Edt: Mítt
~~~~~~~
Thời tiết tháng tám, cực kì khốc liệt.
Thời điểm Tô Vãn vừa tắm nước lạnh thay một thân quần áo mát lạnh từ trên lầu đi xuống, liền nhìn thấy Lăng Lệ một mình ngồi ở trên sô pha chơi máy tính.
Đúng rồi, hiện tại Tô Tiểu Tô ngày ngày đều đến công ty Tô Duệ cọ ăn cọ uống, Lăng Thất Nguyệt cũng không biết đang vội cái gì, trong nhà đại đa số thời gian đều chỉ có Tô Vãn cùng Lăng Lệ.
Từ tủ lạnh cầm hai lon nước có ga, Tô Vãn tự mình mở ra một lon, một lon khác trực tiếp đưa tới trước mặt Lăng Lệ.
"Muốn uống không?"
Lăng Lệ nghe tiếng Tô Vãn tựa hồ ngẩn người một chút, nó ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tô Vãn một cái, sau đó cau lại đôi lông mày, vẻ mặt phiền não nhìn màn hình máy tính của mình.
Tô Vãn:......
Đây là phản ứng gì?
Ta chiêu đãi mi như vậy mi không thích à?
"Không uống cũng được."
Tô Vãn bĩu môi, cô còn không keo kiệt đến mức cùng một đứa trẻ so đo, cho dù đứa nhỏ này so với người lớn còn thành thục hơn.
"Dì Tô."
Lúc này, Lăng Lệ lại đột nhiên nâng mi mắt, một đôi mắt to lập loè không chớp nhìn Tô Vãn: "Dì có thể giúp con một việc không?"
"Cái gì?"
Tô Vãn tò mò nhìn Lăng Lệ, tiểu gia hỏa này rất ít chủ động nói chuyện với mình.
"Đây."
Lăng Lệ giơ tay, hình ảnh trong máy tính lập tức xuất hiện ở giữa không trung, thành ảnh 3D, hiệu quả rất cao.
Đây là.......
Tô Vãn có chút ngốc, bởi vì xuất hiện ở trước mặt cô là hình ảnh 3D của ba thiếu nữ, hơn nữa mỗi người đều nhiều ít rất giống với bộ dáng thân thể của cô hiện tại.
"Con muốn làm gì?"
Tô Vãn thu hồi đáy mắt ngạc nhiên, rất có hứng thú nhìn Lăng Lệ.
"Người có thể đoán được, dì Tô người thông minh như vậy mà." Lăng Lệ lại đột nhiên bắt đầu đánh thái cực với Tô Vãn.
"Được rồi."
Tô Vãn bĩu môi: "Còn không phải là tìm cho Đỗ Thần một tiểu tình nhân sao? Con sẽ không thật sự tính tìm mẹ kế cho mình chứ?"
Mẹ kế......
Lăng Lệ thu con ngươi.
"Con không muốn cùng ma mi tách ra, nếu ba ba có người yêu cùng một đứa con mới, người sẽ không muốn tách con cùng ma mi ra nữa."
Tô Vãn:......
Logic này hình như cũng có chút đạo lý, cái quỷ á!
"Bạn nhỏ Lăng Lệ à, con làm như vậy là không được đâu! "
Tô Vãn nhịn không được thở dài một hơi.
"Trong thế giới người lớn tuyệt đối không phải đơn giản như con tưởng tượng đâu, ba ba con cho dù sau này sẽ kết hôn sinh con, nhưng con là huyết mạch của hắn, dựa theo tính cách cặn bã của hắn, hắn sẽ không từ bỏ con."
"Con đây nên làm cái gì bây giờ?"
Lúc này trong đầu Lăng Lệ trống rỗng, theo bản năng hỏi Tô Vãn một câu, nhưng sau khi hỏi nó lại có chút hối hận, mình là thiên tài còn nghĩ không ra biện pháp, dì ấy ngu ngốc như vậy sao có thể nghĩ ra được?
