Edt: Mítt
Một trận tuyết lớn nhiễm trắng toàn bộ kiến trúc của đế đô, lúc này là buổi chiều, gió lạnh gào thét, trên phố cũng không có nhiều người đi đường, Tô Vãn ngồi ở trong xe ngựa của Tĩnh Ninh hầu phủ đang nhắm mắt dưỡng thần, toàn bộ thùng xe bỗng nhiên chấn động một chút, chậu than trong thùng xe thiếu chút nữa bị đánh ngã.
“Tiểu thư, cẩn thận!”
Văn Nguyệt đầu tiên ôm lấy Tô Vãn, dùng thân thể của mình bảo vệ cô.
“Ta không có việc gì.”
Tô Vãn hướng về phía Văn Nguyệt cười cười, ánh mắt liếc thấy mu bàn tay của Văn Nguyệt bị vụn lửa vẩy đỏ, ánh mắt Tô Vãn tối sầm lại, cô lập tức nhấc lên màn xe, ánh mắt lạnh băng nhìn ra bên ngoài.
“Làm sao vậy?”
Mã phu ngoài xe ngựa lúc này cũng là bộ dáng sợ hãi.
“Tiểu, tiểu thư, phía trước…… Là tuần bổ của Đại Lý Tự……”
A?
Tô Vãn nhíu mày nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy đường phố phía trước một mảnh hỗn độn, đang trình diễn cảnh truy đuổi thích khách...
Nhóm tuần bổ của Đại Lý Tự ăn mặc chỉnh tề đang bao vây một hắc y nhân.
“Quay đầu, đi đường vòng.”
Tô Vãn phân phó một câu, đang muốn buông màn xe, hắc y nhân ở bên kia bị buộc đến đường cùng đột nhiên hướng phía xe ngựa mà chạy đến, tốc độ cực nhanh, giây lát đã đi tới bên ngoài thùng xe.
Tô Vãn cùng hắc y nhân bốn mắt nhìn nhau, cảm giác được trong ánh mắt đối phương có mũi nhọn, Tô Vãn cũng không có quá mức khẩn trương.....
Một đạo ngân quang lành lạnh hiện lên, hắc y nhân đột nhiên không kịp phòng ngừa lập tức bị ám khí lăng không mà đến gây thương tích, thừa dịp hắn không chú ý trong nháy mắt.
Tô Vãn đột nhiên hét to một tiếng.....
“Cứu mạng!”
Nghe được Tô Vãn kêu sợ hãi hắc y nhân đang muốn nhào vào trong xe, nhưng do lúc này hắn bị thương, động tác hơi chậm chạp, lúc này mọi người của Đại Lý Tự ở phía sau vừa lúc xông tới, rất nhanh liền đem hắc y nhân kia chế phục.
“Vị tiểu thư này, ngươi không sao chứ?”
Tuần bổ dẫn đầu vẻ mặt cung kính nhìn Tô Vãn, tuy rằng hắn không quen biết vị thiên kim trước mặt này, nhưng xem quần áo, trang điểm còn có thùng xe hoa lệ của nàng liền biết nhất định là xuất từ nhà quý tộc ở đế đô.
“Làm ta sợ muốn chết.”
Tô Vãn sắc mặt tái nhợt, kinh hồn chưa định vỗ vỗ ngực.
“Người này là người nào? Làm sao lại hung ác như vậy?”
“Người này…… Là Giang Dương đạo tặc!”
Tuần bổ kia hơi do dự một chút, lúc này mới có lệ trả lời một câu..
Ánh mắt Tô Vãn chợt lóe, cũng không có hỏi nhiều, chỉ là có chút nghĩ mà sợ gật gật đầu.
“Thì ra là Giang Dương đạo tặc! Các ngươi mau đem hắn mang đi! Đừng để hắn chạy.”
Nói xong, Tô Vãn giống như nghĩ mà sợ lập tức lùi về trong xe của mình.
