Hắc Hoá Nam Chủ Luôn Muốn Tính Kế Ta


Editor: Do_oi96

_.

_.

_.

_.

_.

_.

_.

_.

_.

_.

_.

_.

_.

_.


_.

_.

_.

_.

_.

Thấy trước mặt, một nữ tử dùng chăn đem chính mình bọc đến kín mít, tóc tán loạn, đôi mắt vô tội nhìn hắn.

Hiên Viên Vĩnh Hạo sau khi sửng sốt, trong mắt hiện lên ý cười “Tỉnh?”
Nói xong, đi qua, một bên lại nói “Sao lại đi đến cửa?”
Tô Yên mềm mại vô lực trả lời “Đói”
Một ngày một đêm không ăn, thật sự là đói cực kỳ.

Hiên Viên Vĩnh Hạo không nói chuyện, bế ngang người lên đi đến bên ghế.

Đem người thả xuống ghế, thuận tay đem chăn trượt xuống kéo lên, đem người che kín mít.

Lúc này lên tiếng phân phó: “Nam Đường, chuẩn bị chút thức ăn.


“Vâng, điện hạ.


Nam Đường cung kính lên tiếng sau đó rời đi.

Bên trong tẩm điện, chỉ còn lại Tô Yên cùng Hiên Viên Vĩnh Hạo.

Tô Yên bất đồng với dĩ vãng, lúc này, ánh mắt trông mong nhìn Hiên Viên Vĩnh Hạo.

Như muốn nhìn thủng một lỗ trên người hắn vậy.

Hắn cúi đầu, nhìn Tô Yên.

“Nhìn bổn cung làm cái gì?”
Ánh mắt Tô Yên trốn tránh một chút, “Không, không có gì.


Hiên Viên Vĩnh Hạo nghe mày nhăn một chút.

Bâng quơ hỏi một câu “Ngủ một giấc, xem ra ngươi khôi phục không sai biệt lắm.


Tô Yên nghi hoặc nhìn hắn.

Sau đó, liền nghe hắn nói
“Tới tính xem, buổi chiều hôm nay, ngươi đã huỷ bao nhiêu đồ của bổn cung rồi.


Tô Yên trầm mặc, đôi mắt ngập nước nhìn hắn.


Nhưng Hiên Viên Vĩnh Hạo cũng không có ý định cho qua đơn giản như vậy
Đôi mắt hắn đen nhánh, nhìn Tô Yên, khóe môi ẩn ẩn ý cười “Còn nhớ rõ, trước khi ngủ bản thân đã phá huỷ bao nhiêu thứ không?”
Tô Yên cẩn thận nghiêm túc ngẫm nghĩ
“Giường ở thiên điện, cửa phòng, sàn cẩm thạch, án thư.


Tô Yên chậm rãi nói từng thứ từng thứ.

Nói một hồi lâu, dừng lại “Không còn nữa.


“Thật sự?”
“Ân”
“Thu Thật là do ngươi giết?”
Tô Yên liếm khóe môi, do dự chốc lát, gật gật đầu.

Hiên Viên Vĩnh Hạo thấy Tô Yên thành thật thẳng thắn như vậy, trong mắt hiện lên ý cười.

Sau đó nghiêng đầu, chỉ chỉ vết thương trên cổ mình.

“Cái này, là ngươi cắn?”
Thấy vết thương trên cổ Hiên Viên Vĩnh Hạo do mình cắn đã bôi thuốc, kết vảy.

Nhưng xem hình dáng vết thương, cũng đủ thấy lúc ấy cắn mạnh bao nhiêu, thấy không thể chối được.

Tô Yên đang muốn gật đầu, Hiên Viên Vĩnh Hạo lại ghé sát vào.

Nhỏ giọng nói “Dám cả gan làm bị thương hoàng thất, đây là tội rơi đầu.


Vừa nói Hiên Viên Vĩnh Hạo vừa giơ tay, chỉ chỉ đầu Tô Yên.

Tô Yên nghe thế, lập tức héo.

Muốn giải thích
“Ta, ta chỉ cắn một ngụm”
Cũng không phải muốn đả thương ngươi.

Bất quá lời Tô Yên vừa nói xong, Hiên Viên Vĩnh Hạo gật gật đầu.


“Chuyện này lúc khác lại tính, đầu tiên là giết tỳ nữ của bổn cung, sau đó lại huỷ hoại thiên điện, ngươi nói một chút, phải bồi thường bao nhiêu bạc đây?”
Ngữ điệu hắn chậm rãi, lại từng bước ép sát.

Tô Yên càng héo hơn, cô không có tiền a.

Bao nhiêu tiền cũng không đủ đền a.

Có lẽ là do chưa ăn cơm, có vẻ vô cùng suy yếu, lại còn thêm bộ dáng héo héo này, lại càng thêm đáng thương.

Lúc này, nha hoàn đã đem đồ ăn nóng mang lên.

Một món lại một món, tinh xảo mỹ vị.

Hiên Viên Vĩnh Hạo lên tiếng
“Bổn cung bảo ngươi thêu túi tiền, còn nhớ không?”
“Nhớ rõ”
“Bảy ngày sau, nếu bổn cung thấy thêu tạm được, chuyện này xóa bỏ toàn bộ, nếu bổn cung không hài lòng, nợ mới nợ cũ tính một lượt.


Tô Yên nghe xong, vừa rồi còn chán nản, liền lên tinh thần.

Gật gật đầu, “Tốt”
Cứ vậy, Hiên Viên Vĩnh Hạo ôm Tô Yên, cong cong môi, thong thả nói “Không phải đói bụng sao?”
“Ân”
“Ăn cơm”
Lời vừa nói ra, mắt Tô Yên sáng lên rõ ràng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui