Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Edt: Mítt

~~~~~~

Bạch ma ma gần đây quả thực ưu thương a ~ từ sau khi Tô Vãn rời khỏi Tân Giả Khố, tuy rằng Uông tổng quản cũng cho mình một số ban thưởng, nhưng Bạch ma ma vẫn luôn không thấy thánh chỉ điều mình rời khỏi Tân Giả Khố.

Chẳng lẽ cả đời này của mình phải chết già ở cái nơi chim không thèm ỉa này sao?

Mùa đông ở kinh thành thật lạnh, mà tâm Bạch ma ma so với gió Tây Bắc lạnh thấu xương kia còn lạnh hơn, ở thời điểm Bạch ma ma đã mất đi niềm tin, Uông Ý cuối cùng mới mang theo thánh chỉ mới nhất của bệ hạ ưu nhã tới muộn.

Một đạo thánh chỉ, khiến cho Bạch ma ma lập tức từ tiểu quản sự của Tân Giả Khố nhảy chức lên tả tư thất của Tông Nhân Phủ.

Tuy rằng hai cái địa phương này đều là nơi giam giữ tội nhân, nhưng khác biệt lớn có biết không?

Tông Nhân Phủ là trực tiếp phụ trách hoàng thất, trừ bỏ cung nhân phạm tội trong trong hoàng cung, Tông Nhân Phủ phần lớn đều giam giữ con cháu hoàng thất phạm vào sai lầm ngày thường không phục sự quản giáo, những nhóm người này ngày thường quen thói cao cao tại thượng, ở Tông Nhân Phủ cũng yêu cầu rất cao, mà cố tình Tông Nhân Phủ là do bệ hạ trực tiếp quản hạt, Tông Nhân Phủ từ tông lệnh đến các tư thất bên dưới đều trực tiếp chịu hoàng mệnh, đối với những con cháu hoàng tộc này cũng không sợ hãi, cho nên tiến vào Tông Nhân Phủ, tất cả mọi người đều ngoan ngoãn, ngươi muốn ăn ngon uống ngon có đặc quyền, có thể, có bạc dễ làm việc!

Có thể nói, Tông Nhân Phủ là nơi dễ ăn hối lộ nhất trong tất cả các địa phương trong hoàng cung này, hơn nữa tư thất của Tông Nhân Phủ là chức quan ngũ phẩm, không chỉ có hưởng thụ bổng lộc của triều đình, người của Tông Nhân Phủ cũng coi như là hoàn toàn thoát ly khỏi hoàng cung, có thể xin phép tự mình mua phòng cư trú ở ngoài cung.

Thời điểm tiếp được thánh chỉ, đôi tay của Bạch ma ma đều đang run rẩy.

“Uông tổng quản vất vả!”

Vui sướng qua đi, Bạch ma ma vội vàng từ trong lòng ngực mình móc ra một tờ ngân phiếu giá trị không nhỏ đưa tới trước mặt Uông Ý, mà Uông Ý lại lắc lắc đầu, đối với Bạch ma ma cười thần bí...


“Ma ma, ngươi gần đây không ngừng thay đổi tài vận đơn giản như vậy đâu! Tới Tông Nhân Phủ ngươi phải tiếp tục biểu hiện thật tốt! Bệ hạ còn đang nhìn đó!”

Tuy rằng có chút nghe không hiểu Uông Ý nói, nhưng Bạch ma ma vẫn vô cùng mang ơn đội nghĩa gật đầu đáp ứng, mặt đầy tươi cười đem Uông Ý tiễn ra Tân Giả Khố.

Bạch ma ma rời khỏi Tân Giả Khố, chức vị của bà được tâm phúc Nguyệt Mi tiếp nhận.

Sau khi tới Tông Nhân Phủ, Bạch ma ma lập tức thay trang phục thuộc về tư thất của Tông Nhân Phủ, tơ lụa thêu tiêu chí của vương triều đại thương.

Bạch ma ma mặc một thân quan phục mới trong lòng cảm thấy thật tươi đẹp! Ngày đầu tiên đi nhậm chức, bà lập tức mang theo một đám nữ quản sự thuộc hạ của mình tới nhà giam phía bên trái dành cho nử tử mà mình được phân công quản lý để tuần tra, sau đó, cả người Bạch ma ma liền hoa đá ——

“Bạch ma ma, thật trùng hợp, ở chỗ này cũng có thể gặp được người.”

