Edt: Mítt
~~~~~~~
Dọc theo đường đi hồi phủ công chúa, Tô Vãn vẫn luôn ở trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, thẳng đến khi đi qua một chỗ phố xá sầm uất, bên ngoài xe truyền tới từng trận ồn ào, làm Tô Vãn trong xe nhịn không được nhíu mày.
“Bích Lạc, bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
Tô Vãn chậm rãi mở mắt, trên mặt hiện lên một tia không vui.
Bích Lạc một bên lập tức lắc mình xuống xe, chỉ chốc lát sau, nàng lại sắc mặt phức tạp trở về trong xe ngựa...
“Điện hạ, là Lâu công tử dẫn người đến Sở Phong lâu nổi lên xung đột với Lê công tử. Hiện tại trên đường đã có không ít người vây quanh, hai người hình như đang động thủ.”
“Lâu Tiêu Tiêu và Lê Tiêu?”
Nghe Bích Lạc nói, ánh mắt Tô Vãn chợt lóe, Lê Tiêu cũng là nam chủ của thế giới này, chỉ là xuất hiện tương đối trễ mà thôi, còn Lâu Tiêu Tiêu, người này cùng mình thật đúng là có quan hệ vô cùng phức tạp.
Ở nguyên cốt truyện, sau khi Tô Vãn tự sát, phủ công chúa tự nhiên suy bại xuống, mà đám người Bích Lạc cũng đều bị giam cầm, sau đó phủ công chúa bị Tô Mạn đổi thành hầu phủ tính ban cho Phong Vô Trần, nhưng tới cuối cùng lại được Lâu Tiêu Tiêu dùng số tiền lớn mua lại.
Vị Lâu Tiêu Tiêu này chính là công tử nổi tiếng ăn chơi trác táng trong kinh thành, con gái của những gia đình bình thường không muốn gả cho hắn, nhóm nữ quý tộc có thân phận cao quý lại không chịu cưới hắn, điều này làm cho Lâu gia cho dù nguyện ý ra của hồi môn vạn kim cũng không gả được Lâu công tử.
Lúc đầu thời điểm tiên đế tại vị, Lâu phu nhân liền muốn tác hợp Lâu Tiêu Tiêu và Tô Vãn, mà tiên đế vốn xem Tô Vãn không vừa mắt, cũng muốn làm một việc thuận nước đẩy thuyền, để Tô Vãn đem cái tên hỗn trướng Lâu Tiêu Tiêu cưới về nhà, nhưng Tô Vãn sao có thể đồng ý? Nàng dẫn người đến Sở Phong lâu nói móc châm chọc Lâu Tiêu Tiêu, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, cuối cùng rốt cuộc cũng đem hôn sự này làm cho thất bại.
Có lẽ, nguyên chủ thẳng đến khi chết cũng không biết được, Lâu Tiêu Tiêu thật sự thích nàng, sau khi nàng chết hắn không tiếc tiêu phí toàn bộ gia sản cũng muốn mua cái phủ công chúa kia, thay nàng bảo vệ nhà của nàng —— (ahuhu ta cảm động muốn khóc)
“Lâu Tiêu Tiêu, trưởng công chúa cũng không còn nữa, ngươi muốn phủ công chúa này có tác dụng gì?”
Ở nguyên cốt truyện, Phong Vô Trần đã từng dò hỏi Lâu Tiêu Tiêu những lời này, mà Lâu Tiêu Tiêu lại vẻ mặt bi thương trả lời hắn một câu.
“Lưu giữ cái sân này, ít nhất, còn sẽ có người nhớ rõ, nơi này đã từng có một vị trưởng công chúa phong hoa tuyệt đại ở đấy.”
Nếu như viện này cũng mất, thế nhân sẽ dần dần quên nàng.
Hắn không muốn mọi người quên Tô Vãn đã từng tồn tại……
Đây là tình cảm của Lâu Tiêu Tiêu đối với trưởng công chúa, ngươi có thể không yêu ta, ta cũng có thể không quấn lấy ngươi, nhưng ngươi không thể ngăn cản dưới đáy lòng của ta yên lặng nghĩ đến ngươi.
