Edt: Mítt
~~~~~~~~
Có đôi khi, chúng ta có thể đoán trúng mở đầu chuyện xưa nhưng lại vĩnh viễn không biết kết cục là cái gì......
Cuối tháng 10, cảnh sát mở cuộc họp báo, hung thủ giết hại Lâm Lộ Lộ cùng Đồng Hân Dao, thời điểm có ý đồ thương tổn Hạ Vũ San đã bị cảnh sát đánh gục tại chỗ.
Trải qua lần sự kiện này, Hạ Vũ San thiên hậu giới ca hát quyết định rời khỏi giới ca hát, cô ở thời điểm sáng lạn lóa mắt nhất rời đi, để lại cho mọi người truyền kì vĩnh viễn thuộc về cô.
Rất nhiều tuần san giải trí vẫn như cũ đuổi theo Hạ Vũ San không bỏ, có vài truyền thông linh thông tin tức thả ra tin cô có bạn trai tính gả cho người ta, mà bạn trai trong tai tiếng của cô nghe nói là một vị thám tử.
Tháng 11, mưa lạnh như băng.
Đứng ở trước phần mộ của Từ Tử Minh, nhìn ảnh chụp gương mặt đẹp trai soái khí trên bia mộ, Tô Vãn chậm rãi cong lưng đem một bó bách hợp nhẹ nhàng đặt ở trước bia mộ.
"Tử Minh, em rất tốt, anh ở dưới có tốt không?"
Giơ tay vuốt ve ảnh chụp Từ Tử Minh trên bia mộ, Tô Vãn nhẹ nhàng đem mặt dựa vào trước bia mộ, âm thanh thấp đến không thể nghe thấy.
"Em đã...... Đem Lâm Lộ Lộ cùng Đồng Hân Dao đưa đi bồi anh, anh, sẽ không tịch mịch đâu, đáng tiếc...... anh cũng sẽ không thấy được Hạ Thiên mà anh yêu nhất đâu, bởi vì...... em phải dùng thân thể của cô ấy, bắt đầu cuộc sống mới."
Mưa, lạnh băng, tuyệt vọng.
Thời điểm xoay người rời đi, cô ném cây dù màu đen lớn trong tay xuống, cây dù thuần đen cùng bó bách hợp trắng trước phần mộ hình thành đối lập loá mắt --
Hạ Thiên bị bệnh, cô ấy hận, cô ấy đau, cô ấy oán, cô ấy bi thương dẫn đến ngưng tụ ra nhân cách thứ hai tuyệt đối không phải tượng trưng cho thuần khiết.
Hạ Vũ San, cô trước nay đều đại biểu cho hắc ám cùng tuyệt vọng......
"Vũ San."
Ở ngoài nghĩa địa, Tiếu Kim bung dù đứng ở nơi đó, nhìn thấy Tô Vãn một thân ướt mưa, hắn lập tức giơ dù tiến lên vài bước giúp cô che khuất mưa lạnh: "Dù cô đâu? Cẩn thận cảm lạnh."
"Tôi không sao, dù tôi để lại cho Tử Minh, mưa lớn như vậy, tôi sợ anh ấy lạnh."
Mặt Tô Vãn tái nhợt, hướng về phía Tiếu Kim cười suy yếu.
"Nha đầu ngốc."
Tiếu Kim giơ tay xoa xoa tóc dài bị ướt mưa của cô.
"Đi, về nhà thôi."
"Ừ."
Tô Vãn gật gật đầu, mặc cho Tiếu Kim ôm lấy mình lên chiếc Land Rover màu đỏ của hắn.
Thật ra, Tiếu Kim cũng là người có chút tài sản, làm cảnh sát, làm thám tử đều là do hắn yêu thích......
"Tằng tỷ đã giúp tôi đem chung cư sang tên, đêm nay là đêm cuối cùng tôi ở tại nơi đó."
Dựa vào xe trên ghế phụ, Tô Vãn nhẹ giọng nói nhỏ.
"Sau này có tính toán gì không?"
Tiếu Kim nhịn không được hỏi cô một câu.
"Không biết."
Tô Vãn ngơ ngác nhìn hình xăm màu vàng trên cổ tay mình: "Đêm nay ngủ ngon, chuyện ngày mai...... Ai biết được?"
"Ừ, cô nên nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai tôi đón cô đi ăn sáng."
