Edt: Mítt
~~~~~~~
Đồng thời Tô Vãn hướng Tô Lượng cùng Tô Bội tung ra cành ôliu, ở thư phòng gia chủ tô trạch, Tô Duệ cũng không chút để ý nói với Tô Nhai kế hoạch của mình.
Nghe Tô Duệ thế nhưng muốn triệu tập những người không khải linh thành công ở dòng nhánh và nhà chính cùng nhau về lò tái tạo, Tô Nhai cũng bị ý kiến của con trai mình làm cho sợ ngây người.
“Sạn Nhi, cha cũng không hoài nghi tác dụng của ngự linh quyết theo như lời con nói, nhưng những người khải linh thất bại tư chất thật sự quá kém, nhân phẩm cũng so le không đồng đều, như vậy dồn tài nguyên bồi dưỡng bọn họ, những người khác trong gia tộc chỉ sợ sẽ có ý kiến.”
Tô Nhai cũng là người có kiến thức, có dã tâm, ánh mắt hắn cũng không hẹp hòi, nhưng thân là một tộc trưởng của đại gia tộc, hắn càng nhiều thời điểm phải suy xét ích lợi cùng vinh dự cho gia tộc đầu tiên.
“Lời cha nói rất đúng.”
Tô Duệ nghe Tô Sạn nói, nhịn không được gật gật đầu.
“Phụ thân người chỉ cần phát ra lệnh triệu tập gia tộc đem những người khải linh thất bại, nhưng còn khát vọng trở thành triệu hoán sư gọi tới đây là được, chuyện khác, con cùng Tô Vãn sẽ làm.”
“Mọi người? Không giới hạn tuổi?”
Nghe Tô Duệ nói, Tô Nhai lại mày nhăn lại, đối với hắn xem ra tuổi càng nhỏ tiềm lực càng lớn, những người khải linh thất bại nhiều năm, đã trở thành đại thúc bác gái bình thường, còn có tư cách gì để gia tộc vì bọn họ lãng phí tài nguyên.
“Có chí thì không phân biệt tuổi tác.”
Tô Duệ lại không tán đồng ý nghĩ của Tô Nhai, ở Đông Xuyên đại lục triệu hoán sư thọ mệnh rất dài, theo cấp bậc tăng lên còn sẽ càng ngày càng dài, cùng so sánh với việc động một chút có một trăm hay một ngàn thọ mệnh thì ba bốn mươi tuổi, thậm chí là 5-60 tuổi lại tính là cái gì?
Có một số người cho dù đã già cỗi đi, trong xương cốt bọn họ, ở đáy lòng bọn họ vẫn như cũ còn có hy vọng có mộng tưởng, người như vậy xa xa so với những người trẻ tuổi vừa thành niên liền thương xuân thu buồn chẳng làm nên trò trống gì tốt hơn nhiều.
“Được, được rồi, nếu chuyện con đã quyết định, cứ như vậy đi.”
Cuối cùng Tô Nhai vẫn là thỏa hiệp với Tô Duệ, hắn xem ra chuyện này nháo càng lớn càng tốt, điều này đối với Tô gia cũng rất có lợi, mấy ngày nay luôn có những người cùng thế lực muốn rình coi bí mật Tô Sạn, như vậy lúc này đây Tô Nhai dứt khoát đem chuyện này làm lớn, tốt nhất là làm toàn bộ người Áo Lâm quốc đều biết.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội.
Tô Nhai có thể tự mình hiểu lấy, nếu Tô gia thật sự có được bảo tàng hoặc công pháp nghịch thiên gì, một ngày nào đó sẽ đưa tới tai họa ngập đầu.
Mà lúc này đây còn không bằng hắn hào phóng một chút, đồng thời tăng lên thực lực cho Tô gia, cũng hướng phía hoàng thất bán một cái nhân tình.
“Sạn Nhi, công pháp ngự linh kia con dùng linh giản khắc ra một phần, ta trực tiếp mang đi đế đô.”
Tô Nhai nghe Tô Duệ nói với mình tác dụng của công pháp này, nghe tới cảm thấy thần kỳ, nhưng lại chỉ thích hợp với những người tư chất kém, hơn nữa công pháp này nếu độc nhất vô nhị thật là có thể làm cho người ta một bước lên trời, nhưng hiện giờ Tô Duệ đã tính đem công pháp này thi hành ở toàn bộ Áo Lâm quốc, như vậy về sau sẽ hình thành một phái triệu hoán sư mới, vô số người đồng loạt tranh giành tài nguyên hữu hạn, đến cuối cùng có thể phát triển đến bao lớn đây?
