Edt: Mítt
~~~~~~
Cơm ăn được một nửa, Diêu San San nghiễm nhiên đã trở thành bạn thân của Tiêu Thanh, thấy Diêu San San cười vui vẻ như vậy, Tô Vãn cũng hết chỗ nói rồi —
Cô biết tình địch của cô hắn đang suy nghĩ cái gì không?
Cô nếu có thuật đọc tâm, cô tuyệt đối sẽ không cười đến vui vẻ như vậy!
“Tôi đi vệ sinh một chút.”
Đột nhiên Tô Duệ ở bên cạnh Tô Vãn đứng dậy, chào hỏi mọi người một tiếng liền rời khỏi chỗ ngồi, thời điểm Tô Vãn nhìn hắn mở cửa thì người đàn ông trung niên trong phòng thuê cách vách cũng vừa lúc đi ngang qua cửa phòng của bọn họ ~
Cho nên, Tô tướng quân anh tính đi làm chuyện gì đó?
Không quá vài phút, Tô Duệ vẻ mặt thích ý trở lại, nhìn thấy bộ dáng hắn vân đạm phong khinh Tô Vãn nhịn không được tiến đến bên tai hắn hỏi một câu: “Không nháo ra mạng người chứ?”
“A.”
Tô Duệ chỉ là thấp giọng cười: “Em yêu à, đây là xã hội pháp chế, anh chính là một công dân tốt tuân thủ pháp luật.”
Được rồi, thì ra toàn thế giới không có kẻ phạm tội ~
Thấy Tô Vãn và Tô Duệ đang nói thầm, Diêu San San ngồi ở cách đó không xa cũng đứng dậy: “Tôi cũng đi toilet.”
“Từ từ, tôi đi với cô.”
Tiêu Thanh một bên thấy nữ thần muốn đi toilet lập tức đứng dậy tính đi cùng.
Tiêu Thanh: Đều đừng cười đến bỉ ổi như vậy, người ta chỉ đơn thuần đi WC với nữ thần thôi ~
Tô Vãn:……
Thì ra đi WC cũng sẽ truyền nhiễm ~
Thấy Tiêu Thanh thế nhưng chủ động đi vệ sinh với mình, Diêu San San lập tức trong lòng hiểu rõ.
Diêu San San: Tình địch đây là tính mở ra hình thức xé bức trong phòng vệ sinh sao? Cứ việc ra chiêu, đủ số phụng bồi ~
Trong phòng vệ sinh nữ.
Diêu San San từ buồng kế bên ra tới liền rửa rửa tay, sau đó thật bình tĩnh soi gương bổ trang.
Cách hơn nửa ngày, Tiêu Thanh lúc này mới chầm chậm từ buồng kế bên đi ra, đờ mờ, quần áo phụ nữ khó mặc như vậy, đi WC cũng quá lao lực, nhớ trước đây…… Được rồi, nói nhiều đều là nước mắt.
Tiêu Thanh vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy nữ thần của mình đang đứng trước gương dậm lại phấn, thật là sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành.
Hắn lập tức không tự chủ được đi đến bên cạnh Diêu San San, một bên rửa tay một bên nói: “Cô thật đẹp, nhất định là có rất nhiều đàn ông theo đuổi đúng không? Cô có bạn trai chưa?”
Tiêu Thanh: Nhất định phải nói không có, nói không có ~
“Không có.”
Diêu San San thu hồi hộp trang điểm, nghiêng người cười vũ mị với Tiêu Thanh.
“Nhưng mà tôi đã có mục tiêu, trước kia anh ấy rất thích tôi, tôi có nắm chắc theo đuổi được anh ấy ~”
Tiêu Thanh:……
Đờ mờ, không phải là nói Cố Thư Hành chứ?
Tiểu bạch kiểm chết tiệt, không đúng, mình hình như đã từng nói sau này không kêu hắn như vậy nữa, nhưng mà…… mẹ nó, hắn lại đoạt người trong lòng của lão tử.
Quân tử không đoạt người yêu của người khác ~
Thấy Tiêu Thanh vẻ mặt thống khổ sững sờ tại chỗ, Diêu San San nhẹ nhàng thở dài một hơi.
“Tiêu tiểu thư, thật ra cô cũng biết đúng không? Cô và Thư Hành tuy rằng có hôn ước trong người, nhưng anh ấy căn bản không có bất kì tình cảm gì với cô, các người cũng không thích hợp.”
Thông qua bài kiểm tra vừa rồi, Diêu San San đã phát hiện vị Tiêu tiểu thư này chính là một cái bình hoa, hoàn toàn không có bất kì sức chiến đấu gì.
Cho nên lúc này Diêu San San cũng không sợ đem chuyện này nói ra, nam nữ yêu nhau vốn dĩ là không có gì không đúng, huống chi cô hiện tại là cạnh tranh công bằng.
Nghe Diêu San San nói, đáy lòng Tiêu Thanh đến một tia may mắn cuối cùng cũng không có.
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad
[HBNmoemoe]
Tuy rằng hắn không quá thích Cố Thư Hành cao lãnh, nhưng mình và hắn thật sự không có gì có thể so sánh ~
“Ừ, được rồi, thật ra lão Cố cũng không tồi, tôi chúc các người hạnh phúc.”
Tiêu Thanh nói xong liền nhanh chân xoay người ra khỏi phòng vệ sinh, ai cũng đừng gọi tôi, để tôi yên lặng một chút.
Mẹ nó, lão tử lại thất tình ~.
Tiêu Thanh vội vàng ra khỏi phòng vệ sinh, kết quả mơ mơ hồ hồ dựa theo trí nhớ của mình đi vào một cái phòng thuê, vừa mở cửa Tiêu Thanh liền trợn tròn mắt —.