"Được."
Tô Vãn gật gật đầu, sau đó liền dựa vào xe Tiếu Kim chợp mắt......
Đêm khuya 12 giờ.
Thói quen ngày đêm điên đảo Tiếu Kim đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi, trong máy tính hắn đột nhiên thu được một bưu kiện.
Người gởi thư rõ ràng là Hạ Vũ San.
Tiếu Kim sửng sốt một chút, click mở bưu kiện kia, bưu kiện chỉ có một dãy số tủ sắt ngân hàng, còn có mật mã của nó.
Đây là có ý gì?
Tiếu Kim ngây ngẩn cả người, hắn cầm lấy áo ngoài nhanh chân chạy ra cửa.
Cửa nhà Hạ Vũ San không khóa, trong chung cư tất cả đều giống như ban ngày, duy nhất bất đồng chính là lúc này chung cư trống không, Hạ Vũ San sớm đã không biết tung tích......
Tiếu Kim sắc mặt trở nên rất kém, hắn nghĩ tới một loại khả năng, nhưng hắn cưỡng bách mình không được suy nghĩ cái loại khả năng này.
Ngày hôm sau, ngân hàng mở cửa, Tiếu Kim liền đến ngân hàng tìm được tủ sắt Hạ Vũ San để lại cho mình, bên trong lẻ loi một cái di động.
Đó là, di động bị mất của Hạ Vũ San.
Đem điện thoại khởi động máy, Tiếu Kim ngơ ngẩn nhìn màn hình di động, lúc này mật mã trên di động đã được mở, toàn bộ màn hình chỉ có một câu --
Nghe nói ngón út tay trái hợp với nhau là nhân duyên cả đời, Tiếu Kim, anh tin không?
Móc ngón tay, chính là hứa hẹn cả đời.
Lời thề tay trái ngón út, là vĩnh không ruồng bỏ.
Người phản bội nên gặp trừng phạt tử vong.
Từ Tử Minh đã chết, Hạ Thiên vì hắn vẫn luôn rầu rĩ không vui thậm chí muốn tự sát, nhưng Lâm Lộ Lộ các cô ấy thì sao? Các cô ấy có tư cách gì cùng người khác có niềm vui mới?
Các cô ấy đều nên xuống địa ngục, các cô ấy hẳn nên đi bồi Tử Minh, nếu không, anh ấy sẽ cảm thấy thực cô đơn......
Đúng vậy, người lên kế hoạch muốn giết chết Từ Tử Minh, là Hạ Vũ San, mà nhắn nhủ trước khi chết của Từ Tử Minh, kích thích tới chủ nhân cách là Hạ Thiên, sau khi Hạ Thiên tỉnh dậy, cái nhân cách phụ Hạ Vũ San này liền ngủ say.
Nửa năm qua, Hạ Thiên vẫn luôn buồn bực không vui, thậm chí cô ấy đã hạ quyết tâm đi tìm chết với Từ Tử Minh, trước khi xảy ra tai nạn xe cộ, cô ấy đã từng cắt cổ tay tự sát, sau đó được Tằng tỷ cứu về.
Chính bởi vì hành vi cực đoan của cô ấy lúc này, lại đánh thức nhân cách Hạ Vũ San trong cơ thể mình, đây mới là chân tướng vì sao hung thủ cách nửa năm mới bắt đầu gây án.
Lâm Lộ Lộ cùng Đồng Hân Dao là Hạ Vũ San giết, hai người kia đối với cô ấy căn bản không hề phòng bị, Hạ Vũ San cho rằng mình hành động thiên y vô phùng, ai biết tất cả hành vi phạm tội của cô lại bị một fans cuồng nhiệt yêu thầm cô thấy được.
Ngày đó, cô chú ý tới việc mình bị người khác theo dõi, dưới sự vội vàng cô chỉ chụp được bóng dáng người kia, sau đó người kia bắt đầu không ngừng gọi điện thoại quấy rầy cô ấy.
Lúc này, tâm thần đại loạn Hạ Vũ San xảy ra tai nạn xe cộ, sau đó, Tiếu Kim liền xuất hiện......
Đây là cốt truyện điển hình nam nữ chính tình cờ gặp gỡ.
Một hồi tai nạn xe cộ, hai mạng người, liên lụy đến án cũ năm xưa.
