Edt: Mítt
~~~~~~~
Đảo mắt lại sang một năm mới, hiện giờ trong đại viện Ân gia tử khí trầm trầm, từ sau khi Ân Bắc Ca và Diêu Bạch Tiêm nháo lên, hắn rất ít khi về nhà cũ, mà Diêu Nhược Phương hiện giờ cũng chủ động dọn tới một cái thiên viện.
Cô ta cũng đã suy nghĩ thông suốt, Ân Bắc Ca không yêu mình, mình hiện giờ lại không thể sinh con, đến Diêu Bạch Tiêm cũng vứt bỏ mình, như vậy mình ở Ân gia còn có đường ra gì đâu?
Một khi đã như vậy cô ta hà tất lại tự đi tìm mất mặt?
Cô ta thật muốn nhìn xem Hoa Dao Lan có thể ở Ân gia được sủng ái bao lâu?
Mà sự thật đúng như Diêu Nhược Phương dự đoán, bởi vì không có con, Hoa Dao Lan ngay từ đầu ở Ân gia rất được sủng, Ân Bắc Ca cũng đối với cô đặc biệt chiếu cố, nhưng qua năm Hoa Dao Lan vẫn luôn chậm chạp không có mang thai, sắc mặt Diêu Bạch Tiêm cũng càng ngày càng kém.
Lúc này trong đại viện Ân gia lại xảy ra một chuyện lớn ——
Hồ Huệ Nguyệt vụng trộm cùng một con hát thế nhưng bị người của Diêu Bạch Tiêm bắt gặp!
Đây tuyệt đối là sỉ nhục của Ân gia, chuyện này làm Ân Thuận đặc biệt tức giận, đường đường đại soái thế nhưng bị một con hát cho đội nón xanh, chuyện này nếu truyền ra ngòai thì mặt mũi hắn để đâu?
Đêm đó cùng ngày, con hát kia đã bị loạn côn đánh chết, mà Hồ di nương thì bị tròng lồng heo dìm chết trong giếng cổ ở hậu viện Ân gia…
Chuyện này nhìn như chỉ là sự kiện vụng trộm đơn giản nhưng lại làm Ân Thuận đột nhiên cảnh giác lên, hắn thân là đại soái công vụ bận rộn, toàn bộ đại trạch Ân gia đều giao cho Diêu Bạch Tiêm quản lý, vốn dĩ Ân Thuận vô cùng tín nhiệm và tin cậy Diêu Bạch Tiêm, nhưng gần đây trong hậu viện lại phát sinh một chuyện lại tiếp nối một chuyện, nghĩ đến năm đó Ân Bắc Việt chết, Tô Vãn chết.
Từng cọc từng cái này, cái nào thoát được quan hệ với Diêu Bạch Tiêm?
Ở thời điểm Ân Thuận vì hậu viện nhà mình mà sứt đầu mẻ trán, chiến loạn phương bắc rốt cuộc lan đến gần Liêu Thành, lúc này Ân Thuận không thể không buông chuyện trong nhà, tự mình mang theo Ân Bắc Ca lãnh binh xuất chinh.
Trận đánh này, ước chừng đánh hơn nửa năm, chờ Ân Thuận và Ân Bắc Ca lãnh binh trở về đã là cuối hè đầu thu.
Lúc này cảnh tượng ở Liêu Thành một mảnh bận rộn, các bá tánh đều vội vàng thu hoa màu, các tửu trang lương trang cũng bận tối mày tối mặt, sản nghiệp Ân gia không ít, nhưng vẫn luôn do Ân Thành Mạc xử lí, năm nay lúc này bởi vì chiến loạn lan đến, Ân Thành Mạc ở nơi khác không có thời gian trở về, Ân Thuận rơi vào đường cùng đành phải đem sản nghiệp giao cho Tô Duệ quản lý.