Thấy Tô Vãn không tiếp tục truy vấn, tuần bổ kia cũng lập tức mang theo thủ hạ của mình cùng hắc y nhân kia áp giải đi rồi, mà Tô Vãn lúc này trở lại trong xe hơi chần chờ một chút, lập tức phân phó mã phu quay đầu xe, chuyển tới một hẻm nhỏ không người.
“Truy Phong, xuất hiện đi!”
Đợi xe ngựa ổn định, Tô Vãn lập tức hướng về phía ngoài xe gọi một tiếng, một đạo thân ảnh quỷ mị lập tức phiêu nhiên mà tới.
“Tô tiểu thư, làm người bị sợ hãi.”
Truy Phong vẫn luôn bên đường bảo hộ Tô Vãn, ám khí vừa rồi chính là bút tích của hắn.
“Ta không có việc gì, Truy Phong, ngươi đừng đi theo ta, ngươi mau đi đem nam nhân vừa rồi cứu ra, đừng để hắn vào ám lao của Đại Lý Tự.”
Ám lao của Đại Lý Tự tuyệt đối là có vào mà không có ra.
Người vừa rồi…… Tuyệt không phải là Giang Dương đạo tặc gì, Tô Vãn cảm thấy có thể làm Đại Lý Tự bày thế trận lớn như vậy ở bên đường để bắt giữ, nhất định có thân phận rất quan trọng.
“Này……”
Nghe được Tô Vãn phân phó, Truy Phong lại do dự.
Tuy rằng chủ tử phân phó hắn phải nghe theo an bài của Tô đại tiểu thư, nhưng tất cả đều phải lấy bảo vệ an toàn cho Tô đại tiểu thư làm tiền đề, mình nếu tạm rời đi vị trí, vạn nhất Tô đại tiểu thư xảy ra chuyện gì……
“Như thế nào? Ta phân phó ngươi không muốn chấp hành?”
Giống như xem thấu tâm tư của Truy Phong, Tô Vãn lạnh lùng cười.
“Vốn định để ngươi lập công lớn mang về cho chủ tử ngươi xem, nếu như ngươi không muốn, như vậy…… Từ nay về sau ngươi cũng đừng đi theo ta nữa, ngày mai ta sẽ cùng Mục Ngôn nói chuyện, bảo ngài ấy đổi người khác tới bảo hộ ta.”
“Thuộc hạ không dám, Tô tiểu thư, thuộc hạ đi làm ngay!”
Nghe được Tô Vãn nói, Truy Phong lập tức một đầu mồ hôi lạnh, đại tiểu thư, người là cô nãi nãi của ta còn không được sao?
Người nếu thật sự ở trước mặt Vương gia cáo trạng ta!
Truy Phong cảm thấy mình tuyệt đối không thấy được mặt trời lặn ngày mai……
Nhìn thấy Truy Phong rời đi, Tô Vãn lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, lại phân phó mã phu trở lại trên đường cái, tiếp tục hướng phương hướng Tĩnh Ninh hầu phủ mà đi.
Đợi cho xe ngựa trở lại trong phủ, sớm đã có người thông báo cho Lưu thị, Lưu thị hấp tấp mang theo nha hoàn chạy tới khuê phòng Tô Vãn.
Lúc này, Tô Vãn đã phân phó Văn Ngọc cầm thuốc mỡ thoa lên mu bàn tay của Văn Nguyệt, nhìn thấy Lưu thị, Tô Vãn hơi mỉm cười.
“Mẫu thân, làm sao hôm nay không đi ra ngoài đánh mã điếu a?”
“Đánh mã điếu cái gì hã! Con nói con cái nha đầu này! Mẫu thân có phân phó con cùng Tấn Vương gia tạo quan hệ tốt, nhưng mà con cũng không thể vừa đi đến Tấn Vương phủ liền ngốc một ngày trời chứ! Chuyện này nếu để cho người khác biết được, truyền ra tin đồn nhảm nhí gì đó thì phải làm sao? Con cũng nên biết Tấn Vương kia tuy rằng cũng tuấn tú lịch sự, nhưng là tuổi lớn như vậy còn luôn không cưới vợ, vậy không phải là bởi vì thân thể yếu đuối sao?”
