Edt: Mítt
~~~~~~~~
Mỗi ngày trước khi ngủ đều phải đàn dương cầm, đây là thói quen của Tô Vãn.
Chỉ là cô cũng không biết, tối nay, tiếng dương cầm của cô lại có thêm một vị thính giả.
Cô càng thêm không biết là, vào đêm sau, trong phòng cô cũng sẽ nhiều thêm một vị khách.
Tuy rằng cảm giác lực bị hạn chế, nhưng Tô Duệ vẫn tinh chuẩn tìm được phòng ngủ Tô Vãn, thói quen sinh hoạt của một người rất khó thay đổi, Tô Duệ và Tô Vãn ở bên nhau lâu như vậy, lâu đến nổi hắn nhắm mắt lại cũng có thể tìm vị trí trong phòng mà cô thích.
Lúc này, Tô Vãn ngủ thật sự sâu, trên người cô mặc áo ngủ lụa màu đen, rõ ràng là một thiếu nữ non nớt xinh đẹp, nhưng cho dù là quần áo của cô hay là trang trí trong phòng ngủ lại lạnh băng nội liễm.
Ngay cả sau khi cô ngủ, khuôn mặt nhỏ cũng luôn căng chặt, nhìn không ra bất kỳ bộ dáng điềm tĩnh thoải mái gì.
Tô Duệ có chút đau lòng giơ tay, hắn nhẹ nhàng nắm tay nhỏ Tô Vãn, đem nội lực nhu hòa từng chút thong thả đưa vào thân thể của cô.
Trong lúc ngủ mơ thiếu nữ giống như cảm giác được một cổ nhiệt khí ấm áp du tẩu trong thân thể mình, biểu tình trên mặt cô dần dần nhu hòa, khóe môi cũng dần dần cong lên độ cung thoải mái.
"Vợ ngủ ngon."
Tô Duệ nhẹ nhàng khom người, cẩn thận đặt một nụ hôn lên trán Tô Vãn.
Thẳng đến trời gần sáng, Tô Duệ lúc này mới lưu luyến rời khỏi phòng ngủ Tô Vãn, trở về phòng khách mà Tô Du chuẩn bị cho mình.
Sáng sớm hôm sau.
Tô Vãn mở mắt, không biết vì sao, tối hôm qua cô hình như ngủ rất ngon.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức đầu giường, Tô Vãn thong thả ung dung xuống giường rửa mặt, chờ đến khi cô thay giáo phục từ trên lầu đi xuống thì nhìn thấy Tô Du đang cùng một người khác ngồi bên bàn ăn.
Đó không phải......!
Khi thấy rõ diện mạo người đàn ông bên bàn ăn, Tô Vãn lập tức trừng lớn hai mắt, đó, đó không phải tên biến thái ngày hôm qua sao?
"Tô Du!"
Tô Vãn lập tức mắt lạnh nhìn Tô Du bên bàn ăn.
"Tiểu Vãn, em dậy rồi, mau tới ăn cơm đi! Bữa sáng hôm nay là Tô Duệ làm đấy, trù nghệ của anh ấy đặc biệt tốt!"
Nói đến việc Tô Duệ tự tay làm bữa sáng, Tô Du lập tức khen không dứt miệng, Tô tướng quân một bên chỉ yên lặng nhìn vợ mình.
Bữa sáng này hắn chủ yếu làm cho vợ mình, nhớ năm đó hắn phí tâm phí lực cỡ nào mới trói buộc được dạ dày của cô!
"Nhìn thấy các người tôi ăn không vô."
Tô Vãn liếc Tô Du và Tô Duệ một cái.
"Tô Du, nơi này là nhà tôi, mong cô sau này đừng tùy tiện dẫn người không đứng đắn về."
Nói xong, Tô Vãn liền lạnh lùng đi tới cửa, từ trong tay dì Trương nhận lấy cặp sách của mình, bước nhanh ra khỏi biệt thự.
"Tiểu Vãn!"
Nhìn thấy thái độ Tô Vãn lạnh lùng kiêu ngạo trước sau như một, Tô Du nhịn không được cắn cắn môi, sau đó cô lại quay đầu theo bản năng giải thích với Tô Duệ: "Tô Duệ, anh đừng để ý, Tiểu Vãn em ấy......!Ách, người đâu rồi?"
Nhìn chiếc ghế đối diện rỗng tuếch, Tô Du vẻ mặt kinh ngạc, gặp quỷ sao? Tô Duệ làm sao lại trong nháy mắt đã không còn bóng dáng?
"Anh đi xuống cho tôi."
Lúc này, ở bên trong xe ngoài sân biệt thự, Tô Vãn đang ôm cặp sách của mình vẻ mặt cảnh giác nhìn người đàn ông đột nhiên phóng lên xe.
"Tôi muốn quá giang một chút."
Tô Duệ mỉm cười với Tô Vãn.
"Em đừng khẩn trương như vậy, anh cách xa em một chút, tuyệt đối không chạm vào em, OK?"
Nghe Tô Duệ nói, Tô Vãn hồ nghi nhìn hắn vài lần: "Anh muốn đi đâu?"
"Em đi đâu, anh liền đi nơi đó."
Tô Duệ ngồi nghiêm chỉnh, mười phần nghiêm túc trả lời Tô Vãn.
Cái tên biến thái này không biết lại đang có chủ ý gì, Tô Vãn nheo nheo mắt, cuối cùng dứt khoát ngồi vào bên kia xe, hơn nữa đem cặp đặt ở giữa hai người: "Chú Lâm, lái xe, đến trường học."