Lưới trời tuy thưa, ai khó thoát khiển trách?
Ai có thể ung dung ngoài vòng pháp luật?
Hạ Vũ San biến mất, hoàn toàn biến mất ở trong thế giới của Tiếu Kim, sau đó Tiếu Kim tiêu số tiền lớn mua lại chung cư của Hạ Vũ San, ở cái chung cư kia, hắn tìm được nhật kí của Hạ Vũ San, thấy cô giữ lại album nhiều năm trước, thậm chí hắn còn tìm được nơi cất giấu độc dược cùng hung khí giết người của cô.
Thì ra, cô ấy đã sớm đem tất cả chân tướng, tất cả đáp án để tại nơi này, đáng tiếc, mình lại không chú ý tới --
Phụ nữ, ghen ghét mà điên cuồng.
Cho dù người kia là một chính mình khác, cô ấy cũng nhịn không được ghen ghét nổi điên.
"Vũ San, gả cho anh, em chính là toàn bộ mùa hè của anh."
Câu cầu hôn của Từ Tử Minh thành căn nguyên Hạ Vũ San ghen ghét Hạ Thiên, một khắc kia cô ấy hiểu rõ, người Từ Tử Minh yêu, là Hạ Thiên.
Tất cả tội nghiệt, liền từ một câu kia bắt đầu......
......
Thời Không Thất Lạc --
"Nhiệm vụ cứu rỗi thành công!"
Bên tai Tô Vãn quanh quẩn âm thanh nhiệm vụ thành công, cô chậm rãi mở mắt.
Tất cả trong thế giới nhiệm vụ giống như là một giấc mộng.
Thật ra Tô Vãn một ngày kia trở lại nhà Hạ Vũ San, cô liền đem toàn bộ phòng ở hoàn toàn kiểm tra, sau đó không có gì bất ngờ xảy ra phát hiện hung khí Hạ Vũ San giết người, còn có quần áo dính máu.
Ở một khắc kia, Tô Vãn liền rõ ràng, Hạ Vũ San cô ấy chính là nữ chính của thế giới nhiệm vụ này, mà sứ mệnh của cô cũng không phải muốn chạy trốn đuổi giết của hung thủ, mà là làm sao ở trước mặt cảnh sát cùng nam chủ lừa dối qua mọi chuyện.
Ung dung ngoài vòng pháp luật, đây mới là mục đích cuối cùng của Hạ Vũ San.
Hàm nghĩa của "Tồn tại" là ở chỗ này.
Từ khoang nhiệm vụ ra tới, Tô Vãn theo bản năng nhìn thoáng qua hình xăm màu vàng trên cổ tay mình, ngày đó ở nhà Hạ Vũ San tắm rửa, Tô Vãn liền chú ý ẩn dưới hình xăm màu vàng cất giấu một đạo vết thương nhợt nhạt, đó hẳn là cắt cổ tay tự sát lưu lại.
Sau đó Tô Vãn vào ban đêm liên hệ Tằng tỷ, nói bóng nói gió từ chỗ Tằng tỷ biết rất nhiều chuyện, lúc ấy cô liền suy đoán Hạ Vũ San hẳn là có hai nhân cách.
Ở tình huống không có bất kì kịch bản gì, Tô Vãn quyết định bí quá hoá liều, ở trước mặt nam chính Tiếu Kim trình diễn trò hay mình muốn giết chết "Chính mình".
Dựa theo kinh nghiệm làm nhiệm vụ của Tô Vãn, nam chính Tiếu Kim này nếu xuất hiện ở xung quanh Hạ Vũ San như vậy trong tay hắn nhất định là nắm giữ chứng cứ nào đó, hoặc là hắn đối với Hạ Vũ San sớm nổi lên hoài nghi, mà thông qua trận diễn này, Tô Vãn quả thực từ trong miệng Tiếu Kim biết chân tướng nửa năm trước......
Làm một vai chính của thế giới, thông minh không phải chuyện xấu, nhưng Tiếu Kim chính là quá thông minh, cái gọi là thông minh quá bị thông minh hại, hắn tận mắt nhìn thấy Hạ Vũ San lần lượt tìm chết, cái này làm cho hắn theo bản năng tin tưởng vững chắc, Hạ Vũ San không phải là hung thủ giết người......
Tất cả đều đã qua.
