Edt: Mítt
~~~~~~~
Buổi trưa, thời tiết ấm áp.
Ngôn Vũ Nặc mang theo Từ Băng Nguyệt còn có Ngôn Vũ Khuynh đã sớm hẹn trước một đường đi theo Trần Tập bước chân vội vàng đi tới ngoài cửa Tân Giả Khố, Bạch ma ma bởi vì hẹn thời gian với Trần Tập, lúc này đang đứng ở ngoài cửa chờ.
“Ma ma!”
Trần Tập lắc lắc phất trần hướng về phía Bạch ma ma vũ mị cười.
“Mấy cái nha đầu này đều là tiểu tỷ muội của Tô Vãn, để các nàng cùng nhau vào gặp không có quan hệ gì chứ?”
“Ai, cái này vốn là không thể.”
Bạch ma ma giả vờ lộ ra thần sắc khó xử.
"Nhưng mà, nếu Trần công công ngài đã mở miệng, lão nô tự nhiên phải cho ngài mặt mũi, hiện tại trong viện người không nhiều lắm, Tô Vãn cũng vừa trở về, các người đi vào gặp nàng đi, nhớ rõ phải nhanh lên.”
Nói xong Bạch ma ma vẫy tay một cái liền đem một cung nhân của Tân Giả Khố gọi lại đây.
“Nguyệt Mi, ngươi mang các nàng đi gặp Tô Vãn.”
Nguyệt Mi là tâm phúc của Bạch ma ma, nghe Bạch ma ma nói, lập tức cung kính tiến lên...
“Các vị tỷ tỷ đi theo ta!”
Dựa theo tuổi, Nguyệt Mi so với nhóm Ngôn Vũ Nặc lớn hơn vài tuổi, nhưng hậu cung là nơi vô cùng chú ý cấp bậc địa vị, ở trước mặt các cung nữ đẳng cấp này, người Tân Giả Khố đều phải tôn xưng đối phương một tiếng tỷ tỷ.
Bởi vì nơi Tô Vãn ở là tận cùng bên trong, cho nên Nguyệt Mi mang theo mọi người hầu như là đi qua hơn phân nửa cái sân của Tân Giả Khố, nhìn các cung nữ trong viện tiều tụy, Ngôn Vũ Khuynh cùng Từ Băng Nguyệt đều nhíu mày, trên mặt Ngôn Vũ Nặc càng là thần sắc khó chịu.
“Nguyệt Mi cô nương, Tô Vãn ở Tân Giả Khố làm cái gì? Có vất vả không?”
Ngôn Vũ Nặc nhịn không được hỏi thăm tình hình gần đây của Tô Vãn, nàng bức thiết muốn biết Tô Vãn ở chỗ này sống như thế nào, mà nghe được Ngôn Vũ Nặc hỏi, Nguyệt Mi chỉ là cười khổ một chút.
“Vị tỷ tỷ này, Tân Giả Khố chúng ta làm việc đều là những công việc đê tiện nhất vất vả nhất, mới tới giống nhau đều phải đổ dạ hương, quét nhà xí tam điện, hoặc là rửa sạch cỏ dại sáu điện, tóm lại, một cái mệnh tiện, nào có tư cách gì mà nói vất vả chứ?”
Nghe Nguyệt Mi nói, cả người Ngôn Vũ Nặc sắc mặt đều trắng, Ngôn Vũ Khuynh cùng Từ Băng Nguyệt ở một bên liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng theo bản năng đánh cái rùng mình..
Tân Giả Khố này, thật không phải là nơi có thể ở lâu..
“Tới rồi.”
Lúc này bước chân Nguyệt Mi ngừng ở trước một căn phòng lụi bại.
“Đây là nơi ở của Tô Vãn, nàng là người cuối cùng tới, cũng chỉ có thể ở phòng xa nhất, các người đi vào tốt nhất phải chuẩn bị tâm lý trước một chút!”
Nói xong, Nguyệt Mi thật sâu liếc mắt nhìn ba người một cái, lúc này mới phe phẩy đầu xoay người rời đi.
“Tỷ tỷ.”.
Nhìn cửa gỗ cũ nát kia, Ngôn Vũ Khuynh theo bản năng kéo ống tay áo Ngôn Vũ Nặc lại.
Ngôn Vũ Nặc cũng hít sâu một hơi, lúc này mới tiến lên một bước đẩy cửa gỗ ——
“Kẽo kẹt” một tiếng, theo cửa gỗ mở ra bắn ra một trận tro bụi sặc người.
