Edt: Mítt
~~~~~~~
Thông qua Ngô Đồng cùng trợ lý Tống Lâm của Đàm Thiên điện thoại giao tiếp với nhau, hai người bước đầu đạt thành hiệp nghị, hơn nữa đã định tốt ngày ký hợp đồng, mà Tô Vãn bên này yêu cầu duy nhất chính là muốn ở thời điểm ký hợp đồng để Lý Duy Nhất của Húc Nhật phỏng vấn một tin tức có một không hai, đối với yêu cầu này Đàm Thiên tự nhiên cũng vui vẻ đáp ứng.
Nói đến Lý Duy Nhất, mấy ngày nay hắn vẫn luôn có chút tâm thần hoảng hốt, ngày đó ở khách sạn quốc tế Tô Vãn nói qua một câu trong vòng một tuần sẽ liên hệ mình, mà hiện tại đã tới ngày thứ sáu rồi.
Còn về nhân sinh của Lý Duy Nhất, đó tuyệt đối là một bộ cách thức thăng chức của phượng hoàng nam tiêu chuẩn. Từ nhỏ lớn lên ở sơn thôn hắn vẫn luôn có dã tâm bừng bừng khát vọng ở thế giới bên ngoài làm ra một phen sự nghiệp, thời niên thiếu khi Lý Duy Nhất lấy thành tích ưu dị thi vào đại học, ở vườn trường hắn cũng luôn là nhân vật phong vân, bởi vì hành văn tốt, lời nói sắc bén, hắn vẫn luôn là chủ biên của nhật báo trường, mà sau khi tốt nghiệp, Lý Duy Nhất như ý nguyện vào một công ty nhật báo làm phóng viên, ở ngay lúc này hiện thực tàn khốc hung hăng đánh hắn một cái tát ——
Phóng viên?
Bạn cho rằng phóng viên là cái gì? Vì dân đòi lại công bằng, mở rộng sứ giả chính nghĩa?
Đều vô nghĩa!
Bận bận rộn rộn lại một năm, cực cực khổ khổ chạy đưa tin, hắn được đến những gì mà bản thân trả giá căn bản còn kém xa.
Xã hội là một cái chảo lớn nhuộm đủ màu sắc, cho dù thời điểm bạn tiến vào là màu sắc gì, chờ sau khi bạn rời khỏi tuyệt đối là đủ mọi màu sắc hoa hòe lộng lẫy.
Lý Duy Nhất dần dần từ bỏ những lý tưởng không thực tế lúc đầu của chính mình, hắn vào Húc Nhật làm một phóng viên giải trí mà rất nhiều người chướng mắt.
Làm phóng viên giải trí hai bí quyết lớn là gan lớn cùng không biết xấu hổ. Lý Duy Nhất dám đưa tin mà người khác không dám đưa, dám viết những gì mà người khác không dám viết, cho nên hắn ở Húc Nhật bình bộ thanh vân, rất được coi trọng.
Đương nhiên, Lý Duy Nhất còn có một chút khác với người khác, hắn thích phòng ngừa chu đáo, có gan phóng dây dài câu cá lớn, ở trong mắt hắn, Tô Vãn chính là con cá lớn, mà mình năm nay có thể tiến thêm một bước hay không, thì phải xem vị thiên hậu này có cho chút lực hay không.
Ở buổi tối ngày thứ sáu, Lý Duy Nhất ở trước máy tính của mình hút xong điếu thuốc thứ bảy, thời điểm gõ xong câu cuối cùng của bản thảo hôm nay, di động hắn ở ngay lúc này đột nhiên vang lên, nhìn thấy số của Ngô Đồng, ánh mắt Lý Duy Nhất đột nhiên sáng ngời ——
Cuối cùng cũng tới!
…………
Vẫn như cũ là khách sạn quốc tế, lúc này đây chỗ mà Đàm Thiên chọn là một phòng họp cao cấp của khách sạn.
Tô Vãn cùng Ngô Đồng ở trong đại sảnh khách sạn chờ Lý Duy Nhất đến, ba người cùng nhau tiến vào thang máy.
Hôm nay là ngày tương đối có ý nghĩa, Tô Vãn đem tóc dài búi lên, mặc trang phục nghiêm túc, ngay cả Ngô Đồng ở một bên hôm nay cũng thay một bộ âu phục, tiểu tử cả người nhìn qua có tinh thần không ít.
Thời điểm ba người đi đến phòng họp đã hẹn trước, Đàm Thiên cùng Tống Lâm đã tới rồi.
“Tô tiểu thư, mời vào bên trong!”
Tống Lâm là một mỹ nhân vừa mới ba mươi, một thân trang phục công sở màu đen cũng che dấu không được mặt mày phong tình của cô.
Lúc này, Đàm Thiên đang ngồi ngay ngắn ở ghế chủ vị trong phòng họp, Tô Vãn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vị lão đại hắc bang hô mưa gọi gió ở nguyên cốt truyện, Đàm Thiên năm nay cũng bất quá vừa mới bốn mươi, cả người bảo dưỡng rất tốt, bộ dáng hắn thoạt nhìn cũng chỉ có ba mươi tuổi.
Đàm Thiên ngũ quan đoan chính ôn nhuận, ánh mắt bình thản, một thân đường trang màu đen phụ trợ khí chất cao cao tại thượng của hắn, nếu người không biết thân phận chân chính của hắn, ở trên đường cái gặp được hắn, tuyệt đối sẽ ngộ nhận đây là một vị học giả rất có tu dưỡng.
Đương nhiên, trên thực tế Đàm lão đại xác thật cũng rất có tu dưỡng, còn học giả sao, đó chính là hoàn toàn không có liên quan.
“Tô tiểu thư, mau ngồi mau ngồi! Con gái của tôi chính là fans của cô đấy, lát nữa cô vạn lần đừng quên ký cho tôi một chữ để tôi mang về nhà.”
Đàm Thiên vừa mở miệng, liền cùng Tô Vãn kéo gần quan hệ.
Nghe hắn nói, Tô Vãn nhịn không được cười sáng lạn: “Đàm tổng anh sau này chính là ông chủ của tôi, đừng nói muốn chữ kí, cho dù anh kêu tôi đi làm trâu làm ngựa cho Đàm tiểu thư, tôi cũng phải nghe theo phân phó đó!”
“Ha ha.”
Nghe Tô Vãn nói, Đàm Thiên cười ha ha: “Tô tiểu thư chính là người sảng khoái, Đàm Thiên tôi thích cùng ngươi người như vậy hợp tác, tới, đây là hợp đồng cô xem một chút.”
Khi nói chuyện, Đàm Thiên vẫy tay một cái, Tống Lâm bên cạnh lập tức đưa lên một phần hợp đồng: “Tô tiểu thư cô xem một chút đi?”
Hợp đồng bị đẩy đến trước mặt Tô Vãn, Tô Vãn xem cũng chưa xem, trực tiếp ở một tờ cuối cùng kí lên tên của mình.
Nhìn thấy động tác của cô, Đàm Thiên nhịn không được nheo nheo mắt: “Tô tiểu thư thật đúng là gan lớn, không sợ chúng tôi ở trong hợp đồng tăng thêm những điều khoản bá vương sao?”
“Đàm tổng làm việc, Tiểu Vãn vẫn là rất yên tâm, nếu không tin Đàm tổng, hôm nay tôi cũng sẽ không ngồi ở chỗ này!”
Nói xong, Tô Vãn mỉm cười lại lần nữa đem hợp đồng đẩy trở về trước mặt Đàm Thiên.
“Được.”
Lúc này đây Đàm Thiên mới xem như chân chính xem trọng liếc mắt nhìn Tô Vãn một cái, hắn cầm bút vung lên chữ kí của mình ở trên hợp đồng, hợp đồng đã xong, dư lại chính là chuyện của Lý Duy Nhất.
Vì lần này là buổi phỏng vấn độc nhất vô nhị, tối hôm qua hắn chuẩn bị cả đêm ——
Giới giải trí tân quý Hải Hoàng giải trí cùng thiên hậu điện ảnh Tô Vãn cùng nhau hợp tác, hợp đồng trên trời giá trị trăm triệu, đây chính là tin tức cực sốc độc nhất vô nhị!
Toàn bộ buổi phỏng vấn tiến hành hơn một giờ, cuối cùng Lý Duy Nhất còn phân biệt cùng Đàm Thiên, Tô Vãn chụp ảnh lưu niệm chung, cuối cùng ba bên đều vô cùng cao hứng ai về nhà nấy.
“Chị Vãn.”
Trở lại trên xe, Ngô Đồng vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc nhịn không được mở miệng: “Cái hợp đồng kia, chị thật sự không cần lại xem một chút?”
Cảm giác được quan tâm trong lời nói của Ngô Đồng, Tô Vãn nhịn không được cười cười.
“Được rồi, chị biết cậu quan tâm chị, nhưng là cậu cứ yên tâm đi!”
Tin tưởng Đàm Thiên?
Tô Tiểu Vãn chính là một chút cũng không tin hắn, cô thủy chung chỉ có tin tưởng một mình người đàn ông của cô.
Tô Duệ nơi tay, thiên hạ ta có.
Đàm Thiên tính là cái gì? Hắc bang tính là cái gì? Chỉ cần Tô tướng quân nguyện ý một giây liền diệt bọn hắn.
Cho nên nói có một người đàn ông cường đại như vậy làm chỗ dựa, Tô Vãn từ lúc bắt đầu liền tiến nhưng công lui nhưng thủ, hoàn toàn lập với bất bại chi địa.
Nhìn thấy Tô Vãn hầu như vẻ mặt chắc chắn, Ngô Đồng lúc này mới thở dài một hơi, hắn cùng Tô Vãn quen biết mười năm, lúc trước hắn cũng là trời xui đất khiến làm người đại diện, Tô Vãn là nghệ sĩ thứ nhất cũng là duy nhất của hắn. Ngô Đồng không phải người đại diện đặc biệt lanh lợi và có tâm cơ, mà Tô Vãn năm đó cũng chính là nhìn trúng người anh em thuần phác này mới chọn hắn làm người đại diện cho mình, mà hợp lại chính là mười năm, mười năm này hai người ở chung giống như người một nhà.
Ngô Đồng là thiệt tình muốn tốt cho Tô Vãn, điều đó Tô Vãn cũng có thể cảm giác được.
Chờ Tô Vãn trở lại chung cư mình, Tô Duệ đã ra cửa, trên bàn hắn lưu lại ghi chú, Tô Vãn nhìn vài lần biết Tô Duệ là trở về nhà cũ Nghiệp gia, cô cũng an tâm ở nhà nghỉ ngơi.
Lúc này, bên trong nhà cũ Nghiệp gia ——
“Lão tam, lão tam, chú cuối cùng đã trở lại!”
Nghiệp Thiếu Quần vẫn như cũ mặt mày bầm tím nhìn thấy em trai mình thương nhớ ngày đêm lập tức mở ra hai tay nhào tới, mà ánh mắt Tô Duệ chợt lóe, dễ như trở bàn tay né qua.
Nghiệp Thiếu Quần:……
Mình đây là bị lão tam ghét bỏ? Đều do anh cả xuống tay quá tàn nhẫn, khuôn mặt như hoa như ngọc, không, là anh tuấn tiêu sái của mình đều bị huỷ hoại ~
“Mặt anh sao lại thế này?”
Tô Duệ liếc liếc mặt Nghiệp Thiếu Quần, lạnh lùng hỏi một câu.
“Cái này là…… Là anh cùng anh cả luận bàn kỹ xảo cách đấu, đều nói đánh người không vả mặt, Nghiệp Thiếu Ninh thường xuyên phạm quy, tính xấu không đổi!”
Không sai, diễn là phải như thế này, nhất định phải ở trước mặt lão tam cáo lão đại một tội! Hừ hừ hừ, ai bảo hắn hiện tại không ở nhà chứ?
“Nói ai tính xấu không đổi vậy?”
Một âm thanh lạnh băng đông cứng đột nhiên vang lên phía sau Nghiệp Thiếu Quần.
Nghiệp Thiếu Quần:……
Đờ mờ, ai có thể nói cho tôi đã xảy chuyện gì?
Tôi tuyệt đối là gặp ảo giác đúng không?
“Chú không ảo giác, Nghiệp Thiếu Quần, chú có phải còn muốn tiếp tục cùng anh luận bàn một chút kỹ xảo cách đấu?”
Âm thanh lạnh lùng của Nghiệp Thiếu Ninh tiếp tục truyền đến.
Cho nên nói Nghiệp đại thiếu kỹ năng thiên phú của anh là thuật đọc tâm sao?
Người địa cầu đều ngăn cản không được anh đúng không?
~~~~~~~
Ta thật hóng ngày nam nữ chủ lên sân =]]]]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...