"Vâng, đại tiểu thư."
Chú Lâm ngồi ở ghế lái nghe Tô Vãn nói, lập tức thuần thục khởi động xe chạy như bay.
Đường phố sáng sớm, tình hình giao thông còn tính là tốt đẹp, dọc theo đường đi không có tình huống kẹt xe nào, xe nhanh chóng đến trường cao trung tư nhân nơi Tô Vãn học.
"Tôi tới rồi, anh mau xuống xe."
Tô Vãn ôm cặp sách xuống xe, ánh mắt vẫn cảnh giác nhìn Tô Duệ.
Nói cho cùng vẫn là thiếu nữ mười sáu tuổi chưa trải sự đời, nhìn thấy bộ dáng cô giống như con nhím xù lông, Tô Duệ mỉm cười xuống xe, ngẩng đầu nhìn cổng trường cao trung huy hoàng được làm bằng vàng trước mắt, Tô Duệ nhịn không được líu lưỡi, trường học này thật là xa xỉ nha.
"Chú Lâm, hôm nay tan học không cần tới đón tôi, tôi có hẹn với Hình Dật ra ngoài chơi."
Lúc này Tô Vãn dặn dò chú Lâm vài câu, sau đó đã đeo cặp sách tiến vào cổng trường.
Khi Tô Vãn đi vào, Tô Duệ cũng ung dung đi vào theo.
"Vị tiên sinh này."
Nhìn thấy Tô Duệ, bảo an ở cổng trường lập tức ngăn cản Tô Duệ.
"Hiện tại là thời gian vào học, không phải giáo viên thì cấm đi vào, mong ngài phối hợp một chút."
"A? Đúng không?"
Nghe bảo an kia nói, Tô Duệ mỉm cười: "Cái này, thật ra tôi tới nhận việc!"
Nhận việc?
Nghe Tô Duệ nói, bảo an kia sửng sốt một chút, gần đây trong trường học cũng không thiếu giáo viên mà? Mình cũng không thấy thông báo tuyển giáo viên mà.
"Tiên sinh, ngài có phải nhầm chỗ rồi không? Nơi này của chúng tôi là cao trung tư nhân Thánh Minh, nơi này của chúng tôi cũng không thiếu giáo viên."
Không hổ là bảo an được huấn luyện có tố chất, từ đầu tới cuối vẫn luôn duy trì thái độ tôn kính mỉm cười có lễ.
"A, vậy sao?"
Ánh mắt Tô Duệ chợt lóe, nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang xách theo giáo án từ trên xe riêng xuống.
"Hắn là giáo viên của trường này đúng không?"
Tô Duệ chỉ chỉ người đàn ông kia.
"Đúng vậy, đó là Dư lão sư, giáo viên toán học."
"À à."
Tô Duệ cười tủm tỉm đi tới trước người Dư lão sư: "Dư lão sư?"
"Hả?"
Dư lão sư nghe tiếng Tô Duệ, nghi hoặc ngước mắt nhìn thoáng qua, nhìn thấy người đàn ông trước mặt một thân quý khí cử chỉ ưu nhã, hắn còn tưởng rằng là phụ huynh của học sinh nào đó, lập tức lộ vẻ mặt chức nghiệp mỉm cười chào hỏi.
"Chào ngài, tôi là Dư Chính, xin hỏi ngài là......"
"Dư lão sư, ông vất vả rồi, ông cần phải nghỉ ngơi!"
Tô Duệ nghe Dư lão sư hỏi, tiến lên vài bước một bên vỗ bờ vai của hắn một bên mỉm cười nhẹ nhàng nói.
"Này, tôi......"
Dư Chính còn chưa kịp nói cái gì, cả người liền hôn mê, ngã xuống một bên.
Này......!
Bên cạnh lập tức có người xông tới.
"Dư lão sư, Dư lão sư ông làm sao vậy?"
"Hắn mệt nhọc quá độ cần phải nghỉ ngơi."
Tô Duệ mỉm cười lần nữa đi trở về trước mặt bảo an kia.
"Cậu xem, hiện tại các người thiếu một vị lão sư toán học, tôi cam đoan vị Dư lão sư này không đến ba tháng là không khỏe nổi, cho nên, hiện tại có thể để tôi gặp hiệu trưởng không? Tôi thật sự tới nhận việc!"
Mỗ bảo an:......!
Đờ mờ, người này phương thức nhận việc sao lại kỳ lạ như vậy, tiểu bảo an như tôi không thể trêu vào ngài được rồi, tôi phải báo cáo cấp trên xin chỉ thị.
"Tiên sinh, mời ngài chờ một lát."
Tiểu bảo an trở lại phòng an ninh đem sự kiện huyền huyễn hôm nay mình gặp được lập tức báo cáo cho cấp trên, cấp trên lại lập tức đi xin chỉ thị lãnh đạo, cứ như vậy, mười phút sau, bóng dáng Tô Duệ đã xuất hiện trong văn phòng hiệu trưởng.
Mà ở nửa giờ sau, Tô Duệ đã thuận lợi trở thành giáo viên toán học của cao trung tư nhân Thánh Minh, lớp hắn phụ trách lại chính là lớp sáu cao nhị của Tô Vãn.
Tô tướng quân tỏ vẻ, cho dù là thời điểm nào đi nữa thì nắm tay vẫn là đạo lý.
Vợ ơi đừng sốt ruột, Tô lão sư nhà em tới rồi đây.
~~~~~~~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...