Vốn dĩ hắn không xem trọng tam đệ này của mình nhưng không nghĩ tới nó thế nhưng đem tất cả mọi chuyện đều xử lý đâu vào đấy, so với Ân Thành Mạc còn lợi hại hơn!
Hay là tam đệ này của mình thật sự nghĩ thông suốt? Ừ, có lẽ bởi vì hắn và Tuyết Linh Lung ở bên nhau lâu rồi, học xong sự khôn khéo của cô ấy?
“Đại ca, thật ra sau này những tài sản riêng trong nhà em và Linh Lung đều có thể giúp các người xử lý.”
Tô Duệ cũng không có đem lời nói của mình nói quá rõ ràng, nhưng Ân Thuận là người khôn khéo, mấy năm nay tâm tư hai vợ chồng lão nhị, hắn có thể không biết sao?
So sánh với Ân Thành Mạc đã làm nên sự nghiệp mà nói, Tô Duệ ăn chơi trác táng này tự nhiên là vô hại hơn nhiều.
“Ha ha.”
Nghe Tô Duệ nói, Ân Thuận cười lớn vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Lão tam, thời điểm nhị ca của chú không ở đây, liền dựa vào chú vậy!”
“Đại ca phân phó, Minh Dã nào dám không theo? Đại ca anh ở tiền tuyến đánh lâu như vậy cũng rất mệt đúng không? Muốn em kêu Linh Lung tìm vài người đến trong phủ hát vài khúc cho anh giải buồn hay không?”
Tô Duệ cụp mi rũ mắt nhìn Ân Thuận, hỏi thử một câu.
Nghe Tô Duệ nói, Ân Thuận sửng sốt một chút, lập tức nhớ tới Bạch Yên Tuyết trong Linh Lung lâu, nha đầu kia lớn lên xinh đẹp tinh xảo, lại thuận theo nghe lời giỏi ca múa, trước kia mình bởi vì Diêu Bạch Tiêm cường thế vẫn luôn không có nói chuyện nạp thêm thiếp, hiện giờ, Hồ Huệ Nguyệt đã chết, toàn bộ hậu viện đều không còn ai, đường đường là đại soái đến một tiểu thiếp cũng không có, vậy sống còn có lạc thú gì?
“Minh Dã à, Bạch cô nương kia còn ở Linh Lung lâu không, anh muốn nâng cô ấy nhập phủ, chú cảm thấy thế nào?”
“Đây tự nhiên là chuyện tốt! Mấy tháng trước nhị ca mới nạp Tụ Vũ vào cửa, nhị tẩu lúc ấy còn thật cao hứng, em cảm thấy đại tẩu cũng là người hiểu lí lẽ, tẩu ấy cũng sẽ vui vẻ cho anh mà đúng không, nói cho cùng thì đại ca anh chính là nguyên soái một phương, hậu viện này không có mấy người phụ nhân sao được chứ? Người không biết, còn tưởng rằng anh…… Sợ vợ đấy!”
“Vô nghĩa!”
Nghe Tô Duệ nói, Ân Thuận nhíu mày: “Anh sợ Diêu Bạch Tiêm sao? Anh chỉ là nhìn phần tình cảm mấy năm phu thê mà thôi, cho Diêu gia bọn họ mặt mũi!”
Diêu gia tuy không ở Liêu Thành nhưng cũng là thổ hào một phương, năm đó anh em Ân gia quật khởi không thiếu công lao của Diêu gia.
Nếu không thì Diêu Bạch Tiêm cũng sẽ không ở trong đại viện Ân gia một tay che trời nhiều năm như vậy.
……
Wattpad: HBNmoemoe
Biết Ân Thuận thế nhưng muốn nạp thiếp, mà người hắn muốn đưa vào phủ thế nhưng cũng là người của Linh Lung lâu, Diêu Bạch Tiêm lập tức cảm giác được có chuyện gì không đúng ——
Bắc Ca nạp người của Linh Lung lâu.
Thành Mạc cũng nạp người của Linh Lung lâu.
