Edt: Mítt.
~~~~~~~~
Bởi vì phòng Tô Vãn thật sự là quá nhỏ, Tô Duệ cũng không có ngốc ở trong phòng cô lâu, tới thời điểm đêm khuya tĩnh lặng, hắn lén lút rời đi.
Ngày hôm sau, Tô Vãn giống như bình thường lui tới, cứ theo lẽ thường đi học, buổi sáng tới trong trường học cô trước tiên đi tìm Giang Mai ngồi ở phía sau mình cầm một phần bài tập chép lại.
Giang Mai đối với hành vi của Tô Vãn thật ra thấy nhiều không trách, ừm, làm một ban cán bộ ưu tú, mình phải đoàn kết bạn học, mượn tập của bạn học chép bài tập gì đó, đây đều là học theo Lôi Phong làm việc tốt, chưa bao giờ lưu danh.
Chương trình học tiểu học thật sự rất nhàm chán, nhịn qua một buổi sáng, vừa đến buổi chiều Tô Vãn liền mơ màng sắp ngủ, kết quả tới tiết thứ hai cô thật sự ngủ rồi.
“Thịch thịch thịch!”
Bên tai vang lên tiếng gõ bàn thanh thúy, Tô Vãn đang ngủ ngon lành, bị âm thanh bên tai đánh thức, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền hoảng hốt nhìn thấy gương mặt một người thanh niên trẻ tuổi anh tuấn bức người: “Bạn học Tô Vãn, lần đầu tiên lên tiết của tôi liền ngủ gật, chuyện này không tốt, sau khi tan học đến văn phòng tôi một chuyến!”
Nghe ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp bình thản của thanh niên kia, nhìn thấy đáy mắt hắn che dấu không được ý cười, Tô Vãn lập tức tỉnh táo lại ——
Người này, hắn là……
“A, em có khả năng còn chưa biết tôi.”
Nhìn thấy ánh mắt Tô Vãn, thanh niên vẫn như cũ vẻ mặt lạnh nhạt: “Tôi là lão sư toán học mới tới, Tạ Tử Huân.”
Tạ Tử Huân, chú út của Tạ Trường An!
Quả nhiên……
Nhiệm vụ giả sẽ lựa chọn thân phận che dấu có lợi nhất đối với mình, mà người trước mắt không chút nào để ý ở trước mặt mình bại lộ thân phận, chính là kẻ địch của mình ở thế giới này?
Tự tin chắc chắn như thế, trừ bỏ vị kia cũng không còn người khác đúng không?
“Tạ lão sư, em đã biết.”
Tô Vãn nhẹ nhàng gật gật đầu, lúc này đã hoàn toàn hết buồn ngủ.
“Được."
Tạ Tử Huân vừa lòng gật gật đầu: “Chúng ta tiếp tục học!”
Tiết toán học còn đang tiếp tục, mà Tạ Tử Huân hình như cũng quên mất nhạc đệm vừa rồi, vô cùng nghiêm túc đem bài học hôm nay giảng xong, sau đó hắn lại phụ đạo mọi người làm chút luỵên tập tại lớp, sau khi tan học, Tạ Tử Huân liền kẹp giáo án của mình nhanh nhẹn rời khỏi phòng học lớp hai ban ba.
Sau khi tan học, tất cả mọi người mang cặp sách hoan hô nhảy nhót rời khỏi phòng học, Tô Vãn lại chầm chậm đi tổ toán học ở lầu hai.
Lúc này trong văn phòng chỉ có một mình Tạ Tử Huân, hắn lười biếng dựa vào trên chỗ ngồi của mình, thời điểm Tô Vãn vào cửa, hắn đang xắn ống tay áo phê duyệt bài tập toán ngày hôm qua.
“Tạ lão sư.”
Tô Vãn thanh thúy gọi một tiếng, sau đó liền nhanh chân đi đến.
Nhìn Tô Vãn mang cặp sách to lớn còn mặc giáo phục dài rộng đi từng bước tới, Tạ Tử Huân nhẫn nhịn cuối cùng vẫn là không nhịn nổi ——
“Ha ha, ha ha ha.”