Đương nhiên, tuy là nói như vậy, nhưng đây dù sao cũng là cuộc cách tân vĩ đại nhất từ trước tới nay ở Đông Xuyên đại lục, từ đây về sau sẽ có vô số triệu hoán sư mới được ra đời, mà những triệu hoán sư đó vĩnh viễn sẽ không quên Tô gia, sẽ không quên Tô Sạn.
Tưởng tượng đến Tô gia của mình nói không chừng sẽ bởi vậy mà vang danh thiên cổ, tâm Tô Nhai lập tức mênh mông lên.
Một bên, nghe Tô Nhai nói, Tô Duệ cũng hơi mỉm cười ——
Tô Nhai quả nhiên là người rất thức thời.
Phương pháp muốn giữ được một bí mật tốt nhất, chính là làm nó không hề được gọi là bí mật.
Hai cha con thảo luận về ngự linh quyết vô cùng vui vẻ, mà trước khi Tô Duệ rời đi thư phòng, Tô Nhai hình như đột nhiên nghĩ tới cái gì lại không tự chủ được gọi hắn lại.
“Sạn Nhi, qua mấy ngày là tiệc mừng thọ của lão gia tử Triệu gia, cha bây giờ phải rời khỏi Mai Đặc thành đi đế đô, con thay ta đi tiệc mừng thọ của họ đi, thuận tiện cùng đại tiểu thư Triệu gia thân cận nhiều hơn.”
Triệu gia?
Nghe Tô Nhai nói, bước chân Tô Duệ dừng một chút: “Con đối với Triệu gia không có hứng thú.”
“Khụ.”
Tô Nhai ở phía sau hắn ho nhẹ một tiếng.
“Cái này, kết giao với nhiều người không phải tốt hơn sao, hơn nữa, đại tiểu thư Triệu gia chính là có tiếng đại mỹ nhân, nàng ta đối với con cũng rất có hảo cảm, nam nhân ấy à, tam thê tứ thiếp là rất bình thường.”
Tô Nhai cảm thấy con trai mình nhất định là ở Lạc Nhật sơn mạch ba năm làm hòa thượng cũng nhịn đến lâu lắm rồi, nếu không làm sao vừa trở về liền hóa thân thành sói chứ?
Hơn nữa nhìn thân thể nhỏ nhắn kia của Tô Vãn, không giống như có thể chịu được lăn lộn.
Lấy sức chiến đấu của con trai mình cưới bốn năm người vợ tuyệt đối không thành vấn đề, đến lúc đó lại sinh thêm cho mình mấy đứa cháu thiên tài yêu nghiệt, ai nha, cảm giác đó thật là tuyệt vời ~
Nghe Tô Nhai nói, sắc mặt Tô Duệ rốt cuộc âm trầm xuống: “Chuyện của ta ta tự có chủ ý, ta không hy vọng bất kì kẻ nào can thiệp vào sinh hoạt của ta, gia chủ đại nhân, cho dù ngài là phụ thân của ta, cũng không ngoại lệ!”
Khi nói chuyện, một trận tử khí ở bên người Tô Duệ khuếch tán ra, đó là Tử Minh đang vui sướng thấp minh ——
Nó đã thật lâu không có giết chóc, không có uống máu, nó thực không hạnh phúc a ~
Tô Nhai:……
Đây là đang uy hiếp lão tử sao?
Đờ mờ, cố tình lão tử còn đang bị uy hiếp, con trai lão tử thật là cường hãn a ~
Gia chủ đại nhân, ngươi lại nghịch ngợm ~
Tô Duệ trở lại sân của mình thì Tô Lượng đã đem trong viện dọn dẹp tốt, hắn cùng Tô Bội được Tô Vãn hứa hẹn, đều sớm trở về nghỉ ngơi.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại Tô Vãn cùng Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch vẫn như cũ ghé vào trên bàn ăn ăn bữa khuya, bụng tròn vo kia quả thực không nỡ nhìn thẳng.
Mà Tô Vãn thì đang một bên thu dọn quần áo, Tô Duệ vừa vào cửa liền thấy được Tô Vãn đặt một cái tay nải nhỏ trên bàn.
“Vợ, chúng ta phải ra ngoài sao?”
“Ừ, muội muốn về nhà một lần, huynh cùng gia chủ nói chuyện thế nào?”
“Nói xong rồi, ta sẽ đem ngự linh quyết khắc ra một phần để ông ấy giao cho hoàng thất.”
Tô Duệ xoay người đóng cửa, nhẹ nhàng nói nhỏ một câu.
“Cái gì?”
Tiểu Bạch ở trên bàn đã đem chính mình ăn đến thành một quả cầu nhỏ.
“Chủ nhân, ngự linh quyết kia chính là khẩu quyết thượng cổ đó!”
Từ sau khi nhận Tô Duệ là chủ, Tiểu Bạch vẫn luôn lo lắng chuyện của Tô Vũ, cuối cùng nó chỉ phải ở trước mặt Tô Duệ thẳng thắn mà đem chuyện ngự linh quyết nói cho hắn.