…………
Tô Vãn trầm tư một lát, cuối cùng vẫn là thở dài một hơi, ngước mắt liếc nhìn Bích Lạc một cái: “Lâu Tiêu Tiêu căn bản không phải đối thủ của Lê Tiêu. Bích Lạc, ngươi đi đem Lâu Tiêu Tiêu mang đến đây cho ta, nói bổn cung có việc tìm hắn.”
“Vâng!”
Bích Lạc lần nữa xuống xe ngựa, chờ nàng trở lại trên tay còn xách theo cổ áo Lâu Tiêu Tiêu.
Lúc này Lâu Tiêu Tiêu vô cùng chật vật, hắn trời sinh thích kinh thương, văn không được võ không xong, ở kinh đô chính là một phế vật ăn chơi trác táng.
“Lên xe!”
Tô Vãn liếc mắt nhìn Lâu Tiêu Tiêu một cái, lạnh lùng nói nhỏ một tiếng.
“Thiết.”
Lâu Tiêu Tiêu mắt trợn trắng, hung hăng nhìn Bích Lạc: “Buông tay, không nghe chủ tử nhà ngươi kêu ta lên xe sao?”
Bích Lạc:……
Ngươi nha một tên phế vật cũng dám có thái độ đó với ta?
Edt: Mítt
Bích Lạc nhẹ nhàng buông lỏng tay mình, mà lâu Tiêu Tiêu lại làm bộ làm tịch sửa sang lại một chút quần áo sang quý của mình, lúc này mới tư thái thong dong lên xe ngựa.
“Bái kiến Trưởng công chúa!”
Hữu khí vô lực chào hỏi với Tô Vãn, trong giọng nói của hắn không có một chút thành ý.
“A.”
Tô Vãn cười lạnh nhướng mày: “Làm sao, mấy ngày không gặp ngươi tính tình lại bạo ra, còn dám động thủ với Lê Tiêu?”
“Lê Tiêu là cái thá gì?”
Nghe Tô Vãn nói, Lâu Tiêu Tiêu khinh thường bĩu môi: “Bản công tử là quân tử, quân tử động khẩu bất động thủ, hắn chính là một người dã man, một chút quy củ hàm dưỡng cũng không có, mặt mũi của quý tộc kinh đô đều đã bị hắn ném hết!”
Tô Vãn:……
Là ai cho ngươi dũng khí lớn như vậy nói ra lời này? Lê Tiêu người ta thời điểm viết Thiên Tự Văn, ngươi nha đến tên của mình còn không viết ra được! Ngươi còn cùng người ta so hàm dưỡng quy củ?
Đối với Lâu đại công tử tự luyến, Tô Vãn cũng được lĩnh giáo, ở nguyên cốt truyện Lâu Tiêu Tiêu và Lê Tiêu thật sự là ở Sở Phong lâu kết hạ thù địch, thẳng đến sau này hai người vẫn luôn xem đối phương không vừa mắt.
Nghĩ đến đây, Tô Vãn đột nhiên giật mình, bất động thanh sắc chú ý Lâu Tiêu Tiêu bên cạnh: “Lâu Tiêu Tiêu, chuyện tối hôm qua, bổn cung còn chưa có tính sổ với ngươi đâu.”
“Tối hôm qua?"
Lâu Tiêu Tiêu vẻ mặt mờ mịt nhìn Tô Vãn.
"Tối hôm qua ta ngủ rất sớm, ta cũng chưa gặp qua trưởng công chúa!"
Đờ mờ, còn giả vờ rất vô tội.
“Ngươi nghĩ không ra không quan trọng, bổn cung sẽ làm cho ngươi nhớ tới.”
Tô Vãn đạm nhiên cười, ngẩng đầu hướng về phía bên ngoài xe hô một tiếng: “Bích Lạc, đi tìm dây thừng tới.”
“Uy, uy uy!”