Nhà giam sạch sẽ, Tô Vãn đang ngồi ở trước cái bàn con luyện chữ, rất xa liền nghe được Bạch ma ma lớn giọng, chờ đến khi bà mang theo người đến gần, Tô Vãn nhịn không được mở miệng chào hỏi bà.

“Đúng rồi, nhìn trí nhớ của ta này, người hiện tại đã là Bạch tư thất rồi nha!”

Lúc này nội tâm Bạch ma ma thật phức tạp, trong nháy mắt bà liền nghĩ tới lời nói ý vị thâm trường của Uông tổng quản thời điểm truyền chỉ ——

Trách không được bệ hạ trực tiếp đem mình điều tới Tông Nhân Phủ, tất cả là để tiếp tục hầu hạ bà cô này a!

Cũng được cũng được, ít nhất chứng minh là lần trước mình hầu hạ rất tốt? Bạch ma ma chỉ là sửng sốt một lát, lập tức chỉ huy thủ hạ của mình đem cửa lao của Tô Vãn mở ra, sau đó bà liền vẫy lui mọi người vẻ mặt mỉm cười tiến đến trước mặt Tô Vãn.

“Tô cô nương người kêu ta Bạch Bội là được, đây là tiện danh của lão nô, cái gì tư thất không tư thất, lão nô cũng không dám lại trước mặt cô nương mà thể hiện.”


Bạch Bội mới không muốn quản Tô Vãn vì sao lại ngốc ở nơi kì quái như vậy, bà chỉ biết là bản thân chỉ cần hầu hạ tốt bà cô này, là có thể một đường thăng chức!

“A.”

Nghe Bạch Bội nói, Tô Vãn chỉ là nhàn nhạt gật gật đầu.

“Có người ở đây ta yên tâm, mấy ngày này nếu có người tới thăm ta, nam không được tiến, nữ đều tiến vào. ”

Nam không được tiến?

Sắc mặt Bạch Bội hơi đổi: “Kia bệ…… Ta là nói vị kia sao?”

“Hắn?”

Tô Vãn cười cười: “Cái này người không cần phải xen vào.”

Cho dù là Tân Giả Khố hay là Tông Nhân Phủ, không có địa phương nào có thể ngăn được Tô Duệ.

“Được, lão nô hiểu rõ, hiểu rõ.”

Bạch Bội gật gật đầu, bà cong thân mình đem nhà giam hiện tại của Tô Vãn nhìn qua một vòng, a hã, quả nhiên vẫn là một đống đồ dùng sinh hoạt ——


Hay là bệ hạ mỗi ngày vào ban đêm lại muốn vào nơi này?

Tưởng tượng đến lần trước trong lúc vô tình mình gặp được bệ hạ, cả người Bạch Bội rùng mình một cái, bà âm thầm dưới đáy lòng báo cho chính mình về sau vào ban đêm tuyệt đối không thể tùy tiện đến chỗ Tô cô nương.

Ngày tháng ở Tông Nhân Phủ thật ra so với ở Tân Giả Khố tự tại hơn nhiều, tuy rằng lần này bị nhốt ở một cái địa phương nhỏ hẹp, Tô Vãn lại có thể chân chính thả lỏng tâm thần, ở trên giường lớn chỗ này thoải mái nghỉ ngơi thật tốt.

Mà đều bị giam cầm như nhau ở Tông Nhân Phủ bên phía nhà giam bên phải, Đông Phương Ly không gặp may mắn như vậy, tuy rằng ngày đó hắn cưỡng hôn chưa thành công, nhưng nói cho cùng hắn đã dùng đôi tay kia ôm Tô Vãn, cho nên đêm đầu tiên tiến vào Tông Nhân Phủ, đôi tay của Đông Phương Ly đã bị Tô Duệ cường hãn đánh gãy, lúc ấy đau đến thiếu chút nữa ngất xỉu, Đông Phương Ly còn luôn miệng kêu to muốn thỉnh hoàng tộc tông cùng tông lệnh tới chủ trì công đạo cho mình, khi đó Đông Phương Ly còn không biết, trước khi Tô Duệ đi vào gian nhà tù này, hắn sớm đã đem đám người Tông Nhân Phủ cùng tông lệnh đều thu phục hết ——

Ở trước mặt quyền lợi cùng thực lực tuyệt đối, tất cả đều là mây bay.