Ách. Vừa rồi là ai nói dì Tô thật thông minh đấy?
Tô Vãn tự nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Lăng Lệ, cô nghe Lăng Lệ hỏi, không chút để ý uống một ngụm nước có ga, lúc này mới thấp giọng mở miệng nói.
"Con hiện tại hẳn nên thuận theo tự nhiên, nếu con muốn thay đổi tất cả, cũng chỉ có thể làm cho mình mạnh mẽ cường đại hơn, khi con cường đại hơn so với Đỗ Thần rồi, như vậy con liền có thể khống chế tất cả. Người không đủ cường đại, vĩnh viễn không có quyền lên tiếng. Thế giới này, người cường đại là chúa tể, cho dù con có thừa nhận hay không, đây, đều là sự thật."
Không cách nào cãi lại hiện thực.
Cường đại? Cường đại hơn ba ba?
Ánh mắt Lăng Lệ sáng ngời, nó vì sao không nghĩ ra sớm một chút chứ?
"Dì Tô, cảm ơn dì."
Lăng Lệ nghiêm túc nhìn Tô Vãn nói lời cảm tạ với cô.
"Tuy rằng lòng con vẫn luôn cảm thấy người không xứng với bác hai, nhưng...... hiện tại con cảm thấy người là người tốt."
Thật ra, vẫn là không xứng với bác hai, ừm, vì không muốn đả kích người, con cũng không lặp lại.
Tô Vãn:......
Ta làm sao không xứng với nam nhân nhà ta? Là ai phát rồ đuổi theo mình chạy qua chạy lại đây?
Tô Vãn nghe Lăng Lệ nói, trố mắt nhìn, khi Lăng Lệ cho rằng Tô Vãn chuẩn bị nổi giận với mình, cô lại đột nhiên cười đến run rẩy.
"Là vậy sao, con thật thông minh, vậy cũng bị con nhìn ra. Ta chính là không xứng với hắn, vậy phải làm sao mới tốt bây giờ, ai bảo hắn cố tình thích ta chứ?"
Thật ra gần đây Tô Vãn thật sự lười biếng, cái gì cũng không làm, đến làm nhiệm vụ cũng chưa mãnh liệt, đây đều là bị Tô tướng quân chiều mà ra..
Đâu có sai, có lão công bá khí trắc lậu như vậy là có thể tùy hứng!
Ai nha, Tô Tiểu Vãn cô đang khoe đúng không? Cô tuyệt đối là đang khoe khoang!
Không còn cách nào, có lão công ưu tú như vậy, Tô Tiểu Vãn muốn khiêm tốn cũng không được mà ~
"Tiểu Lăng Lệ, chờ con trưởng thành, gặp được một cô gái làm con hận không thể yêu đến tận xương tủy, con sẽ biết......yêu chiều cô ấy, để cô ấy cái gì cũng không cần làm, chỉ biết dựa vào con, đó cũng là loại chuyện...... Thật hạnh phúc."
Tô Vãn thích cảm giác hiện tại, cái gì cũng không cần làm cái gì cũng không cần nghĩ, không cần lo lắng phản bội cùng mất đi.
Bọn họ sẽ luôn ở bên nhau, nhất định sẽ luôn ở bên nhau, điểm này, cô tin tưởng vững chắc.
Yêu cô ấy, liền sủng cô ấy đến vô pháp vô thiên.
Bạn nhỏ Lăng Lệ cảm thấy mình hình như đột nhiên Get tới kĩ năng khó lường gì rồi.
Cho nên nói Tô Tiểu Vãn cô thật là dạy hư trẻ nhỏ ~
Cô đem một thế hệ thanh niên tốt chiến thắng trong nhân sinh ánh sáng bắn ra bốn phía, cưỡng bức giáo dục thành một thê nô!
Ai, đồng bào nam quảng đại vì sinh mệnh của chính ngươi cùng an toàn địa vị gia đình, thỉnh ngươi yêu quý sinh mệnh, rời xa Tô Tiểu Vãn.
