Hắc Hoá Nam Thần Thô Bạo Hôn


Edit: Vân Hinh Du
"Em không còn thích hắn?" Lăng Vân Tiêu trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Hạ Tịch Nhan.

"Hắn lừa gạt cảm tình của em, tên kia chỉ vì muốn đối phó anh, mới làm ra vẻ rất tốt với em, em sao có thể còn thích hắn." Tuy rằng Hạ Tịch Nhan rất muốn nói tra nam kia không phải gu của cô, nhưng nghĩ đến nguyên chủ đối với tra nam lưu luyến si mê, chỉ có thể sửa miệng ra vẻ thương tâm.

"Một lần cuối cùng, em vì người kia thương tâm, về sau người kia chỉ là người xa lạ." Lăng Vân Tiêu bá đạo mà ra lệnh cho Hạ Tịch Nhan.

"Được." Hạ Tịch Nhan ngoan ngoãn gật gật đầu, chỉ cần anh không lộ ra bộ mặt quỷ súc, cái gì cũng dễ nói.

"Đinh!
Nam chủ trước mắt độ hảo cảm: 58,
Giá trị hắc hoá: 50%,
Ký chủ bổng bổng đát, tiếp tục cố lên."
Tuy rằng hảo cảm không có tăng nhiều, nhưng mà giá trị hắc hóa đã khôi phục lại giá trị ban đầu, có nghĩa là cô sẽ không gặp nguy hiểm nữa, Hạ Tịch Nhan rất vừa lòng.


Hạ Tịch Nhan đứng ở biệt thự cửa nhìn một đám bảo tiêu cường tráng, uy nghiêm mà mở miệng, "Ngày đó là ai nhìn thấy tôi té xỉu ở ban công, gọi điện thoại cho Vân Tiêu ca?"
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng có một thanh niên đứng dậy.

"Điện thoại là anh gọi?" Khuôn mặt Hạ Tịch Nhan nghiêm túc.

Thanh niên kia gật gật đầu.

Hạ Tịch Nhan đi qua đi, "Đưa tay qua đây."
Thanh niên nghe lời vươn tay ra cho Hạ Tịch Nhan.

Hạ Tịch Nhan từ trong túi lấy ra một bao lì xì lớn, nhét vào tay người đàn ông, "Đây khen thưởng cho anh, về sau tiếp tục cố gắng."
Cố lên thần trợ công của cô!
"......" Thanh niên cầm bao lì xì trong tay không biết nên cố gắng thêm cái gì.

"Đi giúp tôi mua những thứ trong đây, tôi muốn trổ tài." Hạ Tịch Nhan vỗ vỗ vai thanh niên.

"Được......!Không thành vấn đề." Nam tử giống như đã chịu kinh hách, nói chuyện đều có chút không lưu loát.

Vì xoát hảo cảm, Hạ Tịch Nhan cũng liều mạng, đi vào bếp.

Nhà bếp phát ra một tiếng vang lớn, một đám khói đặc từ trong bếp bay ra.

"Khụ khụ......" Hạ-mém nữa là thiêu rụi nhà bếp-Tịch Nhan chạy ra ngoài.

"Ký chủ, ngươi đây là ở tự sát sao?" Hệ thống thanh âm vang lên.


"Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta tự sát, ta là đang nấu cơm." Hạ Tịch Nhan đối với âm thanh ở trong đầu rất bất mãn.

"Ta còn tưởng cô muốn phóng hỏa tự sát."
"Ta chỉ là không cẩn thận." Hạ Tịch Nhan nhất quyết không thừa nhận.

"Nấu cơm làm gì? Cô đói bụng hả, kêu bảo tiêu gọi cơm hộp đi."
"Ngươi biết cái gì, nếu muốn bắt lấy một người đàn ông, trước hết phải bắt lấy dạ dày của anh ta." Hạ Tịch Nhan khinh thường mà giải thích.

"Cô xác cô không phải đang chế tạo độc dược để mưu sát nam chủ chứ." Hệ thống nghĩ đến đống thức ăn đen thui lúc nãy, run run một chút.

"Ta chỉ là không thuần thục, ta thuần thục liền có thể làm ra đồ ăn ngon." Hạ Tịch Nhan bị hệ thống khinh bỉ, có chút không cam lòng.

"Từ bỏ đi, vì tính mạng nam chủ, vì nhiệm vụ, ký chủ cô nhịn xuống, có thể không động thủ liền không động thủ."
"......" Hạ Tịch Nhan.

Cuối cùng Hạ Tịch Nhan vẫn là kêu cơm hộp ngoài tiệm, mượn hoa hiến phật.

Hạ Tịch Nhan mới vừa đi đến cửa công ty, đã bị nữ chủ chạy ra cản đường.


"Vị tiểu thư này, cô lần trước hại tôi mất việc, có phải nên xin lỗi hay không." Lưu Hân vẻ mặt phẫn hận trừng mắt nhìn Hạ Tịch Nhan.

"......" Hạ Tịch Nhan tỏ vẻ chính mình thực vô tội, rõ ràng là cô ta chủ động mời gọi Lăng Vân Tiêu quy tắc ngầm, kết quả bị Lăng Vân Tiêu chán ghét, bị đuổi việc.

"Như thế nào, cô còn không nghĩ xin lỗi, không xin lỗi cũng được, cô đem công việc trả lại cho tôi." Lưu Hân tiến lên bắt lấy tay Hạ Tịch Nhan, không biết là cố ý hay vốn dĩ cô ta rất khỏe, nắm đến nỗi cánh tay Hạ Tịch Nhan đều đỏ.

"......" Hạ Tịch Nhan khóe miệng trừu trừu, nữ chủ đây là thần logic a.

"007, đây là cô gái chân thiện mỹ trong lòng ngươi á hả, hèn chi ta không đạt tiêu chuẩn."
"......" Hệ thống.
8/6/2021
Min: hi xin chào lại là mình đây~
Nhớ vote chương và cmt cho mình nha ^^.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui