiếm, bộ lễ phục được may khéo léo làm nổi bật thân hình cao lớn, tỉ lệ hoàn hảo khiến những chàng trai ghen tị, các cô gái xiêu lòng.
Từ khi vũ hội bắt đầu, đã có nhiều cô gái quý tốc đánh mắt sang, mong y có thể mời mình nhảy một điệu.
Tam vương tử ngấm ngầm quan sát, càng thêm chắc rằng vị Thánh kỵ sĩ bảo vệ này không tầm thường, thậm chí còn mạnh hơn những Thánh kỵ sĩ trong đội Kỵ sĩ của Thần điện.
Người như vậy, sao lại chỉ đi theo Thánh tử làm một Thánh kỵ sĩ bảo vệ?
“Đúng vậy.” Hynes trả lời một cách nhã nhặn, trông thật phong độ.
“Với năng lực của ngài Stuttgart, khác nào người tài không được trọng dụng, tuy ngài Thánh tử rất tốt, nhưng…” Tam vương tử mỉm cười, không nói hết lời, song người nghe vẫn hiểu ý.
Hynes cười đến là thân thiện, đôi mắt xanh thẳm lại u ám hơn, đưa đẩy với Tam vương tử, hai người chạm cốc uống rượu, uống xong hai ly rượu cũng là lúc âm nhạc của vũ hội thay đổi.
Đã hết một khúc nhạc.
Bấy giờ, Hynes chợt nói: “Xin lỗi, ta có việc phải đi trước.”
Dứt lời y bước vào sàn nhảy, tới cạnh Giản Lục.
Công chúa Alice đang e ấp mời Giản Lục: “Ngày mai Thánh tử có rảnh không? Ngày mai thành Cabel có hội đấu giá…”
“Xin lỗi công chúa, ngài ấy không rảnh.”
Một giọng nói trầm thấp xen vào cắt ngang lời của công chúa Alice.
Công chúa Alice sửng sốt, thấy một chàng trai đột nhiên bước tới trước mặt mình, cô nhận ra y là Thánh kỵ sĩ bảo vệ Thánh tử, cảm thấy hành động của y hơi mất lịch sự, rồi y bỗng cười dịu dàng với cô.
“Công chúa Alice, xin phép được làm phiền, ta tìm Thánh tử có việc.” Hynes nói với Alice, mắt lại nhìn chằm chằm vào thanh niên.
Đối diện với đôi mắt màu lam ẩn chứa giông tố, Giản Lục hơi nhíu mày, có linh cảm chẳng lành, dưới cái nhìn ngờ vực của công chúa, cậu lạnh lùng rằng: “Công chúa Alice, tạm biệt.”
Công chúa Alice còn quyến luyến, nhưng không tiện giữ cậu lại, chỉ có thể nhìn họ rời khỏi tiệc vũ hội..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...