......
Thời điểm Đỗ Thần về đến nhà nhìn thấy hình ảnh Tô Vãn cùng Lăng Lệ ở chung ấm áp.
Hắn ở cửa không tự chủ được dừng bước, không sai, đây mới chính xác là phương thức về nhà!
Đỗ Thần cảm thấy trong lòng ấm áp, Tiểu Vãn thật sự thích Thiên Thiên, hiện tại Thiên Thiên cũng bắt đầu tiếp nhận cô ấy, như vậy bên kia mình cũng phải nắm chặt, sau này một nhà ba người bọn họ sẽ sinh hoạt thật hạnh phúc vui sướng.
Nam chủ đại nhân ngươi ngây thơ như vậy, chính ngươi có biết không?
"Đang nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"
Đỗ Thần chậm rãi đi đến sô pha, do dự nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh Lăng Lệ.
Tiểu Lăng Lệ ánh mắt chợt lóe, hướng về phía Đỗ Thần hơi mỉm cười: "Ba ba, dì Tô lại kể chuyện xưa cho con, nghe rất êm tai."
Tô Vãn:......
Mi kể chuyện xưa trình độ mới gọi là cao đấy!
"Vậy sao? Thiên Thiên gần đây hình như rất thích dì Tô? "
Đỗ Thần vẻ mặt hưng phấn vỗ vỗ đầu con trai mình, hắn thích Lăng Lệ kêu Tô Vãn là "dì Tô" mà không phải là "bác hai gái", đây mới là con trai của mình chứ.
Nghe Đỗ Thần nói, Lăng Lệ chớp chớp đôi mắt giả vờ ngây thơ, trả lời.
"Thiên Thiên thật thích dì Tô, nhưng mà dì Tô nói người chỉ thích bác hai."
Đỗ Thần:......
Nói tốt là cha con liền tâm đâu, hả?
"Xì."
Tô Vãn ở một bên nhịn không được cười cười.
"Thiên Thiên, con nghịch ngợm."
"A?"
Lăng Lệ quay đầu lại nhìn nhìn Tô Vãn: "Chẳng lẽ dì không thích bác hai sao?"
"Sao lại không thích, ta rất thích rất thích hắn."
Tô Vãn vẻ mặt hạnh phúc nói, nụ cười hạnh phúc kia làm đau đôi mắt Đỗ Thần, hắn nhịn không được đứng dậy, giơ tay muốn nắm tay Tô Vãn, lại bị Tô Vãn nhẹ nhàng né tránh.
"Em chồng à, chú làm cái gì vậy?"
"Tiểu Vãn, anh có lời muốn nói với em."
Đỗ Thần áp táo bạo nơi đáy lòng xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tô Vãn, hắn cảm thấy mình sắp nhịn không nổi nữa.
"Vậy chú nói đi, tôi chăm chú lắng nghe."
Tô Vãn ở trên sô pha thay đổi tư thế, vẫn như cũ ngầm đề phòng động tác Đỗ Thần.
"Đi ra ngoài nói."
Đỗ Thần cảm giác được Tô Vãn đề phòng, hắn nhịn không được lui ra phía sau một bước.
"Anh đến hoa viên chờ em."
Nói xong Đỗ Thần xoay người hướng phía ngoài mà đi.
Nhìn hắn mở cửa rời đi, ánh mắt Lăng Lệ lóe lóe, biểu tình có chút phức tạp nhìn Tô Vãn.
"Lão ba con hình như thật sự đối với người dư tình chưa dứt, người sẽ không thật sự làm mẹ kế con chứ?"
"Con nít thì biết cái gì."
Tô Vãn giơ tay đánh đánh tóc mái trên trán Lăng Lệ.
"Nói với con bao nhiêu lần, phải kêu ta là bác hai gái, cho dù con cảm thấy ta không xứng với bác hai con, ta cũng là bác hai gái của con, cả đời cũng vậy."
~~~~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...