Hắn không màng hình tượng cười ha hả, Tô Vãn một bên lập tức giận giữ trừng mắt.
“Anh cười cái gì? Chưa thấy qua tiểu loli à!”
“A, tiểu loli tôi thấy nhiều, nhưng mà tiểu loli già như cô thì là lần đầu tôi thấy.”
Tạ Tử Huân vừa nói, một bên hướng về phía Tô Vãn mặt mày hớn hở nháy đôi mắt.
“Diệp Kham Hoan, anh muốn chết có phải hay không?”
Tô Vãn lạnh lùng nheo nheo mắt, lạnh lùng nói nhỏ với người đàn ông trước mắt một câu.
Tuy rằng là uy hiếp, nhưng từ trong miệng tiểu loli tay ngắn chân ngắn nói ra, hoàn toàn không có lực sát thương có biết không?
“Khụ khụ.”
Diệp Kham Hoan nén cười nheo nheo mắt.
"Âyda, tôi rất sợ hãi nha!”
Tô Vãn:……
Diệp Kham Hoan anh chờ đó, thời điểm thí luyện nếu tôi mà không đem anh tra tấn dục sinh dục tử tôi liền không gọi là Tô Vãn!
Diệp Kham Hoan, nhân vật số 2 của bộ trọng sinh.
Bởi vì Tô Vãn đã từng ở một lần trong thế giới nhiệm vụ có đánh giao tiếp với hắn, cho nên hôm nay chạm mặt, ở dưới tình huống Diệp Kham Hoan không chút nào che dấu, Tô Vãn tự nhiên đoán được thân phận đối phương.
Vị Diệp đại công tử này ở trong toàn bộ bộ trọng sinh có tiếng tự phụ lại khó chơi, hắn có thể xuất hiện ở cái nhiệm vụ này, làm Tô Vãn cảm thấy ngoài ý muốn lại cũng có chút có lý.
Dựa theo trình tự nhiệm vụ, hẳn là mình và Tô Duệ tiếp nhiệm vụ trước, mà nhiệm vụ Tạ Trường An là xuất hiện sau, khi đó bộ trọng sinh hẳn đã biết Tô Vãn và Tô Duệ đang ở trong nhiệm vụ, mà Tần Vũ phái Diệp Kham Hoan tới chấp hành nhiệm vụ của thế giới này, tự nhiên cũng là chuyên nhằm vào mình và Tô Duệ.
Nghĩ thông suốt điều đó, Tô Vãn lập tức bình tĩnh lại, Diệp Kham Hoan không sợ hãi bại lộ bản thân như vậy, nhất định là đã có kế sách vạn toàn, hắn cố ý bại lộ bản thân chính là muốn nhìn xem thực lực chân thật của mình và Tô Duệ sao?
“Bạn học Tô Vãn.”
Âm thanh Diệp Kham Hoan đánh gãy suy nghĩ Tô Vãn: “Hiện tại vừa lúc là thời gian tan học, tôi tiện đường đưa em về nhà, ừm, thuận tiện đi đến nhà em thăm hỏi gia đình."
Thăm hỏi gia đình?
Cái này là tính toán ra chiêu à, thật đúng là dương mưu quang minh chính đại nha!
“Lão sư người tùy ý.”
Tô Vãn mang cặp sách xoay người rời đi, mà Diệp Kham Hoan lại cười tủm tỉm sửa sang lại quần áo của mình một chút rồi chậm rãi bước đi theo sau Tô Vãn.
Đối với Tô Vãn, Diệp Kham Hoan cũng coi như là quen thuộc, rốt cuộc thì hai người cũng đã từng chính diện giao phong.
Nhưng mà lúc này đây, không biết có phải bởi vì quan hệ với việc Tô Vãn biến thành tiểu loli, Diệp Kham Hoan luôn cảm thấy Tô Vãn hiện tại cùng với Tô Vãn trước kia mình biết có chút khác nhau.
Khi hai người đi ra khu dạy học, trên sân thể dục đã không còn bao nhiêu người.
Tô Vãn liếc mắt một cái thấy được Tô Duệ chờ ở ngoài cổng trường đã có chút sốt ruột.