Nói đến đây, Lưu thị nhịn không được vì Tấn Vương gia nhà chúng ta cảm thán một câu
“Ai, nói đến Tấn Vương này cũng thật đáng tiếc, thân phận cao như vậy, lại là tiểu tử tuấn tú, làm sao lại…… Không được chứ. ”
Tô Vãn:……
Không được gì đó, Tô Vãn lúc này mới nhớ tới cái giả thiết ở thế giới nhiệm vụ này, Tần Mục Ngôn còn không phải là vì thân kiều thể nhược, đến lão bà cũng không có, nghe nói thái y còn cấm hắn..... Chuyện, phòng, the!
Cho nên nói, toàn bộ kinh đô đều biết, Tấn Vương gia hắn "không được"? =))) Tô tướng quân mà biết ai nói một cái á nha.. Thì.. =))
Tô Vãn nhìn sắc mặt Lưu thị, cô cảm thấy hiện tại nếu mình nói một câu "nữ nhi của mẫu thân coi trọng Tấn Vương, nhất định phải gả cho hắn" phỏng chừng Lưu thị lập tức té xỉu.
Văn Nguyệt ở một bên lúc này nghe được Lưu thị nói, cũng là ánh mắt quỷ dị nhìn hai mẹ con này...
Cho nên nói phu nhân à, kỳ thật người còn không biết đại tiểu thư cùng Tấn Vương gia thật ra……
Văn Nguyệt lại bắt đầu rối rắm, ta có nên nói cho phu nhân biết hay không?
Lỡ như phu nhân biết chuyện của đại tiểu thư cùng Tấn Vương gia, muốn dùng gậy đánh uyên ương thì làm sao bây giờ?
Hơn nữa, Tấn Vương điện hạ thoạt nhìn giống như cũng không có…… nhược như bên ngoài nói nha?
Lưu thị một bên lại không có chú ý tới Văn Nguyệt rối rắm cùng ánh mắt Tô Vãn, nàng giơ tay bắt lấy tay nhỏ của Tô Vãn nói tiếp.
“Hôm nay Ngọc Thư dẫn người tới, vốn là tới gặp con, đợi nửa ngày cũng không thấy con trở về, mẫu thân cũng không thể trực tiếp gọi người đến Tấn Vương phủ tìm con, cũng chỉ có thể thay con hẹn hắn ngày mai lại đây làm khách.”
“Thẩm Ngọc Thư, hắn tới làm gì?”
Nghe được Lưu thị nhắc tới Thẩm Ngọc Thư, Tô Vãn theo bản năng nhíu mày, ánh mắt lại chuyển tới trên người Văn Ngọc, quả nhiên vừa nghe đến tên Thẩm Ngọc Thư, Văn Ngọc thân hình cương một chút, ánh mắt cũng bắt đầu mơ hồ……
“A”.
Cảm giác được lạnh nhạt trong giọng nói Tô Vãn, Lưu thị lúc này mới nhịn không được nghiêm túc đánh giá nữ nhi của mình....
“Vãn Nhi, con gần đây làm sao vậy? Con không phải vẫn luôn đối với Ngọc Thư hắn……”
“Mẫu thân.”
Tô Vãn nhìn Lưu thị một cái, ánh mắt có chút hoảng hốt.
“Mẫu thân, nữ nhi, nữ nhi muốn…… Từ hôn!”
“Con nói cái gì?”
Nghe được Tô Vãn nói, sắc mặt Lưu thị lập tức khó coi.
“Con đứa nhỏ này, lại có cái tính tình gì đây? Hôn ước này há là con muốn hủy liền hủy?”
~~~~~~~~~
Vài ngày nữa ta sẽ bạo bạo bạo chương...
Waitting me ♥️♥️♥️♥️
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...