Thấy Tô Vãn phân phó Bích Lạc đi tìm dây thừng, sắc mặt Lâu Tiêu Tiêu lập tức thay đổi: “Trưởng công chúa, người đừng, người đừng xằng bậy! ”
“Bổn cung muốn xằng bậy khi nào?”
Tô Vãn nghiêng thân mình, đem mặt tiến đến trước mặt Lâu Tiêu Tiêu.
“Ai u, khuôn mặt tuấn tú này đã bị Lê Tiêu đánh thành đầu heo, ngươi nói ta hiện tại đem ngươi cởi hết cột vào trên đỉnh xe ngựa đi dạo phố, nương ngươi còn có thể nhận ra ngươi hay không?”
“Tô Vãn!"
Lâu Tiêu Tiêu khó thở rống lớn một tiếng.
“Hửm?”
Tô Vãn nhướng mày, cười tủm tỉm nhìn Lâu Tiêu Tiêu.
“Cái kia, trưởng công chúa, trưởng công chúa điện hạ.”
Lâu Tiêu Tiêu vẻ mặt đau khổ, đáng thương hề hề nhìn Tô Vãn: “Người xem, người là trưởng công chúa, ta chỉ là phế sài văn không được võ không xong, người đại nhân không chấp nhất tiểu nhân, công chúa trong bụng có thể chống thuyền, người sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ? Lại nói ta cũng không làm gì mà! Ta…… Ta không phải chỉ nói giỡn với người, chỉ đùa một chút thôi sao!”
Ở ngay lúc này Bích Lạc đã lần nữa về tới xe ngựa: “Điện hạ, dây thừng!”
“Ngươi thật đúng là lấy à!”
Nhìn thấy dây thừng thô trên tay Bích Lạc, Lâu công tử cũng cảm thấy say.
“Điện hạ?"
Bích Lạc không để ý tới Lâu Tiêu Tiêu một bên, ngược lại vẻ mặt nghiêm túc chờ Tô Vãn phân phó.
“Đem hắn trói lại cho ta.”
Tô Vãn vẫy vẫy tay áo, vẻ mặt đạm nhiên phân phó một câu.
“Vâng!” Bích Lạc nghe được chủ tử mình phân phó, đôi tay tung bay, trong khoảnh khắc liền đem Lâu Tiêu Tiêu trói thành bánh chưng.
Lâu Tiêu Tiêu:…
Em gái, kỹ thuật buộc chặt này của ngươi rất cường đại nha! Học ở đâu? Cầu chỉ bảo ~
“Trưởng công chúa, này……”
Lâu Tiêu Tiêu nhìn dây thừng tung hoành đan xen trên người mình, hắn thử ở trong xe ngựa giật giật, kết quả một cái không cẩn thận cả người liền ngã quỵ trên mặt đất.
“Yên tâm, sẽ không đem ngươi cởi hết dạo phố.”
Tô Vãn hướng về phía Lâu Tiêu Tiêu cười trấn an, không đợi Lâu Tiêu Tiêu thở nhẹ nhõm một hơi, Tô Vãn lại nói tiếp: “Bích Lạc, thay đổi tuyến đường đi sông đào bảo vệ thành, chúng ta mang Lâu công tử đi tắm rửa cho sạch sẽ ~”
Lâu Tiêu Tiêu: Mẹ nó ~ ta có thể nói tục không?
“Trưởng công chúa, thật ra ta đi, ta thật sự chỉ đùa với người…… Ngô ngô…… Ngô ngô……”
Lời biện giải của Lâu Tiêu Tiêu còn chưa nói xong, đã bị Tô Vãn ngồi ở một bên lật bàn tay một cái, trực tiếp điểm á huyệt.
Lâu Tiêu Tiêu:……
“Giá!”
Lúc này Bích Lạc đã ngồi xuống bên ngoài xe ngựa thấp giọng phân phó ngự phu một câu, xe ngựa phủ công chúa lập tức quay đầu hướng về sông đào bảo vệ thành mà đi……
~~~~~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...