Lúc này đây Tô Duệ không có chạy chiếc xe đạp phong cách vùng núi kia, hắn một mình dựa nghiêng trên cổng trường, bề ngoài đẹp trai khí chất cao lãnh lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người, muốn không dẫn người chú ý cũng khó.
Diệp Kham Hoan tự nhiên cũng liếc mắt một cái là thấy được thiếu niên áo lam ngoài cổng trường kia.
Tô Duệ.
Cường giả mới của bộ chữa trị vị diện, theo tin tức đáng tin cậy, hắn và Tô Vãn là quan hệ người yêu.
Lần này, Diệp Kham Hoan sở dĩ được Tần Vũ phái vào thế giới này, mục đích chủ yếu tuyệt đối không phải làm nhiệm vụ, mà là muốn thử thăm dò thực lực của Tô Duệ một chút!
Vị người mới này, không có người nào biết thực lực chân thật của hắn, bởi vì gần đây tích phân của hắn vẫn luôn không có tăng trưởng, tất cả mọi người đều hoài nghi hắn bị Từ Sách chỉ điểm, cố ý che dấu thực lực của mình, làm giảm cảm giác tồn tại.
Khụ khụ, thật ra Tô tướng quân thật sự chỉ là đang giúp vợ mình làm nhiệm vụ mà thôi?
Đương nhiên những điều này người khác cũng không biết.
Thời điểm Diệp Kham Hoan nhìn Tô Duệ, Tô Duệ cũng trong nháy mắt tinh chuẩn bắt giữ được hơi thở của Diệp Kham Hoan, ngay sau đó hắn giống như CPU của máy tính, trong não lập tức dần hiện ra tự liệu của Diệp Kham Hoan trong bộ trọng sinh.
Bộ trọng sinh, địch nhân?
Ánh mắt Tô Duệ có hàn ý lướt qua.
“Tiểu Vãn!”
Nhìn thấy Tô Vãn đã sắp chạy tới trước người mình, Tô Duệ lập tức mở miệng gọi cô một tiếng, giơ tay cầm lấy cặp sách trên vai cô: “Anh đưa em về nhà.”
“Vị bạn học này.”
Diệp Kham Hoan cười tủm tỉm ngăn cản bước chân Tô Duệ: “Tôi là lão sư toán học của Tô Vãn cũng là chủ nhiệm lớp mới nhậm chức của bạn ấy, xin hỏi em cùng với Tô Vãn có quan hệ gì?”
“Em ấy là em gái của tôi.”
Tô Duệ liếc mắt nhìn Diệp Kham Hoan một cái: “Lão sư, ngài có ý kiến?”
“Khụ khụ.”
Diệp Kham Hoan nghiêm trang ho khan một tiếng: “Ý kiến tôi không có, tôi đang muốn đi nhà em ấy thăm hỏi gia đình, em đã là thân thích của em ấy, vậy cùng nhau đi!”
Nói xong Diệp Kham Hoan lại vẻ mặt đầy ý cười hướng về phía Tô Duệ làm cái tư thế mời. Hai chữ “Thân thích” hắn còn cố ý tăng thêm âm lượng.
Thật ra ba người đều biết rõ trong lòng, lấy thân phận "Cao Vũ" của Tô Duệ hiện tại, đi Tô gia thật sự có chút không tiện, hơn nữa Tô Thanh Mai tuyệt đối sẽ tràn ngập các loại ác ý đối với hắn.
Nhưng, vậy thì đã sao?
Tô Duệ khinh thường cười cười, giơ tay dắt lấy tay nhỏ Tô Vãn: “Đi thôi, về nhà.”
“Ừ.”
Tô Vãn gật gật đầu, đuổi kịp bước chân Tô Duệ.
Nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ sóng vai đi trước, Diệp Kham Hoan dùng ngón tay sờ sờ cằm ——
Đờ mờ, hình ảnh trước mắt thế nhưng làm mình cảm thấy rất thích?
A, thì ra Diệp đại công tử còn có một trái tim thiếu nữ……
~~~~~~
Chúc Diệp đại công tử may mắn.. Ahaha
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...