Đờ mờ, đi nhầm chỗ rồi!
Tiêu đại tiểu thư! Cô còn có thể không đáng tin cậy thêm một chút không?
…………
Thời điểm Diêu San San trở lại phòng thuê, Cố Thư Hành đang ở nói chuyện phiếm với Tô Duệ, nhìn thấy vị trí của Tiêu Thanh trống không, Diêu San San cũng ngoài ý muốn một chút.
“Tiêu tiểu thư không trở về?”
“Chị Tiêu Tình không phải đi cùng với cô sao?”
Nghe Diêu San San hỏi, Tô Vãn cũng sửng sốt.
“Cô ấy, cô ấy ra trước tôi! Có thể là…… Đi chỗ khác gọi điện thoại hay không?”
Diêu San San đang nói Cố Thư Hành một bên đã đột nhiên đứng dậy, không nói hai lời đi ra ngoài.
Này……
“Thư Hành!”
Diêu San San sửng sốt một chút, theo bản năng đuổi theo.
A a, có phải có trò hay để xem hay không?
Tô Vãn nghiêng đầu nhìn Tô Duệ bên cạnh.
“Tiêu Thanh đã chạy đi đâu?”
Lấy nội công của Tô Duệ, tai nghe tám phương tuyệt đối không phải vấn đề gì, Tô Vãn tin tưởng lúc này trong toàn bộ tiệm ăn tất cả đều trốn không khỏi tai mắt của Tô tướng quân.
“Đi nhầm phòng mà thôi, không có việc gì, Cố Thư Hành có thể giải quyết.”
“A?”
Nghe Tô Duệ nói ánh mắt Tô Vãn chợt lóe.
“Anh vì sao không đi ngăn cản? Chẳng lẽ anh không biết loại tình hình này nếu đổi thành ở trong phim truyền hình cẩu huyết thì chính là lúc bắt tình cảm của nam nữ chủ sao?”
“Có đôi khi vẫn nên thuận theo tự nhiên mới tốt, đặc biệt là người có cảm tình.”
Tô Duệ liếc mắt thật sâu nhìn Tô Vãn một cái: “Anh biết em vì sao muốn đổi nhiệm vụ với anh, em muốn giúp anh tìm tích phân, tâm ý của vợ anh sẽ nhận lấy. Nhưng mà…… Tiêu Thanh rất có ý tứ, thật sự, cho dù là đàn ông hay là phụ nữ, đầu tiên hắn nên là một con người đơn thuần.”
Người đơn thuần, có lẽ không có chỉ số thông minh cao, không có vận khí tốt, hắn có lẽ cũng sẽ oán trời trách đất, cũng sẽ hối hận, nhưng người như vậy cho dù là ở bất kì hoàn cảnh gì đều có thể sống sót.
Bởi vì, trong lòng bọn họ có thiện lương và hy vọng.
Không thể không nói, mấy ngày này ở bên cạnh Tiêu Thanh vì sinh hoạt mà bôn ba, làm Tô tướng quân thể nghiệm được vất vả của người thường, cũng cảm nhận được lạc thú của người thường ——
Cuộc sống nên có đủ mọi tư vị chua ngọt đắng cay.
Nghe Tô Duệ nói, Tô Vãn chỉ có thể giảo hoạt cười, không sai cô biết mình sẽ thắng, không phải bởi vì cô đối với Tiêu Thanh hay Cố Thư Hành có bao nhiêu nắm chắc, mà là bởi vì Tô Vãn biết cho dù trong quá trình xảy ra chuyện gì, tới khi kết thúc Tô Duệ đều sẽ nhường cô, để cô thắng.
Không có cách nào, người đàn ông của cô chính là tốt như vậy, làm cho người khác hâm mộ không thôi ~
“Đều bị anh nhìn thấu.”
Tô Vãn nghiêng người, cả người dựa vào cánh tay Tô Duệ: “Trước khi tiến vào nhiệm vụ Diệp Hân đã hỏi qua quan hệ của chúng ta, em nghĩ cô ấy vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn nên ở thời điểm thí luyện có khả năng cũng sẽ phong ấn tất cả ký ức về anh trong đầu em, Tô Duệ, thật ra em có chút sợ……”
“Sợ cái gì? Sợ em thắng anh? Hay là sợ bại bởi anh?”
Tô Duệ rũ mắt nhìn Tô Vãn một cái, hắn thật sự rất ít khi nhìn thấy Tô Vãn sợ hãi thấp thỏm như vậy.
“Em không biết, em chỉ là có chút sợ.”
Tô Vãn lắc lắc đầu, theo bản năng nắm chặt cánh tay Tô Duệ: “Anh vì em đã trả giá quá nhiều, những tích phân đó không tính là cái gì, em muốn chờ anh cũng tích góp đủ tích phân, sau khi thí luyện kết thúc, chúng ta liền…… Thoát ly nhiệm vụ giả đi.”
Thoát ly những ngày tháng thế này, đi con đường của mình, trải qua nhân sinh của mình, không bao giờ phải thay đổi thành người khác, cũng không cần bị người khác thay đổi.
“Được.”
Tô Duệ nâng tay nhẹ vỗ về tóc dài của Tô Vãn, một chút lại một chút, đặc biệt ôn nhu.
“Tô Vãn, em phải nhớ kỹ, nếu có một ngày anh không nhớ rõ em, em cũng không nhớ rõ anh, chỉ cần chúng ta còn có thể gặp nhau trong biển người mênh mang, chúng ta nhất định sẽ vẫn yêu nhau, đây là chú định, em trốn không thoát đâu.”
Số mệnh chú định, anh yêu em.
Không có bất kì lý do gì.
~~~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...