“Khụ khụ” đứng ở bên phải gần cửa nhất, Từ Băng Nguyệt bị trận tro bụi này làm sặc đến nhịn không được ho khan, mà âm thanh nàng ho khan cũng kinh động người trong phòng.
“Vũ Nặc tỷ, các người, các người làm sao lại tới đây?”
Toàn bộ căn phòng vô cùng nhỏ hẹp, trừ bỏ một cái giường gỗ nhỏ cổ xưa cạnh tường, cũng chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ thiếu một góc lung lay sắp đổ và ghế dựa.
Lúc này Tô Vãn đang ngồi ở trên giường gỗ cúi đầu đắp thuốc cho mình, nghe được động tĩnh ở cửa cô ngẩng đầu vạn phần kinh hỉ nhìn ba người ở cửa.
“Tiểu Vãn!”
Đối diện với ánh mắt của Tô Vãn, vành mắt Ngôn Vũ Nặc lập tức đỏ lên ——..
Tô Vãn trước mắt nơi nào còn có bộ dáng thanh tú khỏe mạnh như mấy ngày trước?
Lúc này cô mặc dịch phục bằng vải thô cũ nát đơn bạc, một đầu tóc dài cũng khô khốc hỗn loạn, khuôn mặt nhỏ lúc đầu trắng nõn hiện giờ cũng vàng như nến.
“Tiểu Vãn, cánh tay muội làm sao vậy?”
Ánh mắt Ngôn Vũ Nặc từ trên mặt Tô Vãn chuyển tới trên người nàng lúc này mới phát hiện trên cánh tay nàng có một đường vết máu thật dài, lúc này máu tươi ở miệng vết thương đã bắt đầu ngưng kết, nhìn thấy miệng vết thương lớn như vậy, Ngôn Vũ Nặc lập tức thất thanh la hoảng lên, mà Từ Băng Nguyệt phía sau nàng thậm chí có chút khiếp sợ đem mặt chuyển tới một bên.
“Mọi người đừng lo lắng.”
Tô Vãn rất vừa lòng với biểu hiện của Ngôn Vũ Nặc, cô hướng về phía Ngôn Vũ Nặc cười có chút suy yếu.
“Đây là do buổi sáng ta làm việc không cẩn thận bị trúng, đây không tính là cái gì, mấy ngày nay ta thường xuyên bị thương, lâu dần đã thành thói quen.”
Nói xong, Tô Vãn lại lần nữa đem kim sang dược thuốc bột trong tay mình tất cả đều đổ vào miệng vết thương, nháy mắt đau đớn kia, làm cả người cô sắc mặt trắng bệch, trên trán lập tức chảy ra một tầng hồ môi tinh mịn.
“Tiểu Vãn, để ta giúp muội thay thuốc đi.”
Ngôn Vũ Nặc thấy Tô Vãn tự mình thay thuốc thật sự là không tiện, nàng nhịn không được vừa nói, vừa bước nhanh tiến đến, Ngôn Vũ Khuynh cùng Từ Băng Nguyệt ở phía sau cũng liếc mắt nhìn nhau một cái, tất cả đều đi theo đến trước giường, ba người bận bận rộn rộn giúp Tô Vãn đem miệng vết thương xử lí, Ngôn Vũ Khuynh lại từ trong lòng ngực mình móc ra một cái khăn tay sạch sẽ giúp Tô Vãn băng bó cánh tay.
Làm xong tất cả, Ngôn Vũ Nặc nhịn không được ngồi ở mép giường lôi kéo tay Tô Vãn...
“Tiểu Vãn, ta thực xin lỗi muội, muội vì ta mới chịu nhiều cực khổ như vậy, muội yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ cách cứu muội ra, nhất định sẽ cứu muội ra ngoài!”
“Vũ Nặc tỷ muội tin tỷ, tỷ giống như là tỷ tỷ ruột của ta, tại hậu cung này tỷ là người thân nhất của ta, còn có Vũ Khuynh.”
Ánh mắt Tô Vãn lại chậm rãi dừng ở trên người Ngôn Vũ Khuynh cùng Từ Băng Nguyệt.
“Vũ Khuynh và Băng Nguyệt đều là người tốt, ta có thể quen biết các tỷ muội như mọi người ta thật sự rất vui.”
“Tiểu Vãn tỷ, đây đều là chúng ta nên làm.”
Không chờ Ngôn Vũ Khuynh mở miệng, Từ Băng Nguyệt một bên đã tiến lên một bước kéo một cánh tay khác của Tô Vãn.