Nó còn tưởng rằng Tô Duệ chỉ là muốn giúp Tô gia mở rộng, không nghĩ tới hắn thế nhưng nguyện ý đem công pháp này giao cho hoàng thất!
“Khẩu quyết thượng cổ thì làm sao?”
Nghe Tiểu Bạch nói, Tô Duệ cười cười.
“Tại thượng cổ, ngự linh quyết này là công pháp có phẩm cấp gì?”
“Ách.”
Lúc này đây Tiểu Bạch thật ra có chút nghẹn lời, nói thật, ngự linh quyết này thật là không có phẩm cấp gì, tại thời đại thượng cổ nó tuyệt đối là rác rưởi trong rác rưởi.
“Thật ra, từ thượng cổ mai một đến nay, trên đại lục nhân tài điêu tàn, cảnh ngộ của triệu hoán sư cũng không được như trước, hiện tại có thể có cơ hội làm cho càng nhiều người trở thành triệu hoán sư, làm càng nhiều người có được năng lực bảo hộ thân nhân của mình, không phải rất tốt sao?”
Tô Duệ thần sắc thực trịnh trọng: “Nói không chừng một ngày nào đó thú triều sẽ đến, nhân loại cùng ma thú tranh đấu mãi không kết thúc, hơn nữa…… Tiểu Bạch, nếu ngươi có thể từ trong phong ấn tỉnh lại, như vậy thần tộc khác thì sao? Thậm chí là Ma tộc trong vực sâu thì sao? Nếu nhân loại chúng ta không đủ cường đại, chúng ta làm sao chống lại dị tộc? Làm sao bảo vệ lãnh thổ của chúng ta?”
Tiểu Bạch:…
Ô ô ô, quá cảm động, quá cảm động, chủ nhân người thật vĩ đại! Bản thần thú đúng là tinh mắt, thế nhưng chọn được một chủ nhân vĩ đại như vậy, cho nên vang danh thiên cổ gì đó tuyệt đối không thành vấn đề đúng không?
Ở thời điểm đáy lòng Tiểu Bạch cảm khái, Tô Duệ đột nhiên chuyển lời nói.
“Nhưng mà, nếu sau này nhân tâm trên đại lục này có vấn đề, nếu ngự linh quyết này mở rộng ra ngoài, bị người có lòng mang ý xấu lợi dụng, đó sẽ là một hồi tai họa, cho nên…… Tiểu Bạch, ngươi có biết bí pháp gì có thể khống chế ngự linh quyết này hay không? Hoặc là truyền thừa của ngươi có loại đồ vật nào khắc ấn linh hồn hay không, có thể dung nhập vào ngự linh quyết này?”
Tiểu Bạch:……
Cho nên nói, ngươi vẫn là quá ngây thơ ~
Thật ra trong truyền thừa của của Bạch Hổ trăng bạc thật đúng là có phương pháp chuyên khắc chế ngự linh quyết.
Đương nhiên, đối với điểm này, Tô Duệ đã sớm quen thuộc cốt truyện cũng biết đến, ở nguyên cốt truyện, Tô Vũ tu luyện công pháp vẫn luôn bị người có tâm mơ ước, thậm chí còn có tiểu bạch hoa lấy phương thức khuê mật tiếp cận nàng ta, sau khi thuận lợi lấy được tín nhiệm của Tô Vũ, tiểu bạch hoa từ chỗ nàng ta lấy được công pháp ngự linh quyết, vì để mình trở thành tồn tại độc nhất vô nhị, tiểu bạch hoa liền ra tay ám toán Tô Vũ, muốn dồn nàng ta vào chỗ chết, mà lúc này Tô Vũ lại sử dụng loại pháp quyết khác Tiểu Bạch dạy cho mình, đây là công pháp chuyên khắc chế ngự linh quyết, cũng là bí mật bất truyền của nhất tộc Bạch Hổ trăng bạc.
Cái pháp quyết này tên là nuốt linh quyết, nó một khi dùng ra có thể cắn nuốt tất cả linh lực mà đối phương sử dụng ngự linh quyết tu luyện ra, đem đối thủ nháy mắt đánh về nguyên hình.
Không sai, bàn tay vàng chuẩn bị cho nữ chủ đại nhân chính là nghịch thiên như vậy!
Mà hiện giờ, những điều đó thuộc về Tô Duệ cùng Tô Vãn ——
Bọn họ có thể sáng lập một thành thị truyền kỳ, cũng có thể làm tất cả truyền kỳ hôi phi yên diệt.
Tấu là như thế này, đi con đường của vai chính, làm họ không đường nào có thể đi ~
~~~~~
♥️ ♥️ ♥️ ♥️ ♥️ ♥️
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...