Phu nhân của lão tam chính là bà chủ của Linh Lung lâu, mà hiện tại đại soái cũng muốn nạp người của Linh Lung lâu, đây không phải có chút quá trùng hợp sao?
Tuyết Linh Lung……
Vừa nhớ tới gương mặt kia, Diêu Bạch Tiêm phá lệ bực bội.
Đêm đó, Diêu Bạch Tiêm tự mình ngao canh sâm đưa đến thư phòng của Ân Thuận.
“Lão gia chuyện ông nói tôi đã suy xét qua, ông muốn nạp thiếp tôi không phản đối, nhưng…… Tuyệt đối không thể là người của Linh Lung lâu, tôi có thể giúp ông tìm một vài người để ông chọn, nếu không, ông thấy Trân Lam như thế nào?”
Trân Lam?
Nghe Diêu Bạch Tiêm nói, Trân Lam phía sau bà ta lập tức cứng người sắc mặt tái nhợt cúi đầu.
Mà Ân Thuận trên án thư lạnh lùng nâng mặt nhìn Diêu Bạch Tiêm: “Trong nhà này, rốt cuộc là tôi định đoạt hay là bà định đoạt?”
“Đương nhiên là lão gia ông định đoạt.”
Diêu Bạch Tiêm ngữ khí ôn hòa cười.
“Tới, lão gia, uống canh sâm đi!”
Nói xong, bà ta đem canh sâm dịch tới trước mặt Ân Thuận.
“Tôi không uống!”
Ân Thuận giơ tay quơ ngã canh sâm nóng hổi, nước canh nóng bỏng đều bắn tới trên mu bàn tay của Diêu Bạch Tiêm: “Diêu Bạch Tiêm, bà luôn nói Bộ Ngưng San nhà lão nhị ghen tị tâm tư sâu, như vậy chính bà thì sao? Người ta đều biết đau cho nam nhân của mình, tìm cho hắn một người biết nóng biết lạnh, Diêu Bạch Tiêm, mấy năm nay Ân Thuận tôi đối với bà thế nào? Những việc trong hậu viện này, hôn sự của Bắc Ca và Bắc Việt, chuyện Diêu Nhược Phương luôn nháo luôn phá, tôi có so đo với bà sao? Hiện tại tôi chỉ muốn nạp thiếp, bà đùn đẩy như vậy rốt cuộc là có ý gì?”
Nghe Ân Thuận nói, ánh mắt Diêu Bạch Tiêm âm u nhìn mu bàn tay đỏ bừng của mình: “Lão gia, ông lúc tuổi trẻ nạp thiếp tôi ngăn cản bao giờ chưa? Hiện tại thì khác, người Linh Lung lâu có vấn đề! Tóm lại, tôi sẽ không để ông nạp người của Linh Lung lâu vào Ân gia!”
“A.”
Nghe Diêu Bạch Tiêm nói, Ân Thuận cũng lạnh lùng cười: “Lão gia tôi đây cố tình muốn nghênh thú, tôi không nạp thiếp, tôi sẽ cưới nhị phòng! Tôi còn muốn ở Liêu Thành mở yến hội!”
“Ông…… Ân Thuận, ông đối với tôi như thế ông không cảm thấy đuối lý sao?”
Nghe Ân Thuận nói, sắc mặt Diêu Bạch Tiêm rốt cuộc thay đổi.
“Đuối lý? Bà và tôi hai người chúng ta rốt cuộc ai đuối lý, ai thì tự trong lòng mình hiểu đi!” Ân Thuận lúc này đã không muốn nhẫn nại thêm với Diêu Bạch Tiêm, hơn hai mươi năm phu thê, nói về tình cảm thì những năm gần đây có lẽ thật sự sắp tiêu đến hầu như không còn…
Đầu tháng mười, Ân Thuận cưới Bạch Yên Tuyết làm phu nhân nhị phòng, từ đây hậu viện Ân gia lại là một trận huyết vũ tinh phong……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...