“Tuy rằng ta hiện tại chỉ là tiểu cung nữ Thượng Phục Cục, nhưng, Tiểu Vãn tỷ, ta sẽ cùng Vũ Nặc tỷ nghĩ cách cứu tỷ, tỷ nhất định phải chờ chúng ta.”
“Ừm.”
Nghe xong Từ Băng Nguyệt nói, ánh mắt Tô Vãn chợt lóe, thần sắc kiên định gật đầu.
Ngôn Vũ Khuynh vẫn luôn trầm mặt vài lần giật giật môi, bởi vì từ đầu đã bị Từ Băng Nguyệt đoạt quyền lên tiếng, nàng đành phải rầu rĩ đứng ở phía sau, ánh mắt phức tạp nhìn Từ Băng Nguyệt……
Tỷ muội bốn người cũng chưa trò chuyện lâu lắm, Bạch ma ma liền phái người tới kêu Tô Vãn tiếp tục đi ra ngoài làm việc.
Nhìn thấy thân thể Tô Vãn gầy nhỏ lại phải xách theo một cái thùng gỗ thô to tập tễnh mà đi, bóng dáng nàng càng ngày càng khắc sâu vào đáy lòng Ngôn Vũ Nặc ——
Cái gọi là tỷ muội chân chính là như thế, có thể giúp đỡ bạn bè không tiếc cả mạng sống, có thể cùng bạn đối xử chân thành.
Tiểu Vãn, Ngôn Vũ Nặc ta đời này đều sẽ nhớ rõ muội là một người tốt, nhớ rõ muội là tỷ muội tốt của ta.
Dưới đáy lòng âm thầm thề phải báo đáp Tô Vãn thật tốt, thời điểm Ngôn Vũ Nặc rời đi ánh mắt cũng trở nên phá lệ kiên định, nàng sẽ nghĩ biện pháp, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp……
Sau khi đám người Ngôn Vũ Nặc rời đi, Tô Vãn lại lần nữa về phòng của mình, thùng gỗ to nặng kia đã sớm được Nguyệt Mi cầm đi, Bạch ma ma nhìn miệng vết thương trên người Tô Vãn còn đang thấm máu nhịn không được nhíu mày.
“Tô cô nương, có cần tìm Uông tổng quản lại đây hay không?”
Ở trong mắt Bạch ma ma vị Tô cô nương này không phải kim chi ngọc diệp nhưng so với kim chi ngọc diệp còn trân quý hơn nhiều, người có thân phận như vậy vậy mà nói xuống tay liền xuống tay với bản thân mình, đối với nữ nhân tàn nhẫn với chính mình như vậy, Bạch ma ma cũng thật là lần đầu tiên nhìn thấy.
Muốn nói nữ nhân trong hậu cung này chơi thủ đoạn mặc dù nhiều, nhưng các nàng phần lớn là một khóc hai nháo ba thắt cổ, nếu không thì chính là tìm mọi cách hãm hại người khác, có mấy người chịu lấy thân thể của mình ra làm thật a?
Thân thể của các nàng, quý giá lắm đó.
“Đừng gọi Uông Ý, Bạch ma ma người đi Thái y viện lấy giúp ta một ít thuốc giảm đau là được.”
Tô Vãn rũ mắt nhìn miệng vết thương trên cánh tay mình, miệng vết thương rất dài, bởi vì chảy nhiều máu, thoạt nhìn thực khủng bố. Nhưng thật ra miệng vết thương kia cũng không quá sâu, thời điểm xuống tay Tô Vãn cũng tính toán rất chính xác, như vậy miệng vết thương trừ bỏ chảy nhiều máu đánh sâu vào thị giác, sẽ chỉ làm người ta lưu lại một đạo vết sẹo rất dài rất khó nhìn.
Tô Vãn phải dùng này vết sẹo thời khắc đều nhắc nhở Ngôn Vũ Nặc, mình vì nàng trải qua cái gì, mà lấy tính cách thánh mẫu của Ngôn Vũ Nặc, đời này cũng trốn không thoát lòng bàn tay của mình.
Đương nhiên, mục đích của Tô Vãn cũng không phải muốn để cho Ngôn Vũ Nặc cả đời làm trâu làm ngựa cho mình, cô muốn cho Ngôn Vũ Nặc vì mình mà vượt mọi chông gai, giúp bạn không tiếc cả mạng sống!
~~~~~~~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...