Tô Vãn dưới đáy lòng nói với chính mình.
Cô không phải đối với nhiệm vụ kia nhớ mãi không quên, cô chỉ là trong lòng nghĩ đến Tô Duệ chịu khổ -..
Tất cả đều đã qua, thân ái.
Thời Không Thất Lạc, tù vực --
Bên trong tù vực hoang vu hỗn độn, khắp nơi đều là âm thanh linh hồn kêu rên.
"Tô Duệ, hình mãn phóng thích."
Một âm thanh máy móc bỗng nhiên vang lên.
Từ trong bóng đêm hỗn độn mở mắt ra, linh hồn tựa hồ còn tàn lưu lại cái loại cảm giác đau đớn do không ngừng bị đè ép quất đánh.
"Tô Duệ, hoan nghênh trở về."
Âm thanh Từ Sách vẫn đạm nhiên như nước.
"Anh nên nói, hoan nghênh trở lại nhân gian."
Đáy mắt Tô Duệ có hồng mang chợt lóe, cả người đứng dậy, thân thể vẫn như cũ không chịu khống chế loạng choạng.
Thoáng nhìn ánh sao nơi đáy mắt Tô Duệ, ánh mắt Từ Sách chợt lóe.
"Cậu thật là lợi hại, chưa từng có người nào từ tù vực đi ra có thể có tinh thần giống như cậu."
"Đúng không?"
Tô Duệ không thèm để ý nhướng mày: "Đó là bởi vì tôi có một cô vợ có năng lực, anh biết chứ?"
"Ừ."
Từ Sách gật gật đầu: "Kịch bản nhiệm vụ cứu rỗi của cô ấy tôi có xem qua, cô ấy hoàn thành rất tốt."
Hữu kinh vô hiểm, xem như vận khí không tồi.
"Không nghĩ tới anh thật quan tâm cô ấy?"
Tô Duệ đi về phía trước vài bước bình tĩnh nhìn Từ Sách.
"Tôi mặc kệ anh đã từng cùng cô ấy phát sinh qua cái gì, hiện tại cô ấy là người phụ nữ của tôi, người phụ nữ của tôi, cũng không cần người đàn ông khác quan tâm."
"Sao?"
Từ Sách cảm thấy hứng thú, hắn vẻ mặt tươi cười nhìn Tô Duệ: "Tô Duệ, cậu biết không? Xếp hạng gần đây của cậu lại giảm xuống."
"Vậy thì thế nào? Tôi vui."
Tô tướng quân tỏ vẻ mình chính là tùy hứng như vậy, đi theo vợ, mất hết tích phân cũng vui.
"Thật ra tôi chỉ muốn nói với cậu......"
Từ Sách dừng một chút, ánh mắt sắc bén nhìn Tô Duệ: "Tôi sở dĩ trở thành NO. 1 của bộ môn này, chính là bởi vì, trên thế giới này không có đối tượng nhiệm vụ nào mà tôi công lược không được."
"Cho nên, bộ trưởng đại nhân anh đây là đang tuyên chiến với tôi sao?"
Lúc này, Tô Duệ cũng không thể không nghiêm túc lên, vẻ mặt lạnh lùng âm hiểm nhìn Từ Sách.
"Không, không phải tuyên chiến, tôi...... Chỉ là muốn biết......"
Cái gì, là tình yêu.
Từ Sách cũng không có đem mấy chữ cuối cùng nói ra, bởi vì lúc này máy truyền tin của Tô Duệ vang lên. Xác thực mà nói là máy định vị của hắn vang lên.
Tô Vãn đã gấp không chờ nổi tiến vào nhiệm vụ --
"Tôi phải làm nhiệm vụ."
Tô Duệ giơ giơ tay từ bên người Từ Sách đi qua, nháy mắt gặp thoáng qua, ánh mắt hắn ám trầm, ngữ khí trầm thấp nói nhỏ một câu --
Từ Sách, anh vĩnh viễn chỉ có thể là quá khứ của Tô Vãn, mà tôi, mới là hiện tại, cùng tương lai của cô ấy.
~~~~~~
Do 1 mình ta edit + beta nên chắc chắn sẽ có sai sót, mong mọi người thấy lỗi nào thì báo vs ta 1 tiếng để ta sửa với..
Thân áiiii ♥️♥️♥️
End TG11...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...