Trận tuyết lớn đầu tiên của mùa đông đã đến, toàn bộ hoàng cung đều bị tuyết trắng bao trùm, nơi nơi đều là một mảnh trắng xóa.

Ngôn Vũ Nặc cuối cùng tiêu tiền tìm người trợ giúp mới có cơ hội đến Tông Nhân Phủ gặp Tô Vãn một chuyến, lúc này Tô Vãn thật ra cũng không cần quá mức biểu diễn phù hoa.

Cô chỉ là trước tiên phân phó Bạch Bội đổi cho mình một nhà giam bình thường mà thôi.

Bên trong nhà giam không thấy ánh sáng mặt trời, chỉ có ánh nến mờ nhạt không ngừng đong đưa, thời điểm Ngôn Vũ Nặc nhìn thấy Tô Vãn, cô đang thần sắc điềm tĩnh ngồi ở trước bàn con trong nhà giam viết cái gì đó.

“Tiểu Vãn.”

“Vũ Nặc tỷ, tỷ đã đến rồi?”

Nhìn thấy Ngôn Vũ Nặc, Tô Vãn hướng về phía nàng đạm nhiên cười.

Nhìn thấy tươi cười của Tô Vãn, nhìn đến trên cánh tay nàng có một vết sẹo dài dữ tợn như ẩn như hiện dưới phục giam màu trắng, Ngôn Vũ Nặc có chút không đành lòng quay mặt đi.


“Tiểu Vãn, chuyện kia ta đều đã biết, ta biết muội là vô tội, Vũ Khuynh nàng ta……”

Tô Vãn hướng về phía Ngôn Vũ Nặc lắc lắc đầu, ý bảo nàng tai vách mạch rừng.

“Vũ Nặc tỷ, ta biết tỷ muốn nói cái gì. Tự ta làm tự ta chịu, Ngôn Mỹ nhân vốn là có ân đối với ta, ta không thể liên lụy nàng ấy. ”

Nói như vậy, Tô Vãn lại nhẹ nhàng ở trên giấy Tuyên Thành trên bàn con viết xuống tám chữ to —— tri ân báo đáp, ở hiền gặp lành.

Nhìn thấy Tô Vãn rộng rãi như vậy, Ngôn Vũ Nặc theo bản năng gắt gao cắn môi, tuy rằng Ngôn Vũ Nặc tự hỏi mình cũng có thể vì tỷ muội của mình làm được điểm này, nhưng hiện giờ nàng đứng ở góc độ của một ngoài mà xem, nàng vẫn thật đau lòng cho Tô Vãn.

Nàng biết hiện tại Tô Vãn an nhàn như vậy cũng bởi vì Tông Nhân Phủ còn chưa có thẩm vấn đến án tử của nàng, một khi bắt đầu thẩm vấn nhất định sẽ muốn tra tấn, đến lúc đó tuyệt đối lại là trường hợp máu tươi đầm đìa……

Ở thời điểm Ngôn Vũ Nặc đi Tông Nhân Phủ hỏi thăm Tô Vãn, Thẩm Thịnh Bắc lại đang một mình ở doanh thị vệ ngốc ở trong phòng mượn rượu giải sầu, chuyện Tô Vãn Từ Băng Nguyệt đều nói cho hắn, nhưng cho tới bây giờ Thẩm Thịnh Bắc cũng không tin Tô Vãn sẽ thật sự cùng Thụy Vương có liên hệ gì.

Thụy Vương là người nào? Nếu hắn muốn một cung nữ nho nhỏ, chỉ cần mở miệng với bệ hạ, bệ hạ nhất định sẽ đem người hắn nhìn trúng trực tiếp ban cho hắn.

Tô Vãn nhất định là bị hãm hại oan uổng, đối với điểm này Thẩm Thịnh Bắc tin tưởng vững chắc không nghi ngờ..

Hắn phải nghĩ biện pháp cứu Tô Vãn!

Đúng, nhất định phải cứu nàng!

Ánh mắt Thẩm Thịnh Bắc dần dần kiên định, ngày mai hắn đi Tông Nhân Phủ, hắn muốn đích thân gặp Tô Vãn một lần, để nàng đem tất cả nói với mình.

~~~~~~~~~~~

Cứ cảm thấy diễn viên quần chúng như Bạch ma ma, Trần công công hay Uông tổng quản đều rất